*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Aly
“Là bánh rán!”
Trong ấn tượng của Tiểu Điệp, những thứ có thịt cũng đã đáng quý và khó có được, lại dùng dầu chiên giòn lên, vậy càng là mỹ vị trong mỹ vị.
“Ăn từ từ, cẩn thận nóng.”
Diệp Nhất Y làm đại khái mười mấy cái bánh nhân thịt, cắt bánh thành bốn miếng, để vào trong chậu của tiểu hoàng cẩu, hướng nó vẫy tay, liền đi vào phòng bếp múc canh.
Triệu Triệt không nói nên lời mắt nhìn cái chậu kia, mặc dù trong lòng khuất nhục, nhưng bước chân cũng không tự chủ được mà bước tới, nhìn chiếc bánh nhân thịt vô cùng giản dị, Triệu Triệt thật sự không nghĩ ra dạng đồ ăn như vậy đến tột cùng có ma lực nào, rõ ràng lúc trước đồ ăn tinh xảo gấp trăm lần cũng không khiến hắn dậy nổi nửa điểm hứng thú.
Nhất định là bị dược vật đáng giận kia ảnh hưởng, hắn hung tợn cắn một ngụm bánh nhân thịt.
Thơm, vị giòn nháy mắt cướp đi mọi lý trí, Triệu Triệt chưa bao giờ ăn qua món bánh ngon như thế, thậm chí còn chưa kịp nhấm nháp, liền nuốt trọn vào trong bụng.
Đó là cảnh tượng Diệp Nhất Y nhìn thấy khi đi từ phòng bếp ra, Tiểu Điệp ghé vào trên bàn trong viện gặm bánh nhân thịt, đôi tay đều dính đầy dầu, tiểu hoàng cẩu ghé vào trong chậu không chịu ngẩng đầu, cái đuôi thường thường đong đưa qua lại, lộ ra sự sung sướиɠ và vừa lòng.
Diệp Nhất Y mặt mày nhiễm cười, bưng canh đặt lên trên bàn, nhìn bộ dáng một người một cẩu ăn uống thỏa thích, bản thân cũng chậm rãi ăn.
Chính vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Tiểu hoàng cẩu tựa hồ bị hoảng sợ, nháy mắt từ trong chậu nhảy ra xa vài thước, cả người đè thấp thân mình, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ cảnh cáo, dựng lông nhìn về phía cửa.
Diệp Nhất Y vội vàng đứng dậy, một bên đi về phía cửa một bên an ủi nó: “Không có việc gì, ngươi đừng sợ.”
Cửa mở, thế nhưng là Thường Vĩnh An.
“Vĩnh An ca?”
Thường Vĩnh An đứng ở cửa, cả người đều cực kỳ câu nệ, hắn từ trong cái sọt mắc trên đòn gánh lấy ra một cái túi, “Nương ta kêu ta đưa cho ngươi.”
Diệp Nhất Y có chút kỳ quái nhìn cái túi kia, chỉ nghe thấy thường Vĩnh An tiếp tục nói: “Là táo.”
Diệp Nhất Y đã hiểu, mấy ngày trước Phúc thẩm nói ngày mai An Ca nhi sẽ đi lên núi hái táo, không nghĩ tới hôm nay còn đưa đến cho mình.
“Cảm ơn Vĩnh An ca, phiền toái ngươi chờ một lát.” Diệp Nhất Y cũng không định cự tuyệt hảo ý của người ta, hào phóng nhận lấy một túi táo, liền xoay người trở về sân, đem năm cái bánh nhân thịt, đưa cho Thường Vĩnh An.
“Vĩnh An ca, còn chưa ăn cơm đi, ngươi nếm thử, bánh hôm nay ta mới làm.”
Thường Vĩnh An vội vàng xua tay: “Không, không cần.”
“Nhận lấy đi, táo này có tới mười mấy cân, ngươi nếu không lấy, ta về sau không dám nhận đồ của ngươi.” Diệp Nhất Y cười nói.
Thường Vĩnh An co quắp mắt nhìn mâm trong tay Diệp Nhất Y, thấy nàng lại đưa về phía trước, đành phải duỗi tay tiếp nhận, trước khi đi không quên giúp Diệp Nhất Y dọn táo vào trong viện, bất quá nam nữ khác biệt, đôi mắt hắn không dám nhìn xung quanh, sau khi đặt đồ xuống liền quy củ rời đi.
