Nói Chuyện Với Hồ Ly

Chương 19: Rút không ra (H)

Nửa bàn tay của hắn đã có thể bao hết toàn bộ âm phụ của nàng, xúc cảm nơi đó rất mềm mại, hai mảnh cánh hoa môi bị hắn mở rộng, trong quá trình lòng bàn tay dán lên hoa huyệt trừu sáp, thậm chí có thể cảm nhận được viên thịt châu kia chậm rãi sung huyết đứng thẳng.

Hôm qua, chính là viên thịt châu nho nhỏ này, toả ra nhiệt độ nóng bỏng, cọ lấy côn ŧᏂịŧ đang cương của hắn, vừa tắm nước vừa run rẩy, rất đáng yêu.

Sở Phan bị xoa thật sự khó chịu, khoé mắt bắt đầu nổi lên ửng đỏ ướŧ áŧ, nhẹ nhàng thở dốc. Nàng buông côn ŧᏂịŧ trong tay ra, lùi lại phía sau lại bị một cái đuôi ấn trở lại.

Nàng cảm thấy có chút uỷ khuất, giọng nói rất thấp, mang theo ý khẩn cầu, “Đạo trưởng, không……Không nên cứ luôn làm như thế.”

Tử Vi đem tay thâm nhập vào trong, động tác nhanh hơn, tay còn lại vuốt ve đùi non của nàng, lại thêm một ngón tay cắm vào trong huyệt đạo, bên trong vừa nóng vừa ấm, nơi càng sâu hơn, hơi cứng, là miệng tử ©υиɠ của nàng.

Sở Phan bị đâm chọc như thế, sảng đến độ bắp đùi vội vàng run rẩy, khoé mắt chua xót, lẩm bẩm nói, “Không muốn như vậy…..”

Vì sao cứ phải một hai làm vậy, hôm qua cũng không thấy hắn xoa lâu như thế.

“Đau không?” Tử Vi nghe thấy giọng nói của nàng sắp không xong, cau mày, ngón tay ở bên trong dạo một vòng, mang ra một lượng lớn mật dịch, giọng nói khàn khàn, “Nhiều nước như thế……..Sẽ không đau sao?”

Hắn tựa hồ đã nhìn ra, cô nương này cũng không kêu đau, bởi vậy mới có chút chần chừ.

Sở Phan vốn đang giống như bị nghẹn hơi, bỗng nhiên bị hắn xoay một cái như thế chạm tới điểm mẫn cảm, nháy mắt tình triều trong cơ thể dâng lên, òm ọp một chút, miệng hoa lập tức phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

Trong veo như nước, theo ngón tay thon dài chảy xuống, ngay cả cổ tay cũng đều là mật dịch, ướt sũng.

“Nước còn rất nhiều.” Hắn rút ngón tay ra, huyệt khẩu dính nhớp nhớp, đầu ngón tay kéo theo một sợi dâʍ ɖị©ɧ da^ʍ mỹ, hai ngón tay hắn chạm vào nhau rồi tách ra lại tạo một sợi dâʍ ɖị©ɧ, “So với đêm qua còn nhiều hơn một ít…….”

Vậy thì hẳn là không đau.

Sở Phan rũ mắt không nói, trong lòng lại cảm thấy thẹn, ngón tay gắt gao nắm chặt vai hắn.

Tóc bạc của Tử Vi hơi bay, dừng trên mu bàn tay nàng, như một mảnh ánh trăng lành lạnh. Nhưng mà bản thân hắn lại rất nóng, thân thể vô cùng nóng, côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng nóng.

Sở Phan cảm thấy ngay cả hô hấp của bọn họ cũng dần nóng bỏng lên.

Nàng rất căng thẳng, l*иg ngực theo hô hấp mà phập phồng rung động, áo tắm dài đều bị kéo xuống, lộ ra một bên nhũ thịt non mềm, một viên anh đào hồng nhuận run rẩy trong không khí.

Tử Vi nhìn thật lâu, chậm rãi tiến lại gần, hắn cúi đầu, đem viên nho nhỏ kia ngậm vào trong miệng.

Sở Phan nức nở một tiếng, cắn cổ tay của chính mình, gần như sắp không khống chế được tiếng rêи ɾỉ.

Giọng nói của ràng run run, nhỏ giọng gọi: “Đạo trưởng, đạo trưởng…..”

Không thể cứ chơi đùa như vậy.

“Tử Vi …..đạo trưởng……” Nàng mang theo tiếng khóc nức nở, cảm thấy ngực sắp bị hắn mυ'ŧ mất, đầu lưỡi ướŧ áŧ đè lên đầṳ ѵú nhẹ nhàng đảo qua, nghiền ép. Cổ hắn rất dài, hầu kết cũng nhô lên rõ ràng, lúc liếʍ mυ'ŧ còn không ngừng lăn lộn lên xuống.

Đầu lưỡi của hắn hình như còn có chút gai nhọn, gần như là cào lên tất cả những điểm mẫn cảm yếu ớt, không qua bao lâu đã liếʍ hai đầṳ ѵú đến đỏ bừng như máu.

Sở Phan nức nở co rúm thân mình, lại lùi không thể lùi, mới mở mắt ra đã thấy một cái đuôi bơi lại đây, quấn lấy chân nàng bò về phía trước, đuôi tiêm câu lấy âm đế cọ xát.

Lông đuôi bị xối ướt, bết thành cụm cứng rắn. Nó ở miệng hoa huyệt bắt chước côn ŧᏂịŧ cọ qua lại vài vòng, thậm chí đẩy hai mép hoa ra, chui vào trong vách hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt non bên trong.

