33 Ngày Thất Tình

Chương 5: Chương 5: Thứ Tư, Ngày 29 Tháng 6: Gió To

Ba giờ đêm, tôi vẫn không hề buồn ngủ, cũng không có động lực hành động, chỉ ngồi như vậy, có điều trong đầu lại như có ngàn vạn con ngựa phi ầm ầm.

Ngồi tại thời điểm mà cuộc đời đột nhiên ngừng lại, tôi quay về quá khứ, nhìn về tương lai, phát hiện nếu như lúc này chết đi, vậy thì chủ đề “thất bại” không còn là khởi đầu, cũng không phải kết thúc câu chuyện “liên quan đến tôi”, mà toàn bộ là câu chuyện của tôi.

Càng nghĩ càng tuyệt vọng, tôi lục chai rượu Vodka nhỏ anh ta để lại chỗ tôi trước kia, pha nước ấm, uống một hơi, nhân lúc chếnh choáng, chưa say hẳn, nằm gục trên giường.

Mơ mơ hồ hồ gắng ngủ nhưng liên tục gặp ác mộng, hơn nữa, giấc ngủ không sâu. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, lần đầu tiên giác ngộ được ngủ cũng là một việc hao mòn thể lực. Khi đi làm, tôi lại giống như con hải sâm, kéo cái bóng dài vô tận, chậm chạp, tiều tụy trườn vào công ty.

Sếp Vương gọi cái đứa ủ rũ là tôi vào văn phòng, hung dữ ném tập tài liệu, “Bắt đầu theo vụ này”. Tôi mở ra xem, là kế hoạch tổ chức một hôn lễ cao cấp.

“Tổng giám đốc Vương, ông biết tôi thất tình mà”.

Mười ngón tay tổng giám đốc Vương bận rộn chơi rubik, “Biết”.

“Biết mà ông còn đưa tôi làm kế hoạch tổ chức hôn lễ?”.

“Việc công, việc riêng phân biệt rõ ràng. Chú rể là đối tượng của cô à?”.

“Nếu tôi tổ chức thành một hôn lễ mưa máu gió tanh thì sao?”.

“Thế cũng chẳng sao. Tôi có người anh em làm nghề tổ chức tang lễ, trở về tôi trực tiếp giới thiệu cô tới chỗ anh ta”.

“…”

Xem xong tư liệu của đôi cô dâu, chú rể này, tâm trạng tôi càng rơi xuống đáy. Bây giờ thứ tôi cần là rượu, là giấc ngủ, là có người chạy tới chân thành nói với tôi, thế giới này thực sự rất khủng khϊếp, chuyện mà bạn gặp phải chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Tôi cần đôi cẩu nam nữ đó cho tôi một lời giải thích, tôi cần bản thân bình tĩnh, kiên cường, đừng vừa đυ.ng vào liền vỡ tan, lúc nào cũng có thể gào khóc thảm thiết.

Bây giờ thứ tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là một cặp tình nhân sau khi yêu đương một thời gian dài thuận buồm xuôi gió kết hôn, còn tôi phải phụ trách đám cưới ấy.

Song hiện tại tôi lại phải làm một việc như vậy.

Chú rể tên là Ngụy Y Nhiên, một người đàn ông trẻ toàn diện về mọi mặt, giàu có, gia cảnh hoàn hảo không tì vết, yêu đương lâu như vậy cũng không thay lòng, chắc tướng mạo cũng bình thường thôi.

Cô dâu tên là Lí Khả, gia đình khá giả, tốt nghiệp một trường cao cấp, chắc là một cô gái thông minh.

Tôi ấn số điện thoại gọi cho Ngụy Y Nhiên, thương lượng thời gian gặp mặt để bàn bạc chi tiết, bên kia đầu dây điện thoại, giọng nói của Ngụy Y Nhiên nồng ấm, quyến rũ, rất rung động lòng người, “Vâng, được rồi, tôi phải bàn bạc thời gian với Tiểu Khả một chút, vì tôi muốn tất cả đều làm theo ý của cô ấy, hẹn được thời gian tôi sẽ gọi cho cô, được không?”.

Tôi nói không vấn đề gì.

Trước khi cúp máy, Ngụy Y Nhiên nói, “Tiểu Khả rất đặc biệt, cô ấy muốn một lễ cưới như công chúa”.

Tôi cúp máy rồi cười nhạt, ai không muốn một lễ cưới như công chúa chứ, làm nghề này bao năm, tôi chưa từng nghe nói có khách hàng nào đề nghị tôi muốn một hôn lễ như lễ đại thọ năm mươi tuổi.

Buổi chiều sếp Vương đi Hà Bắc gặp khách hàng, nền kinh tế không khởi sắc, phạm vi phục vụ của chúng tôi vượt ra cả tỉnh ngoài, thật sự là thấp kém đến vô lí. Đoán chừng trước khi tan làm sếp không thể về kịp, tôi thu dọn đồ đạc, nhân lúc ông vắng mặt liền lặng lẽ về nhà.

Thấy cây cello dựng ở góc phòng, tôi lại bắt đầu cảm thấy mình là đứa ngu ngốc. Từ nhỏ đã không có năng khiếu âm nhạc, vĩnh viễn là một đứa trẻ có thể mở miệng nhưng không thể hát thành tiếng trong đội hợp ca. Sau khi lớn lên, mỗi lần đi hát karaoke, vừa vào cửa liền ngoan ngoãn cầm điều khiển, phụ trách công việc làm không khí sôi nổi. Người khác hát cả đêm, hậu quả là cổ họng bị khàn, tôi hát cả đêm, hậu quả cánh tay trật khớp. Một đứa như tôi không biết lên cơn điên khùng gì lại muốn mua một chiếc cello về trang trí, khi ngủ không thể ôm chẳng thể ấp, dùng để trút giận cũng quá đắt đỏ.

Tôi mở hộp ra, ôm cái đàn bằng tư thế ôm xác chết. Có thể vì vừa đúng tầm ánh chiều chạng vạng, mặt đàn màu tím giống như có lớp dầu, lấp lánh phát sáng, tôi khẽ vuốt ve nó, sau đó lại thở dài.

Thật đẹp.

Giây khắc này là giây khắc tôi đột nhiên bình tĩnh lại sau khi chia tay.

Tôi nhấc cây vĩ lên, tuy hoàn toàn không biết kéo thế nào nhưng cũng may từng xem biểu diễn âm nhạc. Tạo dáng, rất nghệ sĩ, rất thiếu nữ, sau đó đặt cây vĩ lên dây đàn, khẽ kéo.

Căn phòng vang lên tiếng động giống như tiếng ho đau đớn của người bị bệnh ung thư phổi.

Giây khắc đẹp đẽ bình yên ấy đột ngột tan biến, tôi lại cảm thấy chán nản.