Diệp Nhất Y một lần nữa đóng lại cửa viện, mở túi ra, táo bên trong vừa to vừa mọng nước, nàng vừa lòng cười cười, xoay người trở về bàn ăn.
Tiểu hoàng cẩu từ nãy đến giờ liền rất phức tạp nhìn nàng, cũng không biết suy nghĩ gì, chỉ là không chịu ăn tiếp đồ ăn trong chậu.
Diệp Nhất Y nghĩ nó không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy, liền đứng dậy đi đến phòng bếp, thành thạo múc một khối thịt xương nhỏ đem ra uy đến bên miệng nó: “Ăn đi.”
Triệu Triệt càng là tức giận, đè thấp thân mình dựng thẳng lông lên, một bộ dáng bị xâm phạm.
Diệp Nhất Y thấy thế khó hiểu, không biết tiểu hoàng cẩu này làm gì lại sinh khí, mà lúc này chó con dường như thực sự rất tức giận, quay đầu liền chạy đến trong một góc, bất luận Diệp Nhất Y đi uy hay là Tiểu Điệp đi uy, cũng không chịu ăn nửa khẩu đồ ăn.
Diệp Nhất Y đành phải thôi, trong lòng tiếc nuối, tiểu cẩu này lanh lợi, nhưng xem tính tình, chẳng lẽ là lúc trước có chủ? Như thế chỉ có thể chờ nó lành thương, thả nó rời đi.
-
So với trước đây bên trong Lương Thành trước sau như một yên tĩnh an bình, chẳng qua giờ phút này bên trong hoàng cung cảnh tượng lại là nghiêng trời lệch đất.
Toàn bộ hạ nhân trong Đông Cung bước chân nhanh chống, như đi trên băng mỏng.
Hoàng Phúc Toàn xoay người như kiến bò trên chảo nóng: “Như thế nào, còn chưa có tin tức của điện hạ?”
Triệu Triệt hiện giờ nắm trong tay binh quyền, lại là trữ quân, cao thủ và ám vệ bên người tự nhiên chỗ nào cũng có, Hoàng Phúc Toàn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, điện hạ nhà mình là như thế nào ở trước mắt bao người biến mất.
Đông Cung vô chủ, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, Hoàng Phúc Toàn dù có đại lá gan cũng không dám lừa gạt phía trên, đành phải nơm nớp lo sợ đem việc này bẩm báo cho quan gia, thiên tử tức giận, lập tức ném một cái bình hoa về phía Hoàng Phúc Toàn.
Diệp Nhất Y hôm nay ra phố, liền phát giác không giống trước đây.
Bầu không khí nghiêm túc và khẩn trương trên đường, không biết vì sao có rất nhiều quan binh, Diệp Nhất Y không nghĩ trêu chọc thị phi, vì thế bước chân nhanh hơn đi tới hiệu thuốc.
Nàng tìm được lang trung muốn chọn mua vài loại thuốc mỡ, ai ngờ chưởng quầy kia nghe nàng nói muốn chính là dược trị thương cho cẩu, liên tục lắc đầu: “Tiểu nương tử, nơi này của chúng ta đều là phối trí dược cho người, ai sẽ xem bệnh cho súc sinh.”
Diệp Nhất Y ho khan một tiếng, tuy trước kia đến đây cũng nghĩ tới triều đại này phỏng chừng cũng không có “Bệnh viện thú cưng”, nhưng xem bệnh cho súc sinh…… Lời này nói cũng không tránh khỏi quá mức khó nghe.
“Người nọ dùng một ít dược liệu trị ngoại thương, phiền toái ngài lấy cho ta mấy thứ đi.”
Chưởng quầy kia vui vẻ: “Ngươi muốn dùng dược của người chữa bệnh cho cẩu? Có ý tứ, một lọ dược này đã có thể đến hai mươi văn, tiểu nương tử thật sự bỏ được?”
Diệp Nhất Y hai lời chưa nói liền mốc hai mươi văn ra, không để ý chút nào đến thần sắc giật mình của chưởng quầy hiệu thuốc, đương nhiên cũng hoàn toàn không muốn ở chỗ này lâu, liền thực mau xoay người rời đi.
Ra khỏi hiệu thuốc, nghênh diện liền gặp phải hai người quan binh đang nhỏ giọng nghị luận.
“Điện hạ mất tích, vị kia ở Cảnh Vương phủ sợ là muốn mất trí.”
