Ban đầu, Tô Bùi không đồng ý phương án kéo hai bà mẹ đến để tạo thành bữa tiệc bốn người thế này. Anh có thể mường tượng ra phần nào cảnh tượng hai bà mẹ nhìn nhau với đầy nỗi niềm muốn nói lại ngượng nghịu chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng Hạ Nhất Minh nhất quyết muốn làm vậy.
Với lý do rằng, “Mẹ em muốn gặp anh, mẹ anh muốn nói chuyện với em, thực chất đều để phản đối chúng ta đến với nhau thôi. Lý do thì vẫn là mấy câu thuần phong mỹ tục các thứ, không thuyết phục được em là chắc rồi, còn anh thì sao?”
Tô Bùi đáp, “Đương nhiên anh cũng thế, nhưng anh muốn để các mẹ từ từ tiêu hóa.”
Hạ Nhất Minh lắc đầu quả quyết, “Chuyện này có tiêu hóa mấy cũng thế thôi, hai ta cần giữ vững lập trường buộc các mẹ phải chịu thua càng sớm càng tốt, không để họ nhen nhóm hy vọng rằng có thể thay đổi suy nghĩ của chúng ta.”
Cuối cùng Tô Bùi cũng phải nhất trí, anh biết đây là phong cách của Hạ Nhất Minh — một người rất hà khắc với bản thân mình nên một khi đã ra tay là cậu ta sẽ đẩy người ta vào thế không thể chối từ.
May thay hai vị phụ huynh đều là người tốt tính, Văn Tâm Lan là người tinh tế lịch thiệp còn Trâu Vịnh Mai thì hiền lành hòa nhã, người như vậy gặp nhau rất giữ kẽ, kiểu gì cũng lịch sự dăm ba câu chuyện trước đã, chứ nếu là người nóng tính thì chắc sẽ choảng nhau với sự sắp đặt của Hạ Nhất Minh mất thôi.
Quả nhiên, tình hình thực tế hôm nay y hệt như những gì Tô Bùi đã dự liệu. Mặc dù Văn Tâm Lan và Trâu Vịnh Mai đều có sự lúng túng nhất định nhưng vẫn ngồi xuống, uống trà và điềm tĩnh tâm sự.
Đầu tiên, hai bà mẹ hỏi nhau về tuổi tác và nguyên quán. Kỳ thật, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh từng tâm sự với nhau trước đây, thì ra ông của cả hai đều là người cùng thành phố, nghe đâu ngày xưa còn đều là gia tộc bề thế có tiếng trong vùng.
Sau khi biết gốc gác quê xưa thì Văn Tâm Lan cười bảo, “Nói vậy biết đâu ông cha ta lại biết nhau lâu rồi cũng nên.” – hôm nay, vì để thể hiện sự nghiêm túc và chỉn chu mà bà cố ý vận một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà phối với chiếc khoăn voan hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ nên trông trẻ trung hơn hẳn tuổi.
Chẳng ai nỡ nặng lời người niềm nở với mình, Trâu Vịnh Mai không ngờ mình sẽ gặp Văn Tâm Lan hôm nay, bà đã ngạc nhiên đôi chút vào lúc đầu, nhưng khi trò chuyện rồi mới thấy Văn Tâm Lan tự nhiên và cởi mở nên cũng bớt xấu hổ phần nào.
Dù sao trong thâm tâm bà, Hạ Nhất Minh vẫn thừa tiêu chí để xứng với Tô Bùi.
Hàn huyên một lúc thì món ăn được bê lên.
Văn Tâm Lan và Trâu Vịnh Mai đều đang toan tính mào đầu câu chuyện chính thế nào thì Hạ Nhất Minh chủ động nhắc lại chuyện thời sinh viên.
Hai thanh niên kẻ tung người hứng về những kỷ niệm ở mái trường xưa.
Tô Bùi biết đây là cách mà Hạ Nhất Minh làm chủ tiết tấu của buổi gặp mặt.
Quả nhiên, các bà mẹ đều thích lắng nghe không biết chán về đời sống sinh viên của con cái mình, nếu không phải tình thế hôm nay hơi chút đặc biệt thì có khác nào một buổi sum họp gia đình êm ấm bình thường.
“Mẹ, mẹ có nhớ hồi bố mất, Tô Bùi về nhà với con không?” – Hạ Nhất Minh muốn nhắc Trâu Vịnh Mai nhớ Tô Bùi là người tốt và bước vào cuộc đời cậu thế nào.
Trâu Vịnh Mai gật đầu, “Mẹ nhớ chứ, lúc đó mẹ không khỏe… mẹ đã muốn dành nhiều thời gian bên con nhưng không thể.”
Bà thở dài rồi giải thích với Văn Tâm Lan, “Tiểu Tô có từng kể với chị về chuyện của bố Nhất Minh không? Năm ấy, tôi đã quá suy sụp, nếu không nhờ có Nhất Minh thì tôi không biết mình sẽ vượt qua thế nào.”
Văn Tâm Lan chỉ nghe Tô Bùi kể sơ qua, không biết cụ thể câu chuyện.
Trâu Vịnh Mai bùi ngùi kể lại chuyện xảy ra năm đó, về mọi điều bất trắc ập đến khiến bà lả đi… những khoản nợ ngập đầu và những người họ hàng làʍ t̠ìиɦ làm tội càng khiến bà kiệt quệ, nếu không nhờ có Hạ Nhất Minh kịp thời trở về thì bà đã không đủ dũng khí để sống tiếp.
Tuy rằng mười mấy năm đã trôi qua nhưng Trâu Vịnh Mai vẫn nhớ như in mỗi khi kể lại câu chuyện cũ, bởi nó là nỗi đau hữu hình nên càng có sức lan tỏa.
Văn Tâm Lan ngồi nghe cũng thổn thức khôn nguôi, khóe mắt bà rơm rớm, “Quả là không dễ dàng gì, nhưng bây giờ coi như khổ tận cam lai chị ạ, Nhất Minh là một đứa trẻ tốt.”
Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng có cơ hội chen vào, “Mẹ, khi đó con không dám để mẹ biết, thực ra con cũng gần như không gắng gượng nổi, nhưng nhờ có Tô Bùi luôn ở bên cạnh động viên con.”
Văn Tâm Lan nhìn Hạ Nhất Minh rồi thầm nghĩ — thì ra tình cảm của Hạ Nhất Minh dành cho Tô Bùi không phải tự dưng mà có, nhưng con trai bà có tốt mấy thì cậu ta cũng không thể bẻ cong như thế được!
Trâu Vịnh Mai hoàn toàn không biết chuyện này nên sửng sốt không thôi, bà vẫn nghĩ Hạ Nhất Minh năm đó rất cứng cỏi kiên cường, chẳng vì thế mà mỗi lần kể lại là mỗi lần bà cảm thấy tự hào, ấy vậy mà không ngờ rằng con trai bà cũng cần sự động viên tinh thần từ một người bạn đồng trang lứa.
Bà khẽ gật đầu với Tô Bùi trong cảm xúc ngổn ngang, “Cô cảm ơn cháu, cháu cũng là một đứa trẻ tốt.”
Tô Bùi không ngờ hôm nay mình và Hạ Nhất Minh lại được phát thẻ “bé ngoan”, không khí tựu chung là ổn.
Trâu Vịnh Mai quay sang giãi bày với Văn Tâm Lan, “Dù sao thì nửa cuối cuộc đời tôi suôn sẻ đều là nhờ có Hạ Nhất Minh, từ nhỏ thằng bé đã không khiến tôi bận lòng, chuyện gì cũng xuất sắc, chưa bao giờ để tôi phải lo lắng đến việc học hành từ tiểu học cho đến đại học, Hạ Nhất Minh là một đứa tự lập.”
