Thùy Trang mặc một bộ áo dài màu hồng nhạt ôm sát cơ thể thướt tha bước đến giữa lớp. Nàng vén lọn tóc qua vành tai, hai bàn thon nhỏ nhắn thon dài chắp lại nhẹ nhàng hơi cúi người chào mọi người.
– Xin chào mọi người. Tôi là Phạm Thùy Trang, chủ nhiệm lớp 2A3.
...
Thùy Trang bắt đầu nói về những thay đổi của chương trình học, còn nói về các khoản phí, nhưng Minh Tùng cũng không nhớ được nàng nói cái gì. Giọng nói thoang thoảng chất Bắc thật êm tai nhẹ nhàng cứ len lỏi qua hai tai rồi quấn chặt lấy trái tim thổn thức của anh. Thùy Trang như nhận biết được ánh mắt ngơ ngác thẫn thờ của anh không thể rời khỏi mình, gương mặt tuyệt đẹp của nàng hơi ngượng ngùng mất tự nhiên, đôi mắt sâu lắng kia càng muốn né tránh không muốn nhìn đến anh.
– Mọi người có câu hỏi nào nữa không ạ?! Nếu không có tôi xin phép được chấm dứt…
– Tôi có…
Trong suốt cuộc họp Minh Tùng không lên tiếng, đến lúc này anh bất ngờ đứng bật dậy làm cả đám phụ nữ sửng sốt.
– Vâng, xin mời anh…
Thùy Trang bắt buộc phải nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt… Nàng biết anh đại diện cho phụ huynh cho học sinh Quốc Đạt, nhưng suốt cả buổi họp không nói lời nào chỉ lo nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt to tròn sâu thẳm của Thùy Trang làm anh lúng Minh Tùng. Thùy Trang mím môi nén cười chờ anh ấp úng nói:
– Tôi… tôi muốn biết… cô giáo… có bạn trai chưa?
– Phì… Ha ha…
Cả đám phụ nữ cười phá lên đến nghiêng ngả. Lúc điểm danh ban đầu họ đều biết Minh Tùng là đi họp cho cháu, cũng không phải con anh, vì vậy cũng chẳng ai buông lời trách mắng gì. Họ đều lặng lẽ đứng dậy, miệng cười toe toét bước ra khỏi lớp để lại hai người trẻ tuổi còn lại đứng đối diện nhau bối rối.
– Nếu vấn đề không liên quan đến học tập của các em… Tôi xin phép không trả lời. – Thùy Trang mím môi, hai gò má hơi đỏ lên nói nhanh rồi quay về bàn giáo viên.
Nhìn Thùy Trang cúi gằm gương mặt đỏ ửng, cầm túi xách bước ra khỏi lớp, Minh Tùng muốn tự vả cho mình một cái. Anh vội bước tới… Không ngờ hai chân dài thượt của anh còn vướng dưới cái bàn học sinh nhỏ bé làm cả người anh chao đảo té nhào về phía trước…
“RẦM…” – Minh Tùng hất đổ cả hai cái bàn, rồi té sấp trên mặt đất.
– Này, anh có sao không?! – Thùy Trang hơi cuống cúi xuống đỡ anh, hai tay lại lúng Minh Tùng không biết nên chạm vào anh thế nào.
– Tôi không sao… Thật xấu hổ quá… – Minh Tùng lồm cồm ngồi dậy, dựng hai cái bàn lên, cười nhăn nhó.
– Vậy… tôi xin phép…
– Này… Tôi có thể… xin số điện thoại em được không?!
Minh Tùng vẫn không cam tâm. Anh có cảm giác nếu mình bỏ qua lần này là mãi mãi không còn cơ hội nữa. Thùy Trang nhìn anh, lại nhìn hai đầu gối quần lấm lem của anh, khóe miệng hơi mỉm cười đùa nghịch nói:
– Phụ huynh nào cũng có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp. Anh cứ gửi con vào đây, tự nhiên tôi sẽ phải đưa số điện thoại của mình cho anh thôi.
Nhìn bóng dáng thướt tha kia khuất sau cửa lớp Minh Tùng chợt toét miệng cười, hô lớn theo:
– Tôi chưa có con, vẫn còn đang tìm mẹ cho nó.
Nghe tiếng hét lớn kia Thùy Trang đang thong thả bước đi cũng loạng choạng suýt vấp ngã. Nàng che miệng nén cười hai gò má cũng ửng đỏ lên, tiếp tục đi về Phòng Giáo viên. Người đàn ông kia có gì đó làm nàng cảm thấy rất tò mò thích thú. Anh ấy cao lớn, đẹp trai, lại ăn mặc rất có phong cách. Nếu anh ấy không bỏ cuộc như vậy, biết đâu… Gương mặt Thùy Trang thoáng ửng đỏ, nàng lắc lắc đầu đung đưa mái tóc dài đen óng xua tan đi suy nghĩ mông lung của mình.
Sau ngày hôm đó, Minh Tùng kiên quyết thống nhất mục tiêu chinh phục của mình. Có thể nói là mục tiêu tình ái đầu tiên trong cuộc đời anh. Trước đây dù đã trải qua vài mối tình nhưng không có cái nào là Minh Tùng chủ động tiếp cận cả. Đơn giản vì phụ nữ vây quanh anh rất nhiều… Anh chỉ việc đưa ra lựa chọn.