“Nghị luận chủ tử như vậy ngươi cũng dám nói, không cần đầu?!”
Diệp Nhất Y nghe thấy được chỉ làm như không nghe thấy, nàng tăng nhanh bước chân, đi về tiểu viện bản thân quen thuộc.
Chờ đến đầu ngõ, Diệp Nhất Y mắt sáng rực lên.
Lại có một lão bá đang bán sữa bò, phải biết rằng sữa bò khó có được rất ít gặp, Diệp Nhất Y lập tức liền đi lên mua cả một vại lớn, lại tiêu hết mười lăm văn.
“Ta về rồi!”
Tiểu Điệp ở trong sân chăm sóc những con gà con, nghe thấy giọng nói của Diệp Nhất Y lập tức đứng dậy nghênh đón, đồng dạng có phản ứng, còn có tiểu hoàng cẩu nằm bò ở trong góc.
Lỗ tai nháy mắt dựng thẳng lên lại đột nhiên rũ xuống, tiếp tục ghé vào tại chỗ vẫn không nhúc nhích, làm bộ cái gì cũng không phát sinh.
Trong lòng Triệu Triệt rất phức tạp, thông qua nhiều ngày quan sát, hắn đã có thể xác định người hại mình không phải nữ tử trước mặt, cũng đã có thể xác nhận nữ tử này bất quá chính là coi mình như một con súc sinh chân chính…… Nàng có thể làm ra các loại thức ăn ngon, có thể cho hắn, cũng có thể tùy tiện cho người khác.
Triệu Triệt cần gì bố thí như vậy, nhục nhã như vậy, chi bằng trực tiếp cho hắn cái thống khoái.
Miên man suy nghĩ hết sức, nữ tử kia đã muốn chạy tới trước mặt hắn, thừa dịp tiểu hoàng cẩu tựa hồ có chút xuất thần, Diệp Nhất Y một tay đem nó bế lên: “Ta mua dược cho ngươi, hôm nay cho ngươi thượng dược.”
Khi Triệu Triệt phản ứng lại bản thân đã bị nữ nhân này làm thành hình chữ X ấn ở trong lòng ngực, nhiệt khí dâng lên, Triệu Triệt chỉ cảm thấy lỗ tai bản thân đều đã đỏ bừng…… Lập tức liền đột nhiên giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích!” Thiếu nữ lạnh lùng sắc bén: “Ngươi vật nhỏ này thật không hiểu tốt xấu! Ta cũng sẽ không hại ngươi, ngươi thành thành thật thật ngốc, ta cho ngươi thượng dược liền có thể nhanh khỏi hơn, chờ ngươi đã khỏe, nguyện ý đi tìm chủ cũ của ngươi cũng tốt hay nguyện ý lưu lạc cũng thế, ta tuyệt không giữ lại ngươi, biết không?”
Triệu Triệt trợn to mắt, chủ cũ?!
Hoang đường!
Hắn không phải cẩu!
Bất quá rốt cuộc cũng không lộn xộn, tùy ý Diệp Nhất Y thượng dược cho mình.
Địa phương Triệu Triệt bị thương là trước sườn chân sau, không riêng cẳng chân cơ hồ xem như gãy xương, chỗ đùi cũng có miệng vết thương không cạn, Diệp Nhất Y động tác tận lực ôn nhu cẩn thận, chờ xử lý tốt xong ngẩng đầu vừa thấy, sau một lúc lâu không động tĩnh lỗ tai tiểu hoàng cẩu giống như đang không ngừng run rẩy, còn…… Ẩn ẩn đỏ?
Diệp Nhất Y xoa xoa đôi mắt, tiếp theo nháy mắt tiểu hoàng cẩu trong lòng ngực liền tránh thoát ra ngoài, kéo chân thương khập khiễng của mình nhảy vào trong một góc rổ, nằm xuống.
Diệp Nhất Y cười, tiểu hoàng cẩu như vậy thoạt nhìn nhưng thật ra cũng rất đáng yêu, chỉ là đáng tiếc không chịu ngoan ngoãn để nàng xoa xoa, cũng không biết chủ nhân là ai……
Triệu Triệt nằm trong giỏ hồi lâu mới hoàn hồn, nhiệt khí chậm rãi biến mất, nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một phen, chóp mũi khẽ nhúc nhích, hắn lại ngửi thấy được mùi hương ngọt ngào trong không khí.
Đây là……?
