“May mắn Tiểu Nhược không có tức giận, bằng không thân làm sư phụ ta tuyệt đối không tha cho ngươi, đợi lát nữa trở về phòng, phải cố gắng làm cho Tiểu Nhược vui lên có biết không? Còn có tên của bé con cũng phải hỏi ý kiến của tiểu Nhược, hắn hiện tại là phu nhân của ngươi, hắn thân là một nam nhân gả cho một nam nhân khác, đối mặt cười nhạo của thế nhân, không dễ dàng, cho nên ngươi phải cố gắng đối xử tốt với hắn mới được.”
Hắc Nguyên Dực nghe tới đặt tên, ánh mắt hơi chuyển động.
Nỗ Mộc lại hàn huyên vài câu, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Nguyên Dực đến thư phòng cách vách xử lý công việc, đoán thời gian Tôn Thư phao thuốc tắm xong mới về phòng.
Tôn Thư nằm trên giường nhìn thấy Hắc Nguyên Dực, hữu khí vô lực hỏi: “Hắc Nguyên Dực, tại sao ngươi không hỏi ta quả trứng này tới như thế nào?”
Hắc Nguyên Dực liếc cậu một cái, cởϊ áσ ngoài, không nói gì.
Tôn Thư buồn bực ôm lấy chăn: “Kỳ thật ta cũng không biết nó từ đâu ra tới, ta vừa rồi còn đang suy nghĩ có phải ngươi lén đem tới trên giường ta hay không, không……”
Nói tới đây, cậu đột nhiên dừng lại, nguyên bản là muốn nói ‘bằng không, hài tử vì sao giống ngươi’, có điều lúc này cậu cũng không biết diện mạo chân thật của Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực thấy cậu vẻ mặt buồn rầu, tựa hồ thật sự không biết trứng tới như thế nào, y kinh ngạc nhướng mày: “Vậy trứng sao lại ở trong tay ngươi?”
“Ta cũng không biết, ngày đó thức dậy, liền thấy được một tên Ma tộc ôm quả trứng, hắn đưa trứng cho ta, nói là từ giữa hai chân của ta lấy ra, sau đó liền rời đi, không lâu, ngươi liền vào.”
Tôn Thư nhăn chặt mày: “Đứa nhỏ này có điểm cổ quái, ngươi nói có thể hay không là con của đại yêu quái nào đó, bằng không bé con sao sẽ lại chui ra từ trong trứng còn có thể duy trì nguyên hình.”
“Sẽ không.” Hắc Nguyên Dực vô cùng khẳng định nói: “Trên người bé con không có yêu khí, cũng không có ma khí.”
Tôn Thư ngẫm lại cũng đúng, nếu có yêu khí hoặc ma khí, Hắc Nguyên Dực nhất định sẽ không lưu trứng lại bên người: “Thôi, không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó sẽ biết lai lịch của đứa nhỏ này thôi.”
Hắc Nguyên Dực xem bộ dáng cậu muốn ngủ, liền lấy ra một tờ giấy đưa qua.
“Cho ta giấy này làm gì?” Tôn Thư nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy, bên trên viết một chuỗi dài những cái tên họ Hắc: “Hắc Thiếu Phong, Dạ Khuyên, Hắc Dương Viêm, Hắc Ngạo Chi, Hắc Kính Vũ……”
Cậu đọc lên, đại khái hiểu được Hắc Nguyên Dực muốn làm gì, kinh ngạc nhìn Hắc Nguyên Dực nói: “Đây đều là tên cho bé con?”
Hắc Nguyên Dực nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tôn Thư hỏi: “Ngươi thực thích trẻ con?”
Hắc Nguyên Dực nhíu mày: “Không thích.”
Ngoại trừ con của y.
“……” Tôn Thư lại cảm thấy không giống như là không thích: “Ngươi lấy tên đều không tồi, rất khó lựa chọn, chính là tại sao đều họ Hắc? Lại không lấy họ Ô của ta?”
Hắc Nguyên Dực liếc cậu một cái: “Xuất giá tòng phu.”
Cho nên con cũng là lấy họ của chồng.
Chồng cái đầu ngươi. Tôn Thư khóe miệng giật giật, nhắm mắt lại, tùy tay chỉ trên giấy chọc một cái, liền chọc hỏng một cái tên trong đó.
