Trường Nhật Quang Âm

Chương 557: Nhất Định Sẽ Đối Xử Tốt Với Em

Chương 557: Nhất Định Sẽ Đối Xử Tốt Với Em

Lăng Miêu còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Lưu Thuận Thành đã vòng tay ôm lấy eo cô, đem cô từ trên cái hố lớn đã sụp xuống mag xuống dưới, du͙© vọиɠ trong mắt đã tan biến hết, sốt ruột mà kiểm tra cơ thể của cô "Em không sao chứ? Có đau không?"

"Đừng lo lắng, em không sao."

Sự lo lắng trong mắt của Lưu Thuận Thành khiến trái tim Lăng Miêu ấm áp. Loại ấm áp này hoàn toàn khác với máu sôi sục khi du͙© vọиɠ ập đến. Nó không quá mạnh mẽ hay điên cuồng, nhưng nó đủ để khiến cô cảm thấy luống cuống.

Mối quan hệ giữa cô và gia đình rất lạnh nhạt, sau khi cha mẹ ly hôn và lập gia đình riêng, Lăng Miêu trở thành người ngoài cuộc không được chào đón ở cả hai bên, cô bắt đầu sống một mình từ rất sớm, giao tiếp với gia đình chỉ giới hạn trong phạm vi gọi điện thoại, cô đã không liên lạc với họ trong hai năm rồi.

Để duy trì việc học của mình, Lăng Miêu đã cố gắng làm việc để kiếm tiền, may mắn thay, cô là một người thông minh, cô bắt đầu từ một quầy hàng rong gần trường, từng bước tích lũy được một số tiền đáng kể, sau khi tốt nghiệp đại học, cô bắt đầu một công ty nhỏ, cho đến khi cô cảm thấy nhàm chán với cuộc sống thành thị, sau đó thu dọn đồ đạc, ra ngoài để thư giãn.

Thật ra, trong ngần ấy năm, không phải là chưa từng có ai tốt với cô, nhưng khi đó Lăng Miêu chỉ muốn kiếm tiền, lòng tốt của họ luôn là trước khi làʍ t̠ìиɦ, không giống như Lưu Thuận Thành làm xong còn xem cô như bảo bối, vẫn là người đầu tiên.

Vành mắt Lăng Miêu đỏ lên, đối mặt với người đàn ông này, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác bất bình to lớn, giống như một đứa trẻ chưa từng được người khác quan tâm, bỗng nhiên được người khác quan tâm, cô không đành lòng.

Lưu Thuận Thành vừa nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng vô cùng lo lắng, đưa bàn tay nóng hổi của mình qua lại trên người cô kiểm tra, sợ cô bị thương đến xương “Đừng khóc, nói đi em đau chỗ nào?"

Trong lòng ấm áp, nhưng Lăng Miêu lại bật khóc, Lưu Thuận Thành gấp đến mức không nhịn được, liền lấy hai mảnh quần áo của mình khoác lên người cô "Đừng nhúc nhích, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."

Lưu Hạo Minh nãy giờ đứng ở cửa nhìn lén cũng mặc quần xông vào "Ba, nhẹ tay một chút, con đi tìm xe, chúng ta lập tức đi bệnh viện!"

"Đừng đi, em thực sự không sao."

Lăng Miêu nép vào trong lòng Lưu Thuận Thành, vòng tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn, dụi dụi vào cổ hắn.

Trái tim của Lưu Thuận Thành sắp bị cô làm cho tan chảy, hắn bán tín bán nghi hỏi "Không đau à? Vậy sao em lại khóc tủi thân như vậy?"

Hắn biết cô tủi thân!

Lăng Miêu trong lòng căng thẳng, nhân cơ hội này ở trong lòng hắn làm nũng "Sau này nếu anh đối tốt với em, em sẽ không tủi thân."

"Anh nhất định đối tốt với em, em là người của anh, anh làm sao có thể không tốt với em?"

Lưu Thuận Thành kéo cô ra, nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại hỏi "Thật sự không đau sao?"

Lăng Miêu không chút do dự nhào vào trong lòng hắn, nghe thấy nhịp tim còn không có chậm lại của hắn, cười nói "Thật sự không đau, chỗ nào cũng không đau!"

Cô chỉ muốn vui vẻ, không để ý Lưu Hạo Minh đứng sang một bên nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc này Lăng Miêu mới nhận ra, người đàn ông bên cạnh này mạnh cỡ nào, thậm chí có thể đυ. cô sập cả giường, cô có phải nên cảm thấy may mắn mình rắn chắc hơn so với cái giường?

Lưu Thuận Thành nghĩ nghĩ, vội vàng giải thích "Giường này đã vài năm không được sửa chữa, đã sớm không dùng được nữa, buổi chiều anh sẽ tìm người sửa chữa, tạm thời hai ngày chúng ta sẽ không ngủ ở phòng này được."