Bà đã bắt đầu dẫn dắt vào chủ đề chính — rằng trước đây bà không để tâm đến những hành động tùy ý của Hạ Nhất Minh, nhưng chuyện kinh thiên động địa lần này thì khác, bà buộc phải nhúng tay vào.
Văn Tâm Lan nghe ra ý tứ thì cũng mỉm cười, “Đúng thế, có mỗi mụn con trai, làm sao có thể không quan tâm chăm sóc được chứ? Tô Bùi bệnh tật từ bé, dăm bữa nửa tháng lại phải đến bác sỹ một lần, vợ chồng tôi dồn biết bao tâm sức mới nuôi nấng thằng bé trưởng thành khỏe mạnh.”
Trâu Vịnh Mai bảo rằng bà không phải để tâm chăm sóc Hạ Nhất Minh, nhưng Văn Tâm Lan thì ngược lại, đó đều là sự thật — đứa con trai bà yêu thương nâng niu từ tấm bé, kể có là ông trời thì cũng đừng hòng dẫn dắt con trai bà vào con đường lầm lạc.
Trâu Vịnh Mai nói, “Đúng là con trẻ nên được nuôi nấng trong tình yêu thương mới tốt. Tôi ghen tị với chị lắm, nhất là việc Tô Bùi đã kết hôn và có con gái lớn, lần trước Tiểu Tô đến trang trại nhà tôi chơi, tôi đã được gặp cháu bé, tên là Bích Quy đúng không nhỉ? Con bé rất đáng yêu.”
Nhắc đến Bích Quy, Văn Tâm Lan cũng vui vẻ lấy di động ra cho Trâu Vịnh Mai xem ảnh Bích Quy.
“Con bé học hành giỏi giang và hiểu chuyện lắm. Hiềm nỗi Tô Bùi ly hôn với mẹ con bé từ sớm… lại làm biên kịch nên đi công tác tối ngày, chỉ đành để con bé học nội trú và đến nhà tôi vào cuối tuần. Nhưng đó nào phải kế lâu dài? Tôi vẫn hy vọng Tô Bùi có thể tìm được người cho Bích Quy một mái ấm trọn vẹn, một gia đình bình thường.”
Tô Bùi lập tức nói, “Mẹ, con đang rất ổn!”
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nắm tay anh dưới gầm bàn.
Trâu Vịnh Mai không ngờ Văn Tâm Lan lại là người nói chuyện này ra trước, còn cố ý nhấn mạnh câu “gia đình bình thường”, hai người đàn ông nuôi con theo ý Văn Tâm Lan rõ ràng là trái với lẽ thường.
Nếu chỉ về quan điểm thì Trâu Vịnh Mai cũng có suy nghĩ tương tự — hai đứa con trai thì làm sao có thể? Nếu Tô Bùi là phụ nữ và kể cả có dắt theo con riêng thì Hạ Nhất Minh vẫn làm bố dượng được, vẫn có thể sinh thêm đứa khác được, như thế bà cũng sẽ coi Bích Quy là cháu ruột của mình.
Thế nhưng khi Văn Tâm Lan nói ra trước thì lại khiến Trâu Vịnh Mai cảm thấy khó chịu.
Bà cảm thấy đối phương đã được cả còn ra vẻ. Tô Bùi đã kết hôn, có con gái và ly hôn, giờ lại có Hạ Nhất Minh chăm sóc hết lòng, được cả chì lẫn chài mà Văn Tâm Lan còn chê với móc mỉa con bà chỉ vì nó là đàn ông.
Bà muốn cho Văn Tâm Lan hiểu rằng là trong chuyện này không đến lượt bà ấy chê bai.
“Ôi ha ha,” – Trâu Vịnh Mai cười khan, “Tôi hiểu mà, con cái đủ bố đủ mẹ mới là tốt nhất, đó cũng là điều duy nhất mà tôi luôn trăn trở vì Nhất Minh…”
Bà muốn nói rằng bà cũng mong con trai mau chóng xây dựng gia đình sinh con đẻ cái chứ không phải dính dáng đến đồng tính.
Hạ Nhất Minh nói, “Chúng con chưa muốn nói chuyện này cho Bích Quy biết, giờ con bé đã quen với sự hiện diện của con, chúng con đã lên kế hoạch đưa con bé cùng đi du lịch khi có thời gian. Bích Quy vẫn có bố có mẹ, giờ chỉ thêm một người quan tâm chăm lo thôi, không có gì là bất thường cả.”
Trâu Vịnh Mai không dằn nổi lòng lên tiếng trách móc, “Con thấy vậy là thích hợp hả? Đáng nhẽ con phải kết hôn mà không phải làm những việc vô nghĩa như thế!”
Văn Tâm Lan cau mày, bà nhận ra Trâu Vịnh Mai rất khó chịu với Tô Bùi như thể con trai bà lợi dụng Hạ Nhất Minh vậy. Thế là bà cũng nói thẳng, “Tô Bùi, con thấy chưa, bố mẹ nào cũng chỉ vì muốn tốt cho con mình thôi, chuyện này không được đâu. Mẹ hiểu con hơn ai hết, con luôn mềm lòng với mọi người, nhưng cuối cùng chỉ có con là tổn thương thôi.”
Rồi bà nói với Hạ Nhất Minh, “Tiểu Hạ này, cô biết cháu là bạn đồng môn nhiều năm của Tô Bùi, vậy hai đứa tiếp tục làm bạn đồng môn, là bạn tốt của nhau, như thế không tốt hơn hay sao? Cô tin là cháu sẽ tìm được người phù hợp hơn cho mình.”
Trâu Vịnh Mai cũng nói, “Hai đứa không còn trẻ trung gì nữa, cũng ngoài ba mươi rồi, tuổi này lập gia đình mới là đúng đắn.”
Tô Bùi nghĩ bụng — may mà những lời này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của mình — anh hiểu suy nghĩ của những người lớn tuổi, với tuổi đời và từng trải của họ thì rất khó để chấp nhận chuyện này, hoặc có lẽ cả đời cũng không chấp nhận được.
Anh nói, “Mẹ à, chính vì là bạn thân bao lâu nay nên chúng con mới hiểu rõ rằng chúng con chỉ muốn được tự do ở bên nhau thôi.”
Thực tế khi nói lời này, chính bản thân anh cũng không chắc chắn, anh không biết tương lai của mình và Hạ Nhất Minh có nảy sinh trắc trở hay mâu thuẫn hay không, nhưng vì đã mất quá nhiều thời gian để có thể thực sự ở bên nhau, nên anh nhất định phải đứng về phía người mình trân trọng.
Dù không biết tương lai có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không, thì hiện tại anh vẫn phải cho mình một niềm tin.
Trâu Vịnh Mai đột nhiên che mặt, bà xúc động đến mức không kìm được nước mắt.
“Hai đứa đều thích phụ nữ, cháu kết hôn rồi mà Tiểu Tô, cháu còn có con nữa, Nhất Minh à, con cũng từng có bạn gái, rồi cả cô Trần Hạnh nữa, tại sao đột nhiên lại… mẹ không tài nào hiểu nổi…”
Văn Tâm Lan vội vã đưa khăn tay, an ủi “Chúng ta cứ từ từ, từ từ khuyên bảo lũ trẻ được mà.”
Hạ Nhất Minh ngồi lặng một lúc mới nói, “Mẹ, con thích anh Tô Bùi từ lâu rồi, là do con chưa bao giờ chịu buông tay anh ấy.”
Trâu Vịnh Mai lắc đầu, “Không phải vậy…”
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đưa mẹ mình về trước, Tô Bùi và Văn Tâm Lan cùng nhau ra về.
*
Văn Tâm Lan cũng ngổn ngang cảm xúc.
