Trong phòng ngủ Diệp Huyên Thành, phía dưới chăn có hình ảnh hai người nào đó chuyển động rất rõ ràng, hai người vừa mới kết thúc vận động buổi sáng, hiện giờ đang ôm nhau cọ xát mặt đối phương.
“Chú Tư ới.” Khâu Hàn thích gọi y như vậy, mỗi lần gọi y như vậy cậu đều đang trải qua những hồi ức đẹp, tuy rằng ở thời điểm cao trào của đêm qua Diệp Huyên Thành dụ dỗ cậu gọi y là chồng cậu cũng gọi nhưng kỳ thật trong lòng cậu vẫn thích gọi y là chú Tư hơn.
“Ngày hôm qua em gọi chú là gì?” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn hỏi: “Lại kêu một lần nữa cho chú nghe xem nào.”
Khâu Hàn có chút ngượng ngùng tránh né tầm mắt y: “Chúng mình còn chưa có kết hôn đâu, kêu như vậy không thích hợp.”
Diệp Huyên Thành nói: “Vậy sao em lại gọi á nhợ?”
“Rõ ràng là chú bắt em kêu.” Khâu Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Trán Diệp Huyên Thành chạm nhẹ vào trán Khâu Hàn: “Em còn nói rất…….”
“Đừng nói nữa!” Khâu Hàn lập tức che miệng y lại, ngăn cản y nói tiếp, sắc mặt cậu đỏ bừng nghĩ, dưới loại tình huống đó, sẽ nói ra cái gì cậu đâu thể khống chế được đâu. Thời điểm ý loạn tình mê, có lúc sẽ nói ra một số từ làm người cảm thấy thẹn, cậu cũng không còn cách nào mà.
“Em phải gọi là chú, cả đời cũng gọi là chú.” Khâu Hàn liếc mắt một cái nói.
Những ngày sau đó, thời điểm cậu vui thì gọi là chú, thời điểm làm nũng xin tha thì gọi là chồng yêu haizzzz.
Những đau khổ tổn thương mà Khâu Hàn đã trải qua khiến cậu có lúc khóc đến không thở được nhưng chỉ cần có tình yêu của Diệp Huyên Thành, cậu có thể cảm giác được lòng mình đang được chữa khỏi.
Lâm lão gia tử hao hết tâm tư che giấu chuyện Lâm Dật Cẩm là con riêng của ông ta, nhiều năm tính kế âm thầm lót đường cho Lâm Dật Cẩm, cậu đâu thể để ông ta được như ý nguyện. Mấy ngày sau đó, toàn bộ chứng cứ đã thu thập xong, Khâu Hàn cũng đã nghĩ kỹ kế hoạch rồi, cậu muốn chậm rãi làm cho bọn họ cảm giác được tư vị tuyệt vọng là như thế nào.
Khâu Hàn nói với đám người Lâm gia, cậu có một chuyện rất quan trọng muốn công khai, sau đó cậu cũng mời rất nhiều họ hàng thân thích Lâm gia tới Khâu Gia Tửu phường để cùng nhau nghe. Họ hàng thân thích xa gần của Lâm gia hầu như đều được nhận lời mời của Khâu Hàn, ngay cả nhà mẹ đẻ của Lâm lão thái thái cũng nhận được.
Khâu Hàn làm ra một trận lớn như vậy, làm người Lâm gia nghi ngờ rốt cuộc là cậu có chuyện trọng đại gì mà muốn tuyên bố, những người không được mời cũng đều bắt đầu cảm thấy tò mò, nhịn không được bắt đầu đoán già đoán non.
Tới ngày, những người được mời bởi vì lòng hiếu kỳ, ai có thể tới đều tới.
Diệp Huyên Thành không yên tâm để cho Khâu Hàn một mình đối mặt với những người đó, vì thế đặc biệt dành thời gian đi tới Khâu Gia Tửu phường bồi cậu, y ở cách vách đại sảnh, bên ngoài phát sinh việc gì, bên trong đều có thể nghe được rõ ràng.
Mấy người bạn của Diệp Huyên Thành cũng vô cùng tò mò, thậm chí còn suy đoán thử rồi cá cược xem ai đúng, bọn họ biết Diệp Huyên Thành nhất định sẽ đến, cho nên bọn họ cũng đều tới đây nghe thử xem rố cuộc Khâu Hàn muốn tuyên bố việc gì.
