Người còn chưa tới tiền viện, xa xa liền nghe thấy Hắc Tín sốt ruột nói: “Tiểu thiếu gia, dưới nền tuyết lạnh, đừng nghịch nữa.”
Tôn Thư nghe tiếng, khóe miệng không khỏi hướng lên trên kiều kiều.
Bé con đã thức.
Bé con ở tiền viện chơi đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách.
Tôn Thư cho rằng bé con trong một đêm lớn đến hai tuổi cũng không tồi, có thể chính mình chạy chính mình chơi.
Cậu đi ra cổng vòm bạch ngọc thông với tiền viện, đột nhiên một nắm tuyết bay đến đập vào mặt, cậu cùng Thi Diệc, Thi Cửu bên cạnh đều không phản ứng kịp, ‘bang’ một cái, nắm tuyết hung hăng đập vào mũi Tôn Thư, sau đó chậm rãi rớt xuống đất.
Thi Diệc vội vàng thay Tôn Thư phủi đi tuyết trên mũi: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Tôn Thư cảm thấy mũi như là bị cắt rớt, đau đến chảy nước mắt. Cậu nhìn về phía Thi Diệc, hai dòng chất lỏng nóng ấm từ trong lỗ mũi chảy ra: “Ngươi xem ta giống không có việc gì sao?”
“Phu nhân, người chảy máu mũi.” Thi Diệc nhanh lấy khăn tay lụa lau máu mũi cho cậu.
Hắc Tín vội vàng chạy tới: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Tôn Thư không để ý đến hắn, ánh mắt còn đang nhìn bé con cười khanh khách.
Trên nền tuyết, bé con mặc áo bông màu đỏ làm cho màu da càng thêm trắng như tuyết, tóc buộc lên nhìn như quả đào nhỏ, tóc mái cắt bằng, đôi mắt to tròn sáng ngời, cười rộ lên liền như trăng rằm, đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.
Đại điểu quái ứng ở bên cạnh tuy rằng không có năm ngón tay của nhân loại, lại có thể sử dụng cánh nhanh chóng nặn ra một nắm lại một nắm tuyết, sau đó đưa cho bé con, cho bé con ném Thi phó đi lại ở trong sân.
Trong viện, trên người đại bộ phận phân Thi Phó đều dính đầy tuyết. Bé con chơi đến phi thường vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Tôn Thư chảy máu mũi liền chột dạ, vội vàng bước chân ngắn nhỏ trốn đến phía sau đại điểu quái, không đợi Tôn Thư lên tiếng, nhanh chóng bò lên lưng đại điểu quái, cưỡi đại điểu quái bay khỏi tiền viện.
Tôn Thư: “……”
Cậu đáng sợ như vậy sao? Sao bé con thấy cậu liền chạy?
“Đản Đản tiểu thiếu gia, ngươi đi đâu a?” Hắc Tín nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể Tôn Thư béo nặng, thật sự không có sức lực đi quản đứa nhỏ này, liền để Hắc Tín đi lăn lộn.
Cậu đi vào đại sảnh, người mới vừa ngồi xuống, liền nghe được phòng sau truyền đến tiếng la kinh giận của Nỗ Mộc, dọa cậu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“A, ngươi là tên trứng thối, dám hủy diệt cổ trùng ta tỉ mỉ luyện chế, a … trứng thối, sâu kia không thể ăn.” Nỗ Mộc vừa đuổi vừa rống: “Tiểu Nhược, mau quản quản con của ngươi.”
Hắc Tín một bên xin lỗi, một bên kêu: “Tiểu thiếu gia, đừng ăn sâu, tiểu thiếu gia, đừng quấy rầy chủ tử, chủ tử đang luyện khí, Hắc Càn cẩn thận.”
Ngay sau đó, Tôn Thư liền nghe thấy tiếng người rơi xuống nước, khóe mắt không khỏi giật giật, đứa nhỏ này quả thực chính là một tên tiểu ác ma, chuyên môn tới hại người.
Không lâu sau, Hắc Càn cả người ướt đẫm mặt vô biểu tình xách theo bé con đi đến, phía sau đi theo là đại điểu quái đầy người là nước, còn có Nỗ Mộc một đầu tóc rối, cùng với Hắc Tín vẻ mặt lo lắng.
Đản Đản nhìn thấy Tôn Thư, lập tức cười khanh khách, sau đó, mở to đôi mắt đáng thương vô tội mà nhìn Tôn Thư, thật sự làm người không đành lòng trách cứ.
Nỗ Mộc đem nó xách lên: “Ngươi đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương là có thể thoát khỏi trách phạt sao? Ân?”
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài thứ lỗi.” Hắc Tín đau lòng ôm Đản Đản.
Đản Đản lập tức làm một cái mặt quỷ với Nỗ Mộc.
Nỗ Mộc: “……”
Nếu không phải nó còn nhỏ, thật muốn đánh nó một trận.
Tôn Thư nhìn thấy cảnh này, không khỏi đỡ trán.
Cậu có một loại dự cảm rất mãnh liệt, sinh hoạt về sau của cậu khẳng định vô cùng ‘xuất sắc’.
Lúc này, một Thi Phó đi vào đại sảnh: “Phu nhân, thiên viện có khách cầu kiến.”
……….