Hạ Nhất Minh là một người vô cùng xuất chúng và không cần thêm bằng chứng nào để chứng minh điều đó. Khi bà bình tâm để ngẫm nghĩ lại thì quả là trong thời gian Tô Bùi nằm viện, Hạ Nhất Minh đã ở bên cạnh chăm lo từng chút một, điều mà vợ chồng bình thường cũng chưa chắc đã làm được.
Song chuyện nào ra chuyện nấy… người khác sẽ đánh giá con trai bà thế nào? Cả hai đều là người của công chúng, nếu chẳng may để lộ thì chắc chắn con bà sẽ bị chỉ trích phần hơn.
Và hôm nay khi nghe Trâu Vịnh Mai tâm sự, bà cũng thấy thương cho Trâu Vịnh Mai — chồng tự sát, con trai tài giỏi giàu có lại không chịu lấy vợ sinh con, chí ít Tô Bùi còn có Tô Yểu.
Gần về đến nhà, Văn Tâm Lan kêu Tô Bùi ra quảng trường bách bộ.
“Con với Tiểu Hạ làm vậy đột ngột quá.” – bà trách móc.
Tô Bùi cười, “Kiểu gì cũng phải gặp nhau, thôi thì cùng ngồi lại cho tiết kiệm thời gian mẹ à. ”
Văn Tâm Lan không đồng tình, “Mẹ tưởng hôm nay chỉ gặp mỗi Tiểu Hạ nên chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Tô Bùi buồn cười, “Có gì mà chuẩn bị hả mẹ của con? Có phải tham gia sự kiện đâu, với lại chúng con biết thừa mẹ định nói gì rồi, chúng con hiểu tại sao các mẹ lại phản đối, nhưng suy cho cùng thì cuộc sống vẫn do chúng con tự quyết định mà.”
Văn Tâm Lan nói, “Con không thấy mẹ của Nhất Minh đáng thương à? Mẹ thì thấy thương cô ấy lắm, nhỡ cô ấy kiên quyết phản đối thì liệu Nhất Minh có dao động không?”
Nụ cười trên môi Tô Bùi thoáng phai nhạt đi, “Con tin vào khả năng của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy muốn thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Thực ra, Hạ Nhất Minh có thể giấu kín chuyện này, nhưng vì không muốn giấu hai người nên mới thú nhận. Tình huống hiện tại đều nằm trong dự kiến của cậu ấy, nên con không có gì để lo lắng cả.”
Văn Tâm Lan nghe ra sự tin tưởng tuyệt đối và thậm chí ẩn chứa cả sự ngưỡng mộ của con trai dành cho Hạ Nhất Minh.
Bà thở dài, “Thế nếu mẹ kiên quyết phản đối thì sao?”
Tô Bùi cười đáp, “Vậy thì đành chịu thôi. Giờ mẹ chẳng đánh con được, cùng lắm thì mắng mấy câu, con nghe tai nọ xọ tai kia, mẹ cũng không thể trừ tiền tiêu vặt hay cắt phí sinh hoạt của con được, từ lúc chưa tốt nghiệp đại học con đã tự nuôi bản thân bằng tiền nhuận bút rồi, nên chiêu đánh vào kinh tế là không khả thi. Cùng lắm mẹ con ta chiến tranh lạnh, mẹ không muốn nhìn mặt con nhưng không nỡ giận cá chém thớt với Bích Quy, nên tóm lại là mẹ con ta vẫn phải gặp nhau dài dài.”
Nghe con trai phân tích mà Văn Tâm Lan không bắt bẻ được câu nào, như thể sự thật hiển nhiên là vậy.
Đương nhiên vẫn còn một chiêu “Khóc lóc trách móc đòi tự tử” của các bậc phụ huynh khi phải đối mặt với những đứa con đã lớn nhà mình, nhưng Văn Tâm Lan là người giữ thể hiện và yêu cơ thể mình nên bà sẽ không làm mấy việc gây tổn hại cho sức khỏe cũng như ngoại hình như thế.
Vậy là bà chỉ có thể lạnh lùng nhắc nhở, “Đừng có để Hạ Nhất Minh dắt mũi nghe chưa.”
*
Gần 10 giờ tối, Tô Bùi nhận được cuộc gọi của Hạ Nhất Minh.
Cậu rầu rĩ hỏi, “Em đến nhà anh có được không?”
Tô Bùi nghe thấy giọng điệu buồn thiu của cậu thì bèn hỏi, “Em đang ở đâu?”
Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.
Tâm trí anh chợt hiện lên hình ảnh Hạ Nhất Minh gục đầu ủ rũ trước cửa nhà mình, thế là vội vàng chạy ra mở cửa.
Hạ Nhất Minh bước vào nhà thì ôm chầm lấy anh.
Tô Bùi ôm lưng cậu rồi vuốt ve nhẹ nhàng mấy cái. Cơ thể Hạ Nhất Minh được rèn luyện hàng năm, cơ lưng săn chắc và dẻo dai làm anh càng ngày càng thích.
“Làm sao vậy?” – anh nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Nhất Minh không đáp mà chỉ mải miết hít hà mùi hương cơ thể anh – Tô Bùi đã tắm rửa nên có mùi thơm mát thoang thoảng, làm cậu bất chợt nổi cơn đói.
Hai người ôm nhau thêm lúc nữa mới ngồi xuống, Hạ Nhất Minh bắt đầu kể chuyện xảy ra sau bữa ăn.
So với Văn Tâm Lan thì rõ ràng là Trâu Vịnh Mai kích động hơn nhiều. Sau khi được Hạ Nhất Minh đưa về nhà, bà vẫn rất buồn bã, mặc dù cậu cố gắng giải thích cách mấy thì bà cũng không chịu lắng nghe.
Hạ Nhất Minh sợ rằng bà sẽ suy sụp nếu mình rời đi nên đã nán lại, vừa làm việc vừa trông chừng bà. Đến tối, cậu nhờ cô giúp việc ở lại với mẹ mình rồi mới yên tâm đi.
Điều làm Trâu Vịnh Mai tức giận và không chấp nhận không chỉ vì Hạ Nhất Minh từ chối một cuộc hôn nhân bình thường, mà còn vì cậu đột ngột công khai bất chấp hậu quả khiến bà cảm thấy con trai mình đang muốn cắt đứt lối thoát trong vòng tròn xã giao nhỏ bé này…
Một lối thoát giúp cậu vẫn có thể tìm một một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn và sinh con đẻ cái sau khi chia tay với Tô Bùi.
Khi Trâu Vịnh Mai nói ra điều này, thì Hạ Nhất Minh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Con thích đàn ông, đàn ông đó mẹ!” – cậu trầm giọng nói, “Con không có cảm xúc gì khi ở bên phụ nữ. Những người bạn gái trước kia của con đều để ngụy trang, nhất là Trần Hạnh, con còn chả có quan hệ thực sự nào với cô ta!”
Trâu Vịnh Mai gần như chết điếng.
Hai mẹ con đã có một cuộc cãi vã nảy lửa và chấm dứt trong không vui.
Từ sau cái chết của bố, Hạ Nhất Minh chưa từng to tiếng với bà Trâu Vịnh Mai như thế.
Vậy nên thâm tâm cậu đang dồn nén rất nhiều bức bối.
Chỉ có ở bên Tô Bùi mới giúp tâm trạng cậu dần bình yên trở lại.
“Trước đây em vẫn nghĩ tính cách mình thừa hưởng hết từ bố – bướng bỉnh, đa nghi và muốn đập phá mỗi khi bộc phát. Nhưng giờ ngẫm lại thì mẹ cũng ảnh hưởng nhiều tới em. Lúc nào trông bà cũng dịu dàng và nhún nhường, nhưng thực chất thì luôn kìm nén sự bất mãn… bà ấy rất giỏi chịu đựng, em cũng giống mẹ mình ở điểm đó, em đã chịu đựng những nỗi đau không đáng có lâu quá rồi…”
Cậu gối lên đùi anh, chậm rãi nói.