Diệp Nhất Y không bao lâu liền bưng chậu sữa bò ra tới: “Ngươi vừa không muốn ăn đồ ăn cũng phải bổ sung dinh dưỡng, đây là sữa bò, uống đi.”
Chất lỏng sữa màu trắng thơm ngọt đặt tới trước mặt Triệu Triệt, hắn không khỏi mở to mắt, hoang đường, hoang đường, vớ vẩn đến cực điểm!
Loại đồ vật trẻ con cùng cô nương gia thích này hắn sẽ không uống một ngụm! Tuyệt không!
“Cô……”
Lỗ tai vừa mới rút đi độ ấm của Triệu Triệt lại lần nữa ấm lên, đã gần một ngày không ăn gì, khối thân thể không có gì dùng này sớm đã đói đến mức trước ngực dán lên phía sau lưng, sữa bò thơm ngọt hơi thở khắp nơi, kêu gào để hắn tiến lên.
Hắn là vì có thể sớm ngày khôi phục.
Không phải vì ăn uống chi dục.
Triệu Triệt cơ hồ là nhắm hai mắt thử liếʍ một ngụm, kế tiếp……
Diệp Nhất Y nhàn rỗi từ bên kia viện liếc mắt ngắm nhìn một cái, tiểu gia hỏa đem toàn bộ đầu đều chôn vào trong chậu, một bên lộc cộc lộc cộc uống một bên không ngừng phe phẩy cái đuôi, Diệp Nhất Y cười, nguyên lai vẫn là tiểu tể tử, thích uống sữa.
Thời gian Bữa tối, Diệp Nhất Y làm mã não thịt(1), ở Đại Lương, đây vốn cũng chính là phương pháp biến đổi của thịt Đông Pha(2), hầm ngũ hoa nửa thịt nửa mỡ ngon miệng, màu sắc mê người, hồng nhuận tươi sáng, khó trách kêu mã não thịt.
Một mâm thịt kho, xứng với một chồng rau ngon miệng thanh đạm, lại có cháo gạo kê ninh đến nùng hương, mặc dù là lương thực phụ nhập khẩu cũng tỏa hương thơm ngào ngạt kín người, dư vị vô cùng.
Tiểu hoàng cẩu cuối cùng cũng không còn khó xử nữa, nằm ở trước bàn cơm vui vẻ ăn, Diệp Nhất Y thường thường hướng chậu cơm của nó thêm một muỗng, cũng không thấy nó né tránh.
Gấp gáp ăn bữa tối, vốn dĩ Diệp Nhất Y còn phải vội vàng, hiện giờ mắt thấy sinh ý càng ngày càng tốt, hôm nay lại tiếp một bút đại sinh ý, đương nhiên phải làm tốt điểm tâm cho nhân gia.
Bánh đậu xanh cùng phù dung tô kia nếu tiểu thư Trần gia thích liền làm nhiều chút, trừ cái này ra Diệp Nhất Y dùng sữa bò còn dư lại và đường trực tiếp làm màn thầu nhân đường(3) cùng bánh trứng sữa(4), cách làm cũng rất đơn giản, trực tiếp thêm sữa bò và trứng gà vào bột mì, sau khi đánh đủ bông liền cho vào nồi chưng, màn thầu nhân đường càng đơn giản hơn, nhân bánh bao đổi thành đường phèn, chưng bánh bao xong, nhân đường bên trong đã tan chảy, chỉ là khi ăn phải đủ cẩn thận, coi chừng phỏng.
Mấy điểm tâm nhỏ giản dị không mất mỹ vị, trừ phần phải đưa đến Trần gia thì còn dư 50 60 cái, nghĩ hợp chợ ngày mai cũng đủ, lúc này Diệp Nhất Y mới thu dọn phòng bếp, đến trong viện rửa mặt.
Bóng đêm an tĩnh như mực, thời điểm Diệp Nhất Y ở trong viện đánh răng tiểu hoàng cẩu liền ngồi xổm bên cạnh nàng, nghiêng đầu, tựa hồ rất là khó hiểu nàng vì sao lại vất vả như thế.
Diệp Nhất Y ngồi xổm xuống sờ đầu nó: “Tiểu gia hỏa, ngươi cũng mau đi ngủ đi.”
Triệu Triệt rũ mắt, cũng không sinh ra bài xích lớn với hành động như vậy của nàng.
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
(1) Mã não thịt(2) Thịt Đông Pha(3) Màn thầu nhân đường (4) Bánh trứng sữa