Nói Chuyện Với Hồ Ly

Chương 10: Cọ lên bắp chân nàng

Sau nửa đêm, Sở Phan vẫn luôn bị hắn ôm như thế, cho dù hắn chỉ nhẹ nhàng chạm môi lên cổ nàng, hô hấp phả lên da thịt, nhưng nàng vẫn không dám ngủ như cũ, cứ như thế dựa lưng vào trong lòng ngực hắn.

Bả vai hắn rộng lớn, sống lưng đĩnh bạt, l*иg ngực cũng không toàn bộ chạm vào nàng, có một loại lễ phép khắc chế.

Đương nhiên, nếu những cái đuôi dài nhung mao tuyết trắng kia không có vòng quanh mắt cá chân nàng xoắn tới xoắn lui, phần đuôi nhọn còn thường xuyên cọ lên bắp chân nàng, nàng có lẽ sẽ càng thoải mái hơn.

“Đạo trưởng.” Sở Phan bị cọ cảm thấy thật sự rất ngứa, chỉ vào những cái đuôi dài đang động đậy, không nhịn được mở miệng, “Có thể để ý chúng nó một chút được không……”

“A……” Hắn dường như bừng tỉnh gật gật đầu, cái đuôi buông lỏng ra, đầu nhọn của đuôi ve vẩy một cách tuỳ ý, có loại cảm giác rất thư thái mềm mại.

“Đã lâu không thả lỏng như thế, mạo phạm rồi.” Hắn cong khóe miệng, đầu ngón tay lạnh lẽo thon dài chạm lên cổ nàng, một dòng nước ấm liền ùa vào kinh mạch của nàng.

“Có thể rời đi rồi, Sở Phan cô nương.”

Sở Phan nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy sửa sang lại làn váy rách nát một chút, chỉ hơi liếc mắt nhìn hắn hai cái, liền rời đi như bị cái gì đuổi theo.

Hai thanh kiếm bị đặt ở phía trên bàn đá, nàng hoảng hoảng loạn loạn, chỉ nhớ rõ đem theo Bạch Trạch. Côn Luân kiếm lẻ loi một mình nằm ở trên bàn đá, thật là hiu quạnh.

Tử Vi híp mắt lại, đuôi dài vươn qua, đuôi nhọn tuỳ ý cuốn lấy, Côn Luân kiếm đã bị vớt lại đây.

Hắn chống cằm, đầu ngón tay thon dài mơn trớn thân kiếm, có vài phần biếng nhác, cười thở dài: “Sao lại bị bỏ quên rồi.”



Sở Phan đi trên đường, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc lấy máu ở Thục Sơn, huynh trưởng ở cạnh thì tốt, nếu a huynh không ở cạnh, không ai chữa thương cho nàng, mất máu quá nhiều, cũng phải đầu váng mắt hoa mấy ngày.

Xem ra Tử Vi đạo trưởng thật sự chỉ lấy một chút, tính quá lên cũng chưa được mấy ngụm.

Chỉ là không ngờ tới hắn là yêu…… Nhưng là yêu sao có thể được truyền thừa Côn Luân thần kiếm? Nàng không hiểu lắm, lại không ngăn được nhớ tới những xiềng xích phong ấn kia cùng với dấu vết cháy đen trên vách tường.

Nàng có lẽ biết những trận văn đó dùng để trấn áp ai.

Rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, mới có thể làm tổn hại bản thân như vậy, làm một việc tự mình hại mình.

Sở Phan không dám nghĩ tiếp, đây cũng không phải chuyện nàng nên quan tâm, nàng hiện tại chỉ lo lắng a huynh ở trong tay Thiên Ma sẽ bị tra tấn như thế nào.

Bên ngoài vẫn còn tối, chỉ có ánh sáng đỏ sậm xuất hiện sau núi non, sáng tối giao thoa, là màu sắc duy nhất trong nơi băng thiên tuyết địa này.

A huynh.

“Phan Phan.” Là một giọng nam có chút suy yếu.

Sở Phan hoảng sợ, ôm chặt thân kiếm, chung quanh mờ mịt, khẩn trương nói: “Người nào?!”

“Phan Phan, ta là Bạch Trạch kiếm.” Giọng nam kia từ thân kiếm truyền tới, mang theo chút vội vàng, “Thật tốt quá, ngươi đi theo vị đạo trưởng kia, quả nhiên có thể tụ tập linh khí, nghe thấy ta nói chuyện.”

Hắn không chờ Sở Phan hoàn hồn, nhanh chóng giải thích: “Trên người vị Tử Vi kia có tiên yêu chi khí, yêu phách cùng tiên cốt không tương hợp, khả năng vẫn luôn dùng pháp lực áp chế bản thân. Uyên hoa chủ nhân đoạt tới cho ngươi đúng là linh thảo cộng sinh của hắn, đối với yêu phách của hắn có công dụng áp chế.”