Tô Bùi rất thích giây phút này, giọng Hạ Nhất Minh như trầm lắng và cuốn hút hơn vào ban đêm.
Anh nói, “Đôi khi bộc phát cảm xúc như thế mới tốt, đó là một quá trình tất yếu, từ từ… rồi họ sẽ hiểu thôi, ai bảo em không chịu giấu mà chưa gì đã công khai làm chi.”
Hạ Nhất Minh hất cằm lên nhìn anh, “Sao thế? Anh sợ em công khai à?”
Tô Bùi chậm rãi vuốt cằm cậu, nơi da thịt hơi dày với hàng râu cưng cứng, râu mình chả cứng được như vậy – anh thơ thẩn nghĩ – tại sao cái gì của cậu ta cũng nam tính thế nhỉ.
“Anh không sợ… sự thật thì có gì đáng sợ đâu cơ chứ? Nếu không vì có Bích Quy thì anh đã công khai rồi. Anh chỉ cảm thấy việc em thay đổi từ thái cực này sang thái cực khác một cách chóng vánh như thế, với tố chất tâm lý của em thì em chịu đựng được, nhưng người thân và bạn bè thì chưa chắc đã có được tâm lý vững vàng được như thế, nhất là cô…”
Hạ Nhất Minh cướp lời, “Em chỉ muốn cho anh thấy rõ quyết tâm của mình thôi, em không muốn phải giả vờ nữa, đối với anh, với em hay với công chúng, đó đều là sự thật, em không cần bất cứ một lối thoát nào cả. Anh có tin em không?”
Tất nhiên là anh tin.
Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Anh tin.”
Hạ Nhất Minh nhổm dậy, cậu nhìn anh rồi ôm lấy anh, hai người từ từ lại gần rồi trao nhau nụ hôn.
Tô Bùi quá tốt, Tô Bùi của cậu quá tốt.
Khi Hạ Nhất Minh hôn anh thật sâu, trong đầu cậu chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ như vậy – vì Tô Bùi quá tốt và cậu đã đợi mười mấy năm ròng, nên một khi bắt được anh thì đồng nghĩa rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Việc công khai đâu chỉ đơn thuần là để Tô Bùi thấy được quyết tâm của cậu, mà còn để anh thấy có “trách nhiệm”, cậu đã công khai vì anh, người trọng tình nghĩa như Tô Bùi nhất định sẽ ghi nhớ mãi điều đó.
Hai người đàn ông không thể kết hôn, không có giấy tờ bảo hộ, nhưng chỉ cần có “ý thức trách nhiệm” thì Tô Bùi sẽ không dễ dàng bỏ rơi cậu.
Cậu muốn trói buộc anh ở bên mình bằng tất cả mọi cách có thể.
“Tô Bùi…” – Hạ Nhất Minh thầm thì gọi tên người mình yêu.
Tô Bùi kết thúc nụ hôn dài với hơi thở gấp gáp, hai mắt anh nhòa đi như người bị thiếu dưỡng khí.
Cậu ghé vào tai anh bỏ nhỏ, “Em đi tắm đã…”
Gian phòng chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường, Tô Bùi đang nằm trên giường lật xem tiểu thuyết.
Song lòng dạ anh đang bồn chồn khôn tả, chữ nghĩa trên giấy chẳng lọt vào đầu một chữ nào, anh nghe thấy tiếng nước ngừng chảy trong nhà tắm – Hạ Nhất Minh đã tắm xong, đang đi ra.
Tô Bùi không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt dán chặt trên trang sách, nhưng ánh nhìn thì chết trân giữa các con chữ.
“Anh muốn mơ về một người: mơ về người đó mà không gặp bất cứ trở ngại nào, biến nó thành hiện thực. Ý tưởng kỳ diệu này đã chiếm toàn bộ tâm trí anh ta…”
Một bóng đen bỗng dưng che khuất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ, chữ trên sách không còn thấy rõ nữa, Tô Bùi ngước đầu, Hạ Nhất Minh vươn tay lấy cuốn sách ra khỏi tay anh rồi đặt lên tủ đầu giường.
“Anh…” – Tô Bùi toan mở miệng thì Hạ Nhất Minh đã hôn lên môi anh, cậu vừa hôn vừa từ từ đè lên anh. Tô Bùi ngẩng đầu lên, anh muốn được nhìn khuôn mặt cậu.
Anh giơ tay áp lên má cậu, dưới ánh đèn tù mù, gương mặt Hạ Nhất Minh vơi bớt đi cảm giác lạnh lùng và được thay thế bằng những ham muốn đen tối hơn ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt.
Giọng cậu trầm khàn, “Tô Bùi, đừng bảo em dừng lại, em không làm được.”
Cổ họng anh trồi lên trượt xuống rồi chỉ bật lên được ba tiếng lí nhí, “Dùng áo mưa.” – anh ra hiệu bằng mắt cho cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường, nơi đã chuẩn bị sẵn bαo ©αo sυ và gel bôi trơn.
Họ ve vuốt lẫn nhau.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng cương cứng hoàn toàn, cậu tự đeo bαo ©αo sυ cho mình. Khi tay cậu rời khỏi người Tô Bùi thì anh chẳng thể nhẫn nhịn được ham muốn, thò tay xuống định mơn trớn cho mình để thỏa khát khao được giải phóng.
Hạ Nhất Minh nhìn một Tô Bùi đang nằm dưới cơ thể cậu, bộ đồ ngủ đã được cởi ra vứt phứa sang bên, để lộ toàn bộ cơ thể lõα ɭồ ra trước tầm mắt – từ vai đến eo rồi xuống tới chân, đường nét cơ thể anh mảnh khảnh, nước da nhạt màu, đôi chân mảnh mai gập lại, tay phải đang nắm dương v*t, đuôi mắt ửng hồng với khuôn mặt nhuộm đầy màu du͙© vọиɠ, dưới ánh sáng lờ mờ toát lên vẻ khêu gợi khôn tả xiết.
Hạ Nhất Minh cương cứng đến nỗi gần như mất sạch lý trí, chỉ muốn đâm vào tận sâu bên trong anh, cậu thở dồn dập, bắt tay Tô Bùi không cho anh thủ da^ʍ.
Tô Bùi mở mắt bất mãn nhìn Hạ Nhất Minh, giọng anh nhũn nhẽo, “Để anh sờ tý thôi…”
Hạ Nhất Minh nắm chặt tay anh, đè anh xuống rồi khêu gợi nói, “Giờ mới bắt đầu mà, đừng vội nào.”
Tô Bùi vòng tay lấy ôm eo Hạ Nhất Minh rồi vô thức dán chặt lên người cậu, anh có thể cảm nhận rõ dương v*t cứng như thép của cậu đang ép chặt vào giữa hai chân mình.
Hạ Nhất Minh hôn mơn man lên vành tai anh và thì thầm khe khẽ, “Thả lỏng nào… để em vào trong…”
Nhưng chẳng để anh kịp trả lời thì một ngón tay đã ấn miết quanh lối vào để tìm đường chui vào.
“Ối!” – cảm giác xa lạ làm Tô Bùi bất ngờ thốt lên.
Hạ Nhất Minh ngậm vành tai anh, liếʍ từ trước ra sau cùng tiếng tỉ tê an ủi, “Cứ thư giãn thôi anh…”
Tô Bùi nhắm mặt lại, anh hôn lên mặt, lên môi cậu, dồn hết tâm trí vào nụ hôn triền miên ướŧ áŧ để quên đi cảm giác lạ lẫm phía bên dưới.
Hạ Nhất Minh mân mê xoa nắn quanh lối vào của Tô Bùi bằng ngón cái cho đến khi ngón trỏ thành công luồn vào bên trong, dù hơi chặt nhưng nhờ có bôi trơn mà cửa mình từ tốn nuốt lấy ngón tay cậu.