Cậu mở mắt nói: “Liền lấy tên này.”
“……” Hắc Nguyên Dực lấy tờ giấy vừa thấy: “Hắc Hạo Khung, ân, liền tên này.”
“Nghe nói mới sinh ra trẻ con cần phải có một cái nhũ danh sẽ nuôi tốt hơn.” Tôn Thư cảm thấy nếu Hắc Nguyên Dực cho bé con đại danh, kia hắn liền cho bé con cái nhũ danh mới công bằng: “Nhũ danh bé con, kêu trứng heo đi.”
Kỳ thật, nói cái nhũ danh này hoàn toàn là cố ý chọc giận Hắc Nguyên Dực.
“……” Hắc Nguyên Dực trực tiếp làm lơ cậu, nhét tờ giấy vào dưới gối nhắm mắt ngủ.
Tôn Thư thấy y không đáp lại, nghiêng người hỏi: “Cái nhũ danh này thế nào a?”
Hắc Nguyên Dực giống như đã ngủ, không có phản ứng.
“Rốt cuộc thế nào a?” Tôn Thư dùng tay chọc chọc cánh tay y: “Trả lời coi.”
Hắc Nguyên Dực vẫn cứ vẫn không nhúc nhích.
“Hắc Nguyên Dực.” Tôn Thư thở phì phì mà chọc chọc eo cậu, đột nhiên tay bị người bắt lấy.
Liền ngẩn người, tức giận nói: “Nếu không ngủ ngươi không thể đáp một tiếng.”
Hắc Nguyên Dực không có trợn mắt, cũng không lên tiếng, càng không có buông tay.
Tôn Thư muốn rút về tay, có điều đối thủ lực đặc biệt lớn, như thế nào cũng rút không ra: “Hắc Nguyên Dực, ngươi mau thả ta ra, ta muốn đi ngủ.”
Hắc Nguyên Dực chậm rãi mở hai mắt, nhẹ giọng nói: “Nhũ danh, Đản Đản.”
Cái nhũ danh này y có thể miễn cưỡng tiếp thu, còn trứng heo, trứng chó gì đó, y không muốn nghe thấy lần thứ hai.
Hắc Nguyên Dực ngữ khí tuy rằng không hề dao động, lại làm cho Tôn Thư không có đường phản bác: “Đản Đản liền Đản Đản, ngươi mau thả ta ra.”
Hắc Nguyên Dực không động đậy, vẫn như cũ bắt lấy cổ tay Tôn Thư.
Tôn Thư cho cái ánh mắt xem thường: “Ta đều theo chồng, ngươi còn muốn thế nào?”
Hắc Nguyên Dực khóe miệng hơi hơi nhếch lên, buông tay ra.
Tôn Thư tức giận dùng chân đá một cái, xoay người ngủ, không để ý đến y.
Hắc Nguyên Dực cũng một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Trời còn chưa sáng, hai người liền nghe được tiếng đập cửa dồn dập, cùng giọng Hắc Tín nôn nóng: “Chủ tử, phu nhân, không tốt rồi, hai người mau nhìn xem tiểu thiếu gia.”
Hắc Nguyên Dực nghe tiếng, bỗng chốc mở mắt ra, xoay người đứng lên, chỉ là phủ thêm áo choàng liền đi ra ngoài.
Tôn Thư mơ mơ màng màng từ trong giấc mơ tỉnh lại: “Làm sao vậy?”
Chỉ lát sau, Thi Nguyên liền tiến vào giúp cậu thay quần áo.
Tôn Thư vội vàng hỏi: “Ta vừa rồi giống như nghe được giọng Hắc Tín, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Theo hiểu biết của cậu, nếu không có chuyện lớn, Hắc Tín sẽ không tới gõ cửa.
“Cái này……” Thi Nguyên do dự một chút: “Phu nhân, vẫn là chính mình đi ra ngoài nhìn xem thì tốt hơn.”
Tôn Thư xem biểu tình không giống như xảy ra chuyện gì lớn, liền thoáng an tâm, chờ cậu ra khỏi phòng, liền thấy Hắc Nguyên Dực ôm một đứa trẻ khoảng hai tuổi nhìn chằm chằm.