“Dù sao Khâu Hàn cũng sắp công bố rồi, không bằng cậu nói trước cho bọn tớ nghe thử.” Lý Khai Nguyên thật sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, nhìn Diệp Huyên Thành nói: “Bé con nhà cậu muốn công bố chuyện hai người kết hôn hả?.”
Diệp Huyên Thành uống ngụm trà, buông chén xuống nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tớ còn chưa chọn được ngày đâu.”
“Tớ đã nói là không phải mà, muốn tuyên bố kết hôn cũng không thể tuyên bố như vậy đâu.” Tưởng Thắng đắc ý cười nói: “Xem ra cậu thua rồi.”
Lý Khai Nguyên bĩu môi nói: “Đừng vui mừng quá sớm, các cậu cũng không nhất định đoán đúng.”
Tɧẩʍ ɖυyên nhìn về phía Diệp Huyên Thành nói: “Vừa rồi cậu nói chưa chọn ngày xong, nói cách khác, hai người chuẩn bị kết hôn hả?”
“Cậu nói nghe vô nghĩa thế?” Tưởng Thắng nói: “Hai người bọn họ khẳng định sẽ kết hôn, thời điểm Khâu Hàn hôn mê bất tỉnh, cậu ấy đều tiều tụy thành cái dạng gì cậu lại không phải không thấy được, hiện tại bé con đã không có việc gì, cậu ấy còn không nhanh dùng hôn nhân chặt chẽ khóa người ta lại bên cạnh sao?”
“Rốt cuộc là Khâu Hàn muốn tuyên bố việc gì, cậu có thể hơi chút tiết lộ cho chúng tớ hay không dợ.” Lý Khai Nguyên thật sự là đoán không ra, chỉ có thể hỏi Diệp Huyên Thành.
“Là việc của Lâm gia, có liên quan đến Lâm lão gia tử.” Diệp Huyên Thành nói: “Gấp cái gì, các cậu sắp biết rồi.”
“Có liên quan đến Lâm lão gia tử…….” Lý Khai Nguyên vuốt cằm tự hỏi.
Trên cơ bản người đều đến đông đủ rồi, Khâu Hàn lúc này mới xuất hiện ở đại sảnh, cậu vừa tiến vào, mắt trước nhìn Lâm lão gia tử, sau đó lại nhìn Lâm Dật Cẩm, ở trong lòng cười lạnh một chút.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người Khâu Hàn, chờ cậu tuyên bố việc quan trọng.
Khâu Hàn nhìn xung quanh một vòng, hôm nay đến đây trên cơ bản đều là thân thích của Lâm gia, còn có một bộ phận nhỏ là nhà mẹ đẻ của Lâm lão thái thái.
“Hôm nay mời mọi người đến đây là bởi vì tôi có một việc lớn về Lâm gia muốn tuyên bố.” Khâu Hàn nhìn về phía Lâm lão gia tử nói: “Bất quá trước khi tôi tuyên bố, tôi có một vấn đề muốn hỏi Lâm Thiệu cùng ông nội Lâm Dật Cẩm đây.”
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau một cái, Lâm Thiệu cùng ông nội Lâm Dật Cẩm gia gia, ông nội Lâm Dật Cẩn không phải cũng là ông nội Khâu Hàn sao? Vì sao lại nói vòng vo như vậy?
“Mày muốn hỏi cái gì?” Lâm lão gia tử xụ mặt nói.
“Tôi muốn hỏi ông.” Khâu Hàn đột nhiên đề cao âm lượng nói: “Lâm Dật Cẩm rốt cuộc là con của ai?!”
Lâm lão gia tử đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt chuyển động một chút, trong lòng có một dự cảm không tốt nhưng vẫn trấn định nói: “Vấn đề này, mười mấy năm trước tao đã trả lời qua bà ngoại mày rồi, Dật Cẩm là cô nhi, cha mẹ ruột của nó là ai, tao cũng không rõ ràng lắm, đều nhiều năm như vậy, biết cũng không có ý nghĩa gì.”
- -----------------------------------------
Editor: Ể, tối qua mãi đọc truyện quên đăng 🥲