Sở Phan vô lực ngửa đầu, hạ thân dưới sự đưa đẩy cọ xát càng run rẩy đến lợi hại, tí tách tí tách, phun ra một lượng lớn chất lỏng.

“Tử Vi đạo trưởng….” Nàng đã cao trào một lần, mệt đến mức nằm liệt trên người hắn, xoay đầu đi, không muốn tiếp tục nhìn mấy cái đuôi khác cũng đang thò lại đây.

Nàng có chút tức giận.

Sở Phan hít sâu, trực tiếp nâng eo lên, mông thịt tinh tế ma sát với côn ŧᏂịŧ thô cứng kia, có loại kɧoáı ©ảʍ không nói thành lời.

Tử Vi cứ như thế mặc kệ động tác của nàng.

Nàng dùng sức ngồi xuống, qυყ đầυ nóng bỏng cọ qua âm đế, trượt vào trong vách hoa một chút, trước tiên vào hết phần đầu, sau đó trực tiếp cắm vào toàn bộ, kɧoáı ©ảʍ từ từ dâng lên, nơi chạm vào nhau thậm chí đang run rẩy.

Phân thân của hắn đột nhiên cắm vào đường đi chật hẹp, nháy mắt đã bị nếp gấp thịt huyệt mềm mại ấm áp mυ'ŧ lấy, lại kịch liệt co rút một trận, giống như đang xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ hắn.

Gân xanh trên cổ Tử Vi nổi lên, hầu kết lăn lộn, rất lâu mới dừng lại.

Hắn đem trán dán lên trán nàng, chóp mũi chạm nhau, hô hấp lưu luyến, dường như mang theo tiếng cười, “Gấp gáp như thế sao…….Lần này còn đau không?”

Sở Phan lắc đầu.

Tử Vi bế nàng lên, duỗi tay nâng mông nàng, đi đến hướng chiếc giường, trong lúc di chuyển, côn ŧᏂịŧ thuận theo bước chân ra vào, đi vài bước, đã thọc vào rút ra vài cái.

“Đạo, đạo trưởng…..” Nàng nâng eo, bị xóc lên, giọng nói đều đứt quãng, “Nhẹ, nhẹ thôi….”

Tử Vi đặt nàng lên trên giường, côn ŧᏂịŧ thật sâu cắm vào trong, tựa hồ như đã chạm tới miệng tử ©υиɠ, Sở Phan bỗng nhiên co rút, mã mắt như bị siết chặt mang đến kɧoáı ©ảʍ cực đại.

Những cái đuôi phía sau hắn cuồn cuộn lên, xoã tung ra xù lên gấp bội, sợi lông dựng đứng như kim châm, toả ra ánh sáng lam nhạt, cao quý lại nguy hiểm.

Tử Vi chả còn tâm tư nào khác, một lòng chú ý ra ra vào vào trong cơ thể nàng, nguyên cây tiến vào, lại gần như nguyên cây rút ra, mạnh mẽ đưa đẩy, cọ xát mang đến tình triều nóng bỏng gần như muốn thiêu đốt lý trí của bọn họ đến mơ hồ.

Âm thanh chấn động của giường gỗ vẫn vang lên không ngừng.

Sở Phan cả mặt đỏ bừng, hai chân dang rộng, duy trì tư thế này không biết qua bao lâu, hoa tâm tê dại, mồ hôi chảy đầm đìa, thần hồn điên đảo.

Nàng vừa mới có thời gian thở dốc nghỉ ngơi đã bị hai cái đuôi kéo lại, chuyển thành tư thế tiếp theo.

Ánh mặt trời nhạt dần, ánh trăng dâng lên, mơ mơ màng màng, bên ngoài càng lúc càng tối đen.

Không biết đã cao trào bao nhiêu lần, Sở Phan cảm thấy bản thân sắp bị ép khô, đệm lót dưới thân toàn bộ ướt đẫm, chỗ nào cũng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ, mà nam nhân trên người ngược lại càng lúc càng khí thế.

Trăng lên cao, hắn càng không khống chế được bản thân.

Sở Phan trên mặt toàn là nước mắt, tim đập kịch liệt, bỗng nhiên ôm lấy hắn, cặp nhũ hoa mềm mại dán lên cơ ngực săn chắc của hắn, nhỏ giọng nức nở, “Đạo trưởng, dừng lại được không, cầu xin ngươi.”

Tử Vi cúi đầu hôn nàng, trong mê mang ừ một tiếng, động tác dưới thân chậm lại, côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng tinh tế ma sát thịt mềm, trong lúc triền miên giao hợp hắn cúi người ôm chặt nàng, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tử ©υиɠ.

Sở Phan không khống chế được, kɧoáı ©ảʍ giống như tìm được chỗ chui ra, máu nóng cuồn cuộn, thân thể cũng theo đó run rẩy, run rẩy phun ra mật dịch.

Qua một lúc lâu, đồ vật kia vẫn không thấy mềm xuống, còn không chịu rút ra.

Sở Phan cơ hồ lại muốn khóc, thấp giọng nói, “Đạo trưởng…..”

“Thật xin lỗi.” Tử Vi hôn lên trán nàng, nắm lấy tay nàng, đặt lên bụng nhỏ mềm mại, nơi đó nhô lên một khối nhỏ, ấn một chút có thể cảm giác bên trong hơi cứng.

“Đã thành kết…..” Tử Vi nhìn nàng một hồi lâu, giọng nói khàn khàn, “Bây giờ không rút ra được.”