Sở Phan nghe xong, trong lòng có chút hoảng loạn: “Nếu Uyên hoa là ca ca đoạt tới…… Có phải ta không nên dùng máu ép hắn rời núi hay không?”

Bạch Trạch nói với Sở Phan: “Không phải ý này, năm đó chủ nhân sưu tầm thiên tài địa bảo các nơi, chỉ có mỗi Uyên hoa tự nhận ngươi làm chủ, cùng ngươi có duyên. Hiện tại Uyên hoa cùng ngươi dung hợp, hắn ngược lại nhặt được tiện nghi lớn.”

Sở Phan thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tử Vi đạo trưởng thanh chính liêm minh, hẳn sẽ không lừa gạt một nữ tử nhỏ yếu như nàng.

Nàng nhìn Bạch Trạch kiếm liền nhớ tới huynh trưởng, nước mắt trong nháy mắt liền lã chã rơi xuống: “Bạch Trạch, ngươi có thể cảm nhận được ca ca bây giờ như thế nào không……”

“Chủ nhân khả năng không tốt lắm……”

Giọng điệu của Bạch Trạch mang theo chút trầm trọng, “Phan Phan, ta có thể nhìn ra Côn Luân thần kiếm có tiên khí, Tử Vi đạo trưởng lại cùng ngươi có liên lụy nhân quả, ngươi đi theo bọn họ, sẽ bảo vệ được bản thân.”

Bạch Trạch là thượng cổ thần khí, có khả năng xé rách hư không, Sở Du lúc ấy chọn thanh kiếm Bạch Trạch này, đó là bởi vì nó có thể tùy ý xoay chuyển không gian, đến lúc nguy hiểm có thể truyền tống đến bên người Sở Phan bảo hộ nàng.

Ý tứ của hắn(Bạch Trạch) chính là hắn cần phải rời đi……

Sở Phan nghe hắn nói như vậy, trong lòng trầm xuống, hỏi: “Là ca ca đã xảy ra chuyện sao……”

“Chủ nhân bị nhốt ở thủy lao, nhưng ngươi yên tâm, chủ nhân trời sinh kiếm cốt, gân mạch đã sinh ra tầng bảo vệ, Thiên Ma không gϊếŧ được hắn.”

Nhưng chịu tra tấn lại không nhỏ, Bạch Trạch ẩn ẩn có cảm ứng, lại không dám nói cho nàng biết, sợ nàng đau lòng.

Sở Phan lau lau nước mắt, ra vẻ kiên cường nói: “Vậy ngươi mau đi đi, a huynh càng cần ngươi hơn.”

“Phan Phan……”

“Ừm?”

Giọng nam ôn nhu đoan chính kia tạm dừng một lát.

Sở Du khi đó tuổi còn nhỏ, lúc ấy mặc dù hắn không biết gì, nhưng nhiều năm đi qua như thế, hắn tất nhiên cũng đã rõ ràng—— Cửu trọng Uyên hoa là linh thảo cộng sinh của thiên hồ (hồ trong hồ ly), nếu sớm đem Sở Phan đưa đến Côn Luân, nói không chừng nàng đã sớm sinh ra linh căn, tụ linh khí.

Sở Du vì sao lại không làm như thế?

Bạch Trạch đột nhiên nhớ tới đêm bản thân sinh ra linh trí, Sở Du vừa ra khỏi bí cảnh, gϊếŧ chết thủ lĩnh của bầy sói ba đầu, cả người là máu, cánh tay đều nhìn thấy xương, không có một chỗ nào lành lặn.

Hắn vào phòng, việc đầu tiên không phải đi băng bó miệng vết thương, mà là đứng ở trước giường của Sở Phan, khuôn mặt tái nhợt tối tăm, lặp đi lặp lại một câu nói, âm thanh nghẹn ngào.

“Phan Phan, a huynh chỉ còn lại ngươi, a huynh sẽ bảo hộ ngươi, ngươi không thể rời khỏi ta, ngươi không được đi, ngươi không thể đi……”

Khi đó, chỗ sâu trong đồng tử Sở Du là sự cố chấp vô hạn, làm một thanh kiếm như hắn đều cảm thấy có chút không thích hợp……

“Bạch Trạch, ngươi có chuyện gì sao?” Sở Phan chọc chọc trên thân kiếm, đôi mắt vẫn còn tơ máu cùng nước mắt đọng lại.

“Thôi, nhớ rõ chăm sóc bản thân.”

Sở Phan gật gật đầu, đặt thanh kiếm vào chỗ đất trống.

Tuệ kiếm xanh trắng vang lên một hồi âm thanh trong trẻo, qua thật lâu sau, hóa thành một đạo du lộc lưu quang, xé rách hư không, lại hóa thành hư vô.