Chương 446: Chủ Nhân Cũng Sẽ Sợ Hãi
Sau khi bắn xong, Thích Hướng Thần vẫn không muốn rút ra, ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắm sẽ không mềm nhanh như vậy, hắn vẫn cắm thật sâu vào trong lỗ nhỏ, hưởng thụ sự bú ʍúŧ co giật của mị thịt.
Khi hắn cướp cô từ tay Lục Tư Tề, hắn không cảm thấy gì ngoài niềm vui trong lòng, thật vui sướиɠ khi thắng người anh trai từ nhỏ đến lớn đều áp chế hắn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn trở nên hơi tò mò.
Tại sao Lục Tư Tề luôn đứng trên đỉnh, lại theo sát cô gái nhỏ này như vậy?
Ngoại trừ nơi mất hồn kia, trên người cô còn có gì hấp dẫn đến vậy?
Hắn bắt đầu tò mò về cô gái mềm mại đang khóc nức nở trong lòng mình, sự tò mò này là bước đầu tiên khiến hắn trầm luân.
Vì tò mò, Thích Hướng Thần mỗi khi rảnh rỗi đều đưa Miểu Miểu đi cùng, chỉ mất vài ngày để tình cảm của hắn chuyển từ dò xét sang chấp nhận, từ thích đến yêu cầu.
Kết quả này là điều hắn không bao giờ ngờ tới.
Miểu Miểu khác với tất cả những người phụ nữ hắn từng gặp.
Khi ở bên nhau, trong mắt cô chỉ có hắn là duy nhất, không phải loại lấy lòng hắn, mà là kiểu quan tâm thuần túy, cả thế giới chỉ quan tâm đến hắn, còn những người khác, vạn vật cô đều không để vào mắt.
Là một người bị cha bỏ qua, bị mẹ coi thường, Thích Hướng Thần thích nhất là cho mình cảm giác tồn tại, sở dĩ hắn biến thành một người khiến mọi người đau đầu, nguyên nhân chính là chỉ hy vọng có người nhớ tới hắn.
Nhưng mà, hắn làm quá nhiều chuyện phiền toái, tuy rằng có thể được người khác nhớ tới, nhưng hắn cũng biết, không có người thích hắn!
Họ mỉm cười trước mặt hắn chỉ vì họ muốn điều gì khác từ hắn.
Cho nên Thích Hướng Thần cảm thấy rất khó xử, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù hắn không biết trước đây cô và Lục Tư Tề có quan hệ như thế nào, nhưng nếu có thể khiến người anh trai cao ngạo đó gọi điện cho hắn mỗi ngày, liền biết hắn ta rất thích cô.
Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến sự thờ ơ đến thấu xương khi cô và Lục Tư Tề khi chia tay, Thích Hướng Thần có chút sợ hãi, nếu một ngày nào đó họ cũng chia tay, liệu cô có làm lơ hắm như Lục Tư Tề không?
Liệu cô gái từng dành trọn sự quan tâm cho bắn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn, hắm có trở về thế giới u ám và cô đơn đó?
Vốn dĩ hắn chỉ lo lắng, còn vì thể diện, trước mặt Miểu Miểu hắn cũng không lộ ra chút lo lắng nào, nhưng khi biết Lục Tư Tề nhân lúc hắn đi vắng mà lẻn vào nhà gặp cô, hắn sắp căng thẳng như muốn bùng nổ hoàn toàn.
Hắn lao về nhà nhanh nhất có thể, sắc mặt xanh mét lao qua cổng, gọi tên cô thật to.
Miểu Miểu nghe thấy âm thanh liền đi ra đón, đối với hắn cười ngọt ngào “Chủ nhân, anh đã trở về.”
Thích Hướng Thần không nói lời nào, bế cô lên, đẩy cô xuống chiếc ghế sô pha rộng rãi, cả người đè lên người cô.
Thật tốt quá, cô vẫn ở đây.
Thật tốt quá, hắn vẫn có thể nhìn thấy cô.
Miểu Miểu ngoan ngoãn để hắn ôm mình, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhẹ giọng hỏi “Làm sao vậy, anh không vui sao?”
“Anh đương nhiên không vui!”
Thích Hướng Thần cắn nhẹ cổ của cô, muốn lưu lại dấu vết trên làn da trắng nõn non nớt của cô “Em sau lưng anh gặp mặt anh ta.”
“Ai?” Miểu Miểu biết rõ còn cố hỏi, lông mi thật dài khẽ động, bộ dạng vô cùng ngây thơ.