Tô Bùi mở mắt he hé, anh không dám nhìn Hạ Nhất Minh như không tin rằng mình có thể chứa được thứ chẳng thuộc về mình ấy.
Hạ Nhất Minh bắt đầu thăm dò xung quanh để chen ngón thứ hai.
“Nhất Minh…” – giọng Tô Bùi run run, “Lấy ra đi mà.”
Anh sợ hãi, gần như cầu xin.
Mặt Hạ Nhất Minh tái đi trông thấy.
Cậu ngừng lại một chút, “…”
Dù đã nói rằng mình không thể ngừng lại, nhưng khi nhìn Tô Bùi, cậu lại chẳng nỡ để anh khó chịu.
“Được rồi.” – cậu mỉm cười nói.
Hạ Nhất Minh dằn xuống cảm giác vỡ vụn khi ngã từ trên đỉnh cao hưng phấn xuống đáy sâu vực thẳm, nhưng dù thế thì cậu cũng không muốn Tô Bùi nghĩ rằng mình chỉ đến với anh vì tìиɧ ɖu͙©.
Tô Bùi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Hạ Nhất Mình ở một góc độ mà anh chưa từng được trông thấy trước đây, vầng trán cậu lấm tấm mồ hôi trông hệt như một chàng trai tuổi mười tám lần đầu tiên nếm thử trái cấm.
“Chúng ta từ từ làm quen…” – Hạ Nhất Minh khàn giọng nói.
Nhưng Tô Bùi giữ cậu lại, anh đổi ý rồi, “Không cần…”
“Không cần gì?” – Hạ Nhất Minh nhìn anh thật sâu, cậu có thể cảm thấy ngón tay mình đang bị anh siết chặt.
Anh vòng tay choàng cổ cậu rồi rướn cổ hôn cậu thêm lần nữa.
Hạ Nhất Minh không cần thêm lời giải thích nào nữa, cậu cắm vào ba ngón tay, miết nhẹ và nắn bóp để vách thịt mềm mại hơn, không biết nhờ bôi trơn hay do bên trong đã bắt đầu ứa nước, Hạ Nhất Minh chẳng nhịn nổi thêm, cậu cúi đầu nhìn dương v*t đã gần tím tái với những lằn gân xanh vặn vẹo của mình đang cà cà tại lối vào của Tô Bùi.
“Muốn nhìn không anh?” – Hạ Nhất Minh thì thầm hỏi, cậu vừa hỏi vừa nhấc anh lên, bởi vì lực từ bắp tay và hông cậu đủ khỏe để Tô Bùi hoàn toàn có thể vững vàng treo trên người mình.
Tô Bùi nhìn nơi đang liên kết nhau kia, dương v*t cỡ bự của Hạ Nhất Minh đang từ tốn xâm nhập vào bên trong, trong khi của anh thì hơi rũ xuống vì cảm giác đau lạ lẫm. Anh gần như nín thở và răng thì cắn chặt lại, ấn tượng sâu sắc từ thị giác làm anh quên đi tất cả, bao gồm cả bản thân cơn đau.
Hạ Nhất Minh thở phì phò, cậu không ngờ bên trong Tô Bùi vẫn thít chặt như thế dù đã được nới rộng, cậu buộc phải nhỏ thêm gel bôi trơn vào nơi mà hai người đang gắn liền.
Khi mọi thứ đã hoàn toàn ăn khớp vào nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm
Bấy giờ Tô Bùi mới lí nhí bảo “Hơi đau…” kèm theo cái rùng mình thon thót.
Cậu dịu dàng xoa lưng anh, “Chờ chút nữa, chỉ chút nữa thôi.”
Họ giữ tư thế ấy chừng mười giây.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh thúc nhẹ một cái.
Tô Bùi quặp chặt tay, bấu lấy bắp tay cậu, “Đừng mà!”
“Để em cử động, như thế… anh mới dễ chịu…” – vừa nói cậu vừa từ từ đẩy đưa.
Da đầu Tô Bùi tê dại, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh sẽ không bao giờ tin được thứ hàng khủng của Hạ Nhất Minh thực sự lọt được vào cơ thể mình, chỉ cần cậu cử động là anh lại có ảo giác rằng ruột mình sẽ bị cậu đâm thủng mất.
Anh chẳng còn cách nào khác ngoài đòi hỏi thêm những nụ hôn như một cách để an ủi bản thân. Hạ Nhất Minh chợt nhớ từng có một kẻ đáng ghét vô cùng nói rằng Tô Bùi rất thích hôn, thậm chí bản thân anh ấy cũng không nhận ra mình thích hôn đến mức nào…
Thế là cậu hùng hổ cắn môi anh. Tô Bùi không ngờ bên dưới đã đau thì chớ, giờ đến môi cũng bị cắn đau thì rốt cuộc không giữ nổi tiếng ư hử tủi thân, nhưng âm thanh đó lọt vào tai Hạ Nhất Minh thì hớp hồn vía cậu lên tận mây xanh, cũng bùng lên ham muốn nghe nhiều hơn nữa âm thanh rêи ɾỉ của Tô Bùi.
Nghĩ là làm, Hạ Nhất Minh bắt đầu những cú rút ra thúc vào mãnh liệt.
“Tô Bùi à, anh đừng nín thở… thở nào.”
Tô Bùi cố hớp lấy không khí, cuối cùng anh cũng dần quen với những chuyển động của Hạ Nhất Minh.
“Chậm… chậm hơn đi…”
“Anh nhìn này.”
“Ưm…”
“Em sắp đâm sâu hơn đấy.”
“Ha…”
Hạ Nhất Minh gồng hông thúc mạnh, dương v*t khỏe khoắn ra vào không ngừng nghỉ, thay đổi nhiều góc độ để thọc sâu vào bên trong, Tô Bùi phát ra những âm thanh nhũn nhẽo như sắp ngất xỉu.
“Ôi… hưm… ha… A!” – đột nhiên anh ngửa đầu về phía sau, cổ họng bật ra một chuỗi âm thanh dồn dập lạ kỳ, anh không biết mình làm sao nữa, chỉ biết những đau đớn vụn vặt biến mất từ lúc nào, dường như thân thể này không còn do anh điều khiển nữa mà đã nằm trọn trong sự kiểm soát của Hạ Nhất Minh, đáng sợ nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho đến khi cậu chạm trúng vào một điểm. Tầm mắt anh đột nhiên trắng xóa, thứ kɧoáı ©ảʍ thuần túy nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh suýt nữa đã chẳng giữ nổi mình.
Hạ Nhất Minh đỡ lấy đầu anh, luồn các ngón tay vào mái tóc mềm mại của anh, dồn dập hỏi, “Ở đây à?”
Anh nuốt nước bọt rồi bật lên những lời ú ớ “Không… không phải… ôi… đừng mà…” vô nghĩa.
Nhưng Hạ Nhất Minh chẳng chịu nghe, cậu mặc sức giã vào bên trong anh, đồng thời cũng cầm dương v*t anh và vần vò nó một cách điệu nghệ.
“A!” – Tô Bùi rên lên, đằng sau bị xỏ xiên tràn trề, đằng trước thì bị mơn trớn dồn dập, hai luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ gần như khiến anh không thể chịu nổi.
“Gọi tên em đi…” – Hạ Nhất Minh rêи ɾỉ.
“Nhất Minh… Nhất Minh ư…” – anh gọi lên đứt quãng, “Anh… không thể… Aa…! Anh muốn… Nhất Minh à… nhanh lên, nhanh nữa đi… haa…”
Và khi tầm mắt anh tối sầm, một dòng tinh trắng bắn ra khỏi nòng.
Hạ Nhất Minh nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vấy lên cả anh và cậu thì rốt cuộc cũng chẳng cầm giữ nổi mình, cậu thúc mạnh vào tận sâu rồi cũng xuất tinh.
Tô Bùi rúc vào lòng cậu, vẫn còn thở hổn hển.
Hạ Nhất Minh rút dương v*t ra.
Anh ngẩng đầu nhìn cậu, hào hển nói, “Anh chưa từng như thế bao giờ…”
Cậu nhẹ nhàng vuốt gò má anh, “Nghỉ ngơi đi, em sẽ giúp anh rửa sạch.”
Đêm này, họ đã gắn kết trọn vẹn lần đầu tiên.
*
Sáng hôm sau, Hạ Nhất Minh đào Tô Bùi ra khỏi chăn.
Tô Bùi tỉnh rồi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhất Minh, anh vẫn nhớ mang máng mình đã rỉ những âm thanh nào vào tối qua, thậm chí còn hơi to nữa, những âm thanh mà anh chưa từng nghĩ sẽ phát ra từ chính miệng mình. Và giờ anh chỉ ước đó là một giấc mơ, nếu không thì anh sẽ không thể tin vào mình nữa.
Hạ Nhất Minh hí hửng ra mặt, cậu cố ý trêu anh bằng giọng khàn trầm bổng, “Còn đau không anh?”
Tô Bùi nín thít.
Sau đó mới lí nhí, “Đau, sau này đừng làm nữa.”
Hạ Nhất Minh tóm được mắt cá chân anh hốt hoảng, “Em hứa lần sau sẽ không để anh đau chút nào.”
Hai người nằm trên giường chòng ghẹo nhau thêm lúc nữa Tô Bùi mới ngồi dậy. Thực ra tối qua Hạ Nhất Minh rất dịu dàng nên anh không đau đớn gì cả, chỉ chưa quen và hơi ê ẩm chút xíu thôi.
Hôm nay là chủ nhật, Tô Bùi định đón Bích Quy từ đằng ngoại về nhà, sau đó đi ăn nướng tại nhà Diêu Chí Thành vào xế chiều.
Hạ Nhất Minh đến công ty một chuyến rồi sẽ cùng đi với anh.
*
Tô Bùi đến nhà họ Thẩm đón Bích Quy về.
Thẩm Lam đã tổ chức lễ cưới và đi hưởng tuần trăng mật, cô sẽ không ở nhà bố mẹ nữa mà chuyển đến sống cùng với chồng mới, nhưng vì Bích Quy không quen nên thích ở nhà ông bà ngoại hơn, thế là cuối tuần vẫn qua nhà ông bà chơi.
Hôm nay Thẩm Lam không có ở đây, chỉ có Bích Quy ở với ông bà ngoại. Vừa thấy bố đến đón, con bé lập tức chào ông bà rồi hăm hở theo bố về.
“Chút nữa bố con ta đi mua ít đồ rồi đi ăn nướng nhé.” – Tô Bùi dẫn Bích Quy đi siêu thị.
Bích Quy đẩy xe đồ, tự chọn đồ ăn vặt yêu thích bỏ vào trong xe.
Tô Bùi chỉ huy con bé lấy mấy món đồ, “Hôm nay chúng ta lại được gặp bé con nhà chú Diêu đó, có cả chú Hạ đi cùng nữa.”
Vừa nói anh vừa quan sát vẻ mặt của Bích Quy, song dường như con bé quan tâm đến socola hơn, nghe thấy “chú Hạ” cũng chẳng có biểu cảm không thích nào, có vẻ con bé đã quen rồi.
Kỳ thực anh chỉ lo Thẩm Lam sẽ nhồi nhét tư tưởng gì đó vào đầu Bích Quy, con bé đã ở với mẹ trong khoảng thời gian cô tổ chức đám cưới. Song, theo như biểu hiện của Bích Quy thì có vẻ như rốt cuộc Thẩm Lam cũng không trút cảm xúc tiêu cực của mình lên con bé.
Thái độ của Bích Quy với Hạ Nhất Minh vẫn như cũ.
Hai bố con mua đồ xong thì đến nhà Diêu Chí Thành.
*
Diêu Chí Thành sắm giá nướng và bày ngay trên sân thượng nhà mình, một cuộc tụ tập nho nhỏ với bốn người lớn và hai bé con.
Con của Diêu Chí Thành đã hai tuổi, độ tuổi đáng yêu nhất của trẻ thơ với hai chiếc chân tròn lẳn lũn cũn chạy quanh nhà. Bích Quy vừa thấy bé bi đáng yêu quá đỗi thì thốt lên “Bé con cưng quá!” rồi ôm ghì thằng bé không buông.
Lát sau Hạ Nhất Minh đến, cậu mua đồ chơi cho hai chị em, Bích Quy vừa hớn hở chơi vừa dạy bé bi xếp gỗ.
Trêu chọc bé con nhà Diêu Chí Thành xong thì cậu đến bên cạnh Tô Bùi, “Anh mua gì đấy?”
“Mấy món em thích ăn đấy, em xem đã đủ chưa? Loại sốt này cũng thể theo đúng yêu cầu của em đó.”
Diêu Chí Thành cười khà, “Lâu lắm rồi không được nếm vị sốt nướng của Tiểu Hạ đấy nhỉ, nhớ quá.”
Hạ Nhất Minh cười xắn tay áo lên, “Nếu sư phụ Tô không mua nhầm sốt thì đảm bảo hương vị vẹn nguyên như xưa.”
Mọi người nói cười rôm rả cho đến khi món nướng được sẵn sàng, Bích Quy ăn một lèo mấy xiên chân gà, bé bi chưa xé được thịt nên chỉ ăn trứng hấp bổ dưỡng, cu cậu ngơ ngác nhìn người lớn và chị xinh đẹp ăn xiên nướng thơm phức thì cũng ì xèo đòi ăn làm người lớn phì cười.
Ăn uống xong, lũ trẻ ngồi xem hoạt hình, Diêu Chí Thành bảo vợ anh là Tiểu Liễu, “Em đi nghỉ ngơi đi, để đấy anh dọn, tụi anh nói chuyện thêm chốc nữa đã.”
Tiểu Liễu chào họ lần nữa rồi đi vào trong nhà với lũ trẻ.
Ba người ba hoa đủ chuyện trời trăng, những câu chuyện vu vơ không mục đích không vụ lợi như thời đại học. Hạ Nhất Minh kể một chuyện cười khiến ai cũng thích thú.
Cuối cùng Diêu Chí Thành hỏi, “Tiểu Hạ, trên mạng đang đồn ầm ĩ chuyện của chú, anh thì chả để ý đâu, nhưng chú không phủ nhận gì trong vòng bạn bè à?”
Cả Hạ Nhất Minh và Tô Bùi đều cười, họ nghĩ Diêu Chí Thành mời họ đến nhà ăn nướng chắc là để hỏi chuyện này.
Hạ Nhất Minh nghiêm túc ngay tắp lự, “Đúng, em không giống anh, em không thích phụ nữ, anh sẽ chấm dứt tình bạn với em vì chuyện này chứ?”
Diêu Chí Thành không ngờ cậu ta lại nghiêm túc như vậy, làm anh suýt thì sặc bia, “Không đời nào!” – ngay sau đó anh mới vỡ nhẽ là Hạ Nhất Minh đang đùa mình.
Hạ Nhất Minh phì cười.
Diêu Chí Thành cũng cười, “Mà nói thật, chú có thế nào anh cũng không ngạc nhiên lắm đâu, dù chú có thích người ngoài hành tinh thì anh cũng không bo xì chú đâu. Chú vốn là người đặc biệt mà.”
Điều anh thực sự muốn nói là anh không quan tâm đến những lời đàm tiếu, dù Hạ Nhất Minh yêu nam hay nữ hay kể cả là bao bất cứ minh tinh nào thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của họ.
Anh cũng muốn hỏi một chuyện khác nữa.
Khi thông tin Hạ Nhất Minh “công khai xu hướng” gây bão mạng thì anh chợt nhớ đến những sự việc gần đây giữa Hạ Nhất Minh và Tô Bùi, và khi giật lùi về ba năm, năm năm, mười năm trước thì mọi chuyện đột nhiên trở nên rất lạ.
Hạ Nhất Minh và Tô Bùi cãi cọ rồi làm hòa, hòa thuận rồi gay gắt, mỗi lần hai người họ mâu thuẫn thì thậm chí kết quả còn buồn hơn cả những cuộc cãi vã của các cặp vợ chồng bình thường, thế nhưng ai cũng có lý lẽ của riêng mình.
Diêu Chí Thành từng phàn nàn không ít lần rằng hai người họ cãi nhau chả giống bạn bè mà y như những cặp đôi ngốc xít.
Giờ anh mới chợt nghĩ, chắc mình không đoán sai đấy chứ!
Hạ Nhất Minh chạm cốc với Diêu Chí Thành rồi nói, “Em cảm ơn anh, em rất vui khi được làm bạn với anh.”
Tô Bùi không được uống rượu nên chỉ ngồi cười nhìn họ chạm cốc.
Sau đó Hạ Nhất Minh quay sang nhìn Tô Bùi.
Diêu Chí Thành tóm ngay được ánh mắt ấy – khi Hạ Nhất Minh và Tô Bùi nhìn nhau, trông họ thật hiểu nhau, vừa đầy âu yếm cũng vừa phát ngấy, làm anh nổi da gà.
Chính là nó! Chính là khoảnh khắc vừa rồi khiến đôi khi anh có ảo giác rằng Hạ Nhất Minh và Tô Bùi đang thân mật trong một thế giới riêng nơi mà anh không thể chen chân vào được.
Diêu Chí Thành hắng giọng nói nửa đùa nửa thật, “Giám đốc Hạ này, chú thân với sư phụ Tô như thế không sợ bạn trai chú ghen à?”
Hạ Nhất Minh liếc nhìn Tô Bùi, Tô Bùi cười tủm tỉm, Hạ Nhất Minh nói, “Thế để em hỏi bạn trai của mình xem.”
Diêu Chí Thành nhìn hai người.
Hạ Nhất Minh vẫn nhìn Tô Bùi, cậu hỏi, “Sư phụ Tô, anh có ghen với chính mình không?”
Tô Bùi lắc đầu.
Diêu Chí Thành chợt cảm thấy mắt mình sắp mù mất thôi, anh ngán ngẩm bảo, “Các chú… quả nhiên…”
Tô Bùi nom Diêu Chí Thành như đang bị tổn thương sâu sắc thì vội vàng phân bua, “Chí Thành, hai đứa tôi mới xác định gần đây thôi… tôi không cố ý giấu cậu, vốn dĩ cũng định nói với cậu.”
Diêu Chí Thành thở dài, “Tôi vừa kinh ngạc rồi lại chả ngạc nhiên tẹo nào, hai người hiểu ý tôi chứ.”
Hạ Nhất Minh hiểu, Tô Bùi cũng thế.
Họ đã là bạn với nhau trong thời gian rất dài, song cũng chính vì lẽ đó mà nếu một người bạn có thể trở thành người yêu thì không ai khác chính là họ.
Diêu Chí Thành lại lo nghĩ những vấn đề mà hai người sẽ phải đối mặt, ví như người nhà sẽ nói thế nào? Bích Quy biết chưa? Và Hạ Nhất Minh sẽ mặc kệ dư luận ư?
Tô Bùi nói, “Hai đứa tôi sẽ từ từ giải quyết.”
Hạ Nhất Minh bổ sung, “Cùng nhau đối mặt.”
Diêu Chí Thành yên tâm phần nào và không hỏi nữa, cả hai đều là người thông minh, nhất định sẽ giải quyết êm xuôi.
Nhưng…
Anh chợt nhớ ra một chuyện bèn cười bảo, “Về sau các chú cãi nhau đừng tìm tôi điều đình nữa, giảng hòa cho bạn đã đau đầu lắm rồi, làm hòa cho đôi yêu nhau còn rắc rối hơn.”
Hạ Nhất Minh cười khà.
*
Sự việc Hạ Nhất Minh công khai đã lắng xuống sau một tháng, không có nhiều bàn tán hay công kích, những phỏng đoán về bạn trai của anh cũng ít đi nhiều.
Tuy vẫn còn một bộ phận kiên quyết cho rằng bạn trai của Hạ Nhất Minh là Lý Vân Sinh, nhưng những dự án quay phim hay quảng cáo mới mà Lý Vân Sinh đang tham gia thì chẳng hề có liên quan gì với Hạ Nhất Minh, fan hâm mộ của Lý Vân Sinh cũng kiệt lực làm sáng tỏ mối quan hệ giữa họ.
Chẳng ai thích thần tượng của mình bị gán mác bao dưỡng cả.
Ngoài công việc, Hạ Nhất Minh ngày càng kín tiếng hơn. Người ta chỉ biết anh là gay chứ chưa thấy bạn trai anh bao giờ.
Điều đó thực sự đã giúp Hạ Nhất Minh thấy thoải mái rất nhiều, vốn dĩ cậu không hề ưa những mối quan hệ phức tạp với cả nam và nữ trong giới. Tìm một nữ minh tinh để ngụy trang vẫn là một nhiệm vụ đáng ngán ngẩm cho dù đó có là người tài sắc vẹn toàn cỡ nào đi chăng nữa.
Bây giờ, cậu chỉ cần dồn tâm trí vào công việc nên tinh thần cũng ổn định rất nhiều. Không phải ra vẻ, không cần đến những môn thể thao mạo hiểm để giải tỏa áp lực, cậu đang vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Ngoại trừ một vài thứ liên quan đến Tô Bùi…
Bích Quy không học nội trú trong trường mà chuyển sang học ngoại trú nên con bé về nhà mỗi ngày, đồng nghĩa rằng Hạ Nhất Minh không thể ở nhà Tô Bùi hằng đêm. Chỉ chờ Bích Quy đi học hoặc sang nhà bà ngoại vào cuối tuần thì hai người mới có thời gian vui vẻ bên nhau.
Trong khi ước mơ của cậu là được ôm ấp anh mỗi đêm, làm gì tùy thích, rồi cùng chìm vào giấc ngủ sâu ngọt lịm.
Thế nhưng thực tế là họ phải hẹn trước cho cả thời gian và địa điểm để làm được những điều đó, mặc dù đôi khi hẹn hò vụиɠ ŧяộʍ thì cũng hấp dẫn đấy… nhưng cậu vẫn phải nhanh chóng tìm hướng giải quyết vấn đề ở chung này ngay và luôn.
Thêm một vấn đề khác nữa là hiện giờ Tô Bùi đang khá nổi tiếng.
Hạ Nhất Minh biết vấn đề này là do mình, ham muốn độc chiếm của cậu quá mạnh mẽ. Trước khi đến với anh, cậu chỉ không vừa mắt những người vây quanh anh, cậu những tưởng rằng có được anh rồi thì mọi chuyện sẽ khá khẩm hơn, thế nhưng không, ham muốn chiếm hữu ấy đang ngày một lớn mạnh.
Cậu từng cảm thấy Thẩm Lam thật bệnh hoạn khi nhìn ai cũng cho rằng họ sẽ cướp đi Tô Bùi ngay lập tức (tuy rằng lúc đó cậu muốn cướp anh thật).
Nhưng giờ cậu đã hiểu phần nào cảm giác của cô ta.
Từ sau thành công của bộ phim “Bắc tiến” thì rốt cuộc Tô Bùi cũng có chỗ đứng trong làng biên tập, có thông tin phong thanh rằng “Bắc tiến” sẽ được đề cử trong liên hoan phim năm sau.
Đạo diễn Chu đã gọi điện cho Tô Bùi để xác thực thông tin này và thông báo rằng phần kịch bản có thể sẽ được đề cử riêng, phía công ty sẽ thực hiện một số công việc tiếp theo để tạo đà cho liên hoan phim.
Cậu ta cũng mời Tô Bùi tham gia một vài hoạt động liên quan đến liên hoan phim.
Từ sau “Bắc tiến” thì những lời mời kiểu này tăng đột biến, Tô Bùi chỉ chọn tham gia những hoạt động có chất lượng còn lại thì hầu như đều từ chối. Nếu là khi còn trẻ chắc anh đã hào hứng tham gia hơn, nhưng hiện tại thì anh chỉ muốn dồn hết tâm huyết cho tiểu thuyết mới.
Ngoài lời mời tham dự sự kiện thì hợp đồng biên kịch cũng gia tăng.
Đoàn phim “Lập nghiệp thập niên 80” lấy làm tiếc khi Tô Bùi không thể tham gia sau ca phẫu thuật, nhưng họ vẫn để tên anh trong các chiến dịch quảng bá của mình.
Sau đó là một loạt các dự án tìm đến anh, phim truyền hình, phim điện ảnh, phim thời đại, phim cổ trang, đủ mọi thể loại, một số đoàn còn đưa ra các điều kiện hậu hĩnh với mức thù lao cao hơn hẳn trước kia.
Thậm chí có người sẵn sàng trả tiền chỉ để mua cái tên của Tô Bùi còn nội dung thì để người khác viết. Đương nhiên, loại mời gọi này bị anh từ chối ngay không suy nghĩ, đề chung tên còn tạm chấp nhận chứ để người khác vẽ hươu vẽ vượn dưới tên mình thì anh không bao giờ đồng ý.
Kinh tế dư giả giúp anh chưa vội nhận công việc biên kịch vào lúc này.
Cuối năm, Tô Bùi tham gia một sự kiện trao giải theo lời mời của đạo diễn Chu Trạch, đây là một bữa tiệc tối nhằm động viên những nhân tố mới trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nên có khá nhiều đạo diễn, biên kịch và diễn viên tham gia.
Tô Bùi không phải ngôi sao, không phải sải bước trên thảm đỏ nên vào trước.
Khác với những lần trước, Tô Bùi nhận ra có nhiều người đến chào hỏi mình hơn, không ít những câu xã giao như “Sư phụ Tô sắp ra sách gì không?” hay “Sư phụ Tô và đạo diễn Chu ơi, có nhân vật gì thì nhớ đến em nhé, cho em một cơ hội thử vai!”
Tô Bùi nói nhỏ với Chu Trạch, “Thực ra, tôi thấy mình có thể biên kịch ‘Bắc tiến’ hoàn toàn là ngẫu nhiên.”
Chu Trạch lắc đầu, “Ngẫu nhiên thế nào được, em còn định mời anh hợp tác tiếp đấy, anh đừng nói thế làm em sợ.”
Tô Bùi cười, “Cậu hoàn toàn có thể tự biên kịch, thật đấy, cậu thử đi, rồi tôi cố vấn cho.”
Chu Trạch cười, không phản bác.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì có người đến, “Sư phụ Tô.”
Tô Bùi chỉ thấy giọng nói quen quen, ngửa đầu lên mới nhận ra người đến là Phương Tử Linh.
Anh ngạc nhiên.
Hôm nay cô diện một chiếc đầm đuôi cá trắng muốt nổi bật lên toàn bộ đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Đã một thời gian dài họ không gặp nhau, Tô Bùi chỉ cảm giác khuôn mặt cô đã có gì đó khang khác, tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Phương Tử Linh đã làm mũi và gò má, đẹp thì có đẹp nhưng lại mất vẻ tự nhiên ban đầu.
Sau khi bị Bách Văn Thâm bỏ rơi và lấy Tô Bùi ra làm bàn đạp để tẩy trắng, Phương Tử Linh im hơi lặng tiếng một thời gian rồi nhận mấy vai diễn, có chính và phụ nhưng đều không quá thành công, mọi thứ không còn thuận buồn xuôi gió như lúc đầu, điều đó khiến cô không cam tâm nên đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay vận đổi đời.
Nhưng ai ngờ vận may của cô chưa tới thì Tô Bùi đã nổi tiếng.
Tiểu thuyết lấy lại tiếng tăm, doanh thu phòng vé bùng nổ, nhất là giới phê bình đều dành những lời nhận xét có cánh cho anh.
Phương Tử Linh tiếc đứt ruột.
Hồi còn ở đoàn phim “Bí mật Dung Thành”, cô từng thả thính Tô Bùi, dù chỉ nửa giả nửa thật thì cô cũng từng thực sự tán tỉnh anh vì cho rằng Tô Bùi khi ấy cũng có ý với mình.
Nếu lúc đó cô trói được anh thì tình thế hiện giờ của cô đã khác!
Nên vừa thấy Tô Bùi hôm nay, Phương Tử Linh đã lân la lại gần không chút ngần ngại với hy vọng rằng anh có thể nhớ lại, biết đâu cô lại có thể mê hoặc anh lần nữa…
“Sư phụ Tô à, lâu rồi không gặp anh nhỉ.” – khuôn mặt cô hơi ửng hồng như vừa uống rượu.
Tô Bùi nói, “Đúng là lâu rồi không gặp.”
“Anh vẫn khỏe chứ? Dạo này có bận gì không anh?” – Phương Tử Linh hỏi.
Chu Trạch hứng thú nhìn hai người, Tô Bùi nhận ra thái độ niềm nở của Phương Tử Linh, anh đáp, “Cũng không bận gì cả, gần đây tôi không nhận dự án nào.”
Giọng cô êm ái hơn, “Lạ vậy ạ, em tưởng dạo này anh phải bận bịu lắm chứ? Em vẫn thường nhớ lại… khi chúng ta còn ở chung đoàn phim Dung Thành…”
Tô Bùi bất đắc dĩ nói, “Thực ra sáu tháng trước tôi mới mổ tim xong nên muốn nghỉ ngơi một thời gian đã.”
Khuôn mặt cô diễn viên nhợt đi, cô không hề biết chuyện Tô Bùi mổ tim, những lời nhớ nhung quan tâm bỗng chốc trở nên hề hước khôn tả.
Cô biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất – lúc ốm đau luôn là thời điểm con người ta yếu đuối nhất, nhất định đã có kẻ nào đó lợi dụng mất rồi, cô chỉ còn có thể cười trừ, “Vậy lần tới có cơ hội anh em mình gặp nhau nhé.”
Tô Bùi lắc đầu trong dạ, anh không trả lời mà chỉ mỉm cười.
Những chuyện xảy ra ở đoàn phim “Bí mật Dung Thành” dường như đã trôi xa thật xa, nhưng nếu để ngẫm lại thì anh nhận ra rằng thực sự chưa lâu tới thế, có chăng, nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, nhất là giữa anh và Hạ Nhất Minh.
Giờ đây, anh phân chia mọi chuyện theo một thước đo mới.
“Những chuyện trước khi ở bên Hạ Nhất Minh.”
Và
“Những chuyện sau khi ở bên Hạ Nhất Minh.”
Mà dựa theo mốc đo mới này thì nhiều thứ trở nên rõ ràng hơn.
Ví như gặp gỡ Phương Tử Linh sẽ được nhớ thành “Hạ Nhất Minh đến phim trường gặp mình, rồi chế nhạo Phương Tử Linh.”
Tuy rằng việc gặp gỡ Phương Tử Linh chẳng mang lại ý nghĩa nào, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích.