Dễ Dàng Luân Hãm

Chương 3

Chờ sau khi Diệp Họa Khê một mình một người tiêu hóa xong tin tức khϊếp sợ này, Thời Trân Trân cũng nhịn không được đi ra ngoài tìm cô. “Không phải cậu đi tìm đạo diễn sao, làm nào lại chạy đến chỗ này rồi.”

Thời Trân Trân xoa eo, trên mặt hiện vẻ may mắn, “Thiếu chút nữa tớ cho rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Diệp Họa Khê bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, ngay sau đó cười nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Lăn lộn một ngày, Diệp Họa Khê sau khi bị Thời Trân Trân ép buộc đắp một tấm mặt nạ liền nặng nề mà ngủ. Ngày thứ hai, Thời Trân Trân bang bang gõ cửa phòng của Diệp Họa Khê, kéo cô từ trong giấc mơ ra tới. Diệp Họa Khê đứng dậy đi mở cửa, liền thấy Thời Trân Trân vẻ mặt tức giận mà mở miệng:

“Tớ liền biết rằng Lăng Kha đúng là thật sự không biết xấu hổ, bộ phim thần tượng kia quả nhiên bị cô ta cướp đi rồi, bên chế tác còn giả mù sa mưa gọi điện thoại lại đây nói bọn họ cũng không có biện pháp. Hừ, còn không phải cảm thấy chúng ta dễ khi dễ ư.”

“Nhanh như vậy sao?”

Diệp Họa Khê cũng sửng sốt một chút, bởi vì tin tức này mới truyền ra không mấy ngày.

“Ngày hôm qua cậu tham gia Kim Yến Tử, hot search Weibo có account marketing không biết từ đâu biết được tin tức nói cậu đang tiếp xúc bộ phim thần tượng này, phỏng chừng truyền tới tai Lăng Kha đi.”

Thời Trân Trân lạnh mặt, vẻ mặt mà không vui,

“Tuy rằng biết đây là cố ý để cho cô ta mắc câu, nhưng mà nghĩ đến cô ta dễ dàng như vậy mà cướp lấy đi trong lòng vẫn là rất khó chịu.”

Diệp Họa Khê vỗ vỗ bả vai cô ấy, cười nói:

“Cũng không phải là kịch bản tốt lành gì, cứ để cô ta cướp đi, như vậy cô ta cũng không có biện pháp lại cướp bộ phim tiếp theo với tớ.”

“Cũng đúng, bây giờ cậu đã đoạt được Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, phỏng chừng có không ít công ty muốn tìm cậu đóng phim đây.”

Thời Trân Trân sắc mặt hòa hoãn

“Nhưng mà cảm thấy cô ta phiền quá đi, giống như keo da trâu vậy đó.”

Diệp Họa Khê không có buồn ngủ, sau khi rửa mặt cô lau tóc đi vào phòng khách, liền nghe được Thời Trân Trân rống giận một tiếng. cô vẻ mặt ngơ ra hỏi:

“Lại làm sao nữa vậy?”

“Lăng Kha mua hot search, nói chính mình tiếp bộ phim thần tượng kia.”

Thời Trân Trân đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Họa Khê xem

“Cô ta làm sao mà liền không biết ngừng nghỉ thế!"

Diệp Họa Khê nhìn lướt qua, mua vẫn là hot search đứng thứ năm, cũng là dám mua.

Tuy rằng phía đoàn phim công bố Lăng Kha là nữ chính, nhưng bộ phim thần tượng này lại cùng ngày hôm qua account marketing nói phim mới của Diệp Họa Khê không sai biệt lắm, rất nhanh liền có người nhạy bén mà phát giác được vấn đề này.

Ngay sau đó liền có account marketing nói bên chế tác lâm thời đổi diễn viên, lời này vừa ra mọi người liền đều đã hiểu. Diệp Họa Khê và Lăng Kha bất hòa là viết ở trên mặt, cho nên đây rõ ràng chính là Lăng Kha cướp đi phim của Diệp Họa Khê.

Vốn dĩ Lăng Kha mua hot search này là vì để cho cư dân mạng biết cô ta đã nhận phim mới, thuận tiện chọc tức Diệp Họa Khê, lại không nghĩ rằng trên quảng trường tất cả đều là mỉa mai cô ta, cô ta tức giận đến trực tiếp quăng điện thoại di động.

“Diệp Họa Khê! Lại là Diệp Họa Khê!”

Lăng Kha đôi mắt đều sắp bốc lửa, “Anh nhìn chằm chằm Diệp Họa Khê cho tôi, cô ta có tài nguyên gì thì cướp lấy hết cho tôi!”

***

Vì chúc mừng Diệp Họa Khê đoạt được Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, giữa trưa khi Thời Trân Trân nấu lẩu thì mang theo cô. Chính giữa bàn ăn nồi lẩu đã nấu nước cốt đến bọt sôi sùng sục, Thời Trân Trân gấp không chờ nổi mà bỏ các loại thịt viên và thịt vào trong nồi.

Diệp Họa Khê nhìn cô ấy thuần thục mà bỏ huyết vịt vào nồi lẩu, cho dù hình ảnh này xem qua rất nhiều lần, cô vẫn là khó hiểu:

“Cậu sợ máu nghiêm trọng như vậy, thế nhưng còn thích ăn huyết vịt như vậy, có khoa học sao?” Thời Trân Trân đúng lý hợp tình mà trả lời:

“Có khoa học chứ, huyết vịt cũng không phải là máu bình thường, nó đã đọng lại, hơn nữa lại là món ngon, sao mà tớ sẽ sợ hãi cơ chứ!”

“……” Đồ tham ăn chính là nhiều lý do. một bữa ăn lẩu ăn gần hai tiếng đồng hồ, Diệp Họa Khê thật lâu không ăn đến vui vẻ như vậy, thậm chí còn sinh ra một chút cảm giác tội ác.

“Nếu ăn xong rồi, cậu nhớ phải đi tập thể dục để tiêu hao hết lượng calorie này đó.”

Thời Trân Trân lãnh khốc vô tình mà mở miệng. Diệp Họa Khê nằm ở trên sô pha không nhúc nhích: “Gần đây lại không cần nhận phim mới, tớ cảm thấy tớ không cần tập thể dục, cậu cảm thấy thế nào?”

“Tớ là người đại diện, tớ định đoạt.”

Thời Trân Trân hừ một tiếng,

“Ai nói không cần nhận phim mới, bây giờ tớ liền đi tìm cho cậu!”

Diệp Họa Khê vừa mới chuẩn bị mở miệng, di động trên bàn trà theo đó mà đổ chuông, thấy là cuộc gọi đến của đạo diễn Triệu, cô ý bảo Thời Trân Trân chờ một chút liền nghe điện thoại.

“Đạo diễn Triệu?” Diệp Họa Khê có chút chần chờ,

“Ngài sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”

“Tiểu Diệp à, chỗ tôi đề cử một buổi thử vai đóng phim cho cô, cô có muốn đi thử một lần hay không?”

Đạo diễn Triệu cười mở miệng, “cô cũng không cần đóng phim thần tượng gì đó, tôi nhìn bộ phim đó rồi, không phải rất tốt đâu.”

Diệp Họa Khê có chút thụ sủng nhược kinh (*), vội nói:

“Cảm ơn đạo diễn Triệu ạ, nhưng mà là buổi thử vai đóng phim gì thế?”

(*) thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

“Phim của Thanh Diệc đó, tôi đã đưa phương thức liên hệ của cô cho cậu ấy rồi, cậu ấy đáp ứng rồi, nói là lúc sau sẽ có người liên hệ với cô, cô phải cố gắng lên nha.”

Diệp Họa Khê ngơ ngác mà nói cảm ơn, cho đến khi cúp điện thoại còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Đây quả thực là ngủ gà ngủ gật đưa tới gối đầu, cô thậm chí cảm thấy chính mình có phải đang nằm mơ hay không nữa.

“Làm sao vậy làm sao vậy?”

Thời Trân Trân ở một bên gấp đến độ không được,

“Đạo diễn Triệu gọi điện thoại lại đây nói cái gì với cậu thế? Chẳng lẽ là phim mới cũng muốn tìm cậu sao?”

“không phải……” Diệp Họa Khê rốt cuộc từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, cô hít sâu một hơi, trả lời: “Đạo diễn Triệu nói giúp tớ có được cơ hội thử vai trong phim mới của Hạ Thanh Diệc.”

“Cái gì!”

Thời Trân Trân mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Cậu nói là của ai cơ?”

Diệp Họa Khê mím môi: “Hạ Thanh Diệc.” Thời Trân Trân kinh ngạc mà che kín miệng,

“không phải là trùng tên trùng họ chứ……”

“Ngày hôm qua khi tớ đi gặp đạo diễn Triệu thì đυ.ng phải Hạ Thanh Diệc.” Diệp Họa Khê cười trả lời, ngay sau đó liền nhiệt tình tràn đầy mà nói:

“không nghĩ tới sẽ có cơ hội như vậy, tớ nhất định phải nỗ lực thật tốt.” Thời Trân Trân lúc này cũng bình tĩnh lại, ngay sau đó liền nhăn mày lại:

“Nhưng mà đây giống như không phải cơ hội tốt gì đâu, cậu ngẫm lại Hạ Thanh Diệc là ai đi, 12 tuổi debut, đến nay đã 16 năm, không tai tiếng không nói còn đoạt được vô số giải thưởng thưởng nữa. Diễn viên chính trong bộ phim của anh ta liền chưa hề hết thời, cái bánh ngon như vậy ai sẽ bỏ qua chứ?”

“Đúng vậy, cho nên tớ cũng không thể buông tha, nói không chừng tớ liền thử vai thành công thì sao.” Diệp Họa Khê vô cùng tự tin mà nói. Thời Trân Trân thở dài:

“Đây mới là vấn đề, mọi người đều biết đây là cái bánh ngon, vậy Lăng Kha có thể không biết hay sao? Nếu mà để cho cô ta biết cậu đi thử vai, vậy cô ta còn không phải dùng mọi cách đoạt với cậu.”

Diệp Họa Khê lