Chương 543: Bạn Học Cũ Bắt Nạt Cô
Hà Nhẫn Đông thu dọn hành lý, vừa ra khỏi khách sạn, đang định ăn gì đó thì nghe thấy có người gọi cô từ phía sau "Hà Nhẫn Đông? Cậu có phải là Hà Nhẫn Đông không?"
Cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình.
Khuôn mặt của người đàn ông trông quen quen, hắn khá đẹp trai, hắn mặc một bộ vest lịch sự, dường như vừa mới hoàn thành công việc.
Hà Nhẫn Đông suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra người này là ai, vì vậy cô dứt khoát không nghĩ nữa, quyết định hỏi thẳng "Tôi là Hà Nhẫn Đông, không biết anh là ai?"
"Quả nhiên là cậu, cậu bây giờ đẹp hơn nhiều so với khi còn đi học."
Người đàn ông cười lộ ra hàm răng trắng bóng "Mình là Trình Tinh Hải, chúng ta là bạn cùng bàn một năm khi còn học trung học cơ sở, cậu quên mình rồi?"
Ngay khi Hà Nhẫn Đông nghe thấy cái tên Trình Tinh Hải, cô lập tức nhớ ra.
Lúc nhỏ cô cũng là một đứa trẻ rụt rè, sống hướng nội nhưng đến năm cấp 2 thì cơ thể bắt đầu phát triển, cặp ngực khủng khiến cánh mày râu mê mẩn chính là nguồn gốc khiến cô mặc cảm suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Cách trẻ em thể hiện tình cảm trực tiếp hơn nhiều so với người lớn, đặc biệt là ác ý, sẽ cực kỳ sắc bén ở trẻ em, thậm chí có khi còn để lại bóng ma tâm lý cả đời cho con người.
Trước khi gặp Vũ Cao Hiên và Tả Thành Sâm, Hà Nhẫn Đông luôn tự ti vì cặp ngực khủng của mình, may mắn thay, hai người đàn ông này đã yêu bộ ngực khủng của cô, cô cũng đã vượt qua được quá khứ tự ti, nhưng khi cô nhận ra người trước mặt cô là Trình Tinh Hải, cô rất không vui.
Lý do rất đơn giản, Trình Tinh Hải là thủ phạm đã cầm đầu việc gọi cô là đại meo meo khi cô còn học trung học cơ sở, cô xấu hổ đến mức còn khom lưng bước đi không dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ là giờ ăn tối, xung quanh họ tấp nập người đi bộ, nhưng trong mắt Trình Tinh Hải chỉ có Hà Nhẫn Đông.
Hắn nhìn xuống cô, Hà Nhẫn Đông cũng cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ nét mặt, nhưng vì lợi thế về chiều cao nên hắn có thể nhìn thấy chiếc cổ thon thả trắng ngần của cô, cùng đường rãnh sâu kéo dài bên dưới đường viền cổ áo.
"Chúng ta đi ăn cơm đi."
Trình Tinh Hải nhiệt tình nắm lấy tay Hà Nhẫn Đông "Bạn học cũ đã lâu không gặp, mời cậu một bữa cũng không được sao?"
Trong tiềm thức, Hà Nhẫn Đông vẫn muốn cúi đầu trước Trình Tinh Hải, cô ghét sự rụt rè như vậy, cô không muốn sống trong bóng tối của quá khứ cho đến cuối đời.
Vì vậy, cô quyết định đánh tan hoàn toàn ký ức ngột ngạt đó.
Cô ngước mắt nhìn Trình Tinh Hải, cười với hắn nói ""Được, tôi đi công tác đây, hôm nay mới tới đây, không biết có món gì ngon không, phiền cậu rồi."
Cô gái có tinh thần phấn chấn khác xa với cô bạn cùng lớp rụt rè trong ký ức, Trình Tinh Hải nhất thời thất thần, hóa ra cô ấy cười lại xinh như vậy!
Trình Tinh Hải nghĩ đó là định mệnh, hắn đưa Hà Nhẫn Đông đi ăn tối, cùng cô đi dạo trên con đường thiếu ánh sáng, họ nói chuyện rất vui vẻ, bầu không khí tốt đến mức hắn say sưa, cho đến khi hắn đưa cô đến khách sạn, Trình Tinh Hải vẫn không muốn rời đi.
Hà Nhẫn Đông giả vờ như không nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt hắn, lễ phép nói "Hôm nay rất cảm ơn cậu, cũng đã muộn rồi, cậu mau trở về nghỉ ngơi đi!"
"Mình....mình không thể đưa cậu lên sao?" Hắn không muốn chia tay cô sớm như vậy.
"Hôm nay tôi chưa thu dọn đồ đạc, nhà cửa bừa bộn!"
Hà Nhẫn Đông không hoàn toàn từ chối hắn, nhưng cô cũng không cho hắn cơ hội ngay lập tức, cô lại cười với hắn, xoay người rời đi.
Khi đi đến trước thang máy, cô cố ý quay đầu lại, Trình Tinh Hải vẫn đứng ngoài cửa khách sạn, chăm chú nhìn cô.
Cô chào tạm biệt, vẫy tay và đi vào thang máy, không nhìn Trình Tinh Hải nữa.
Hà Nhẫn Đông biết, ngày mai nhất định hắn sẽ đến tìm cô.
Quả nhiên, chiều hôm sau, Hà Nhẫn Đông nhận được điện thoại từ Trình Tinh Hải khi cô đang bàn giao tài liệu.
Hắn gọi điện thoại chờ đợi hỏi cô "Cậu làm việc xong chưa? Hôm nay mình dẫn cậu đi ăn một bữa thịnh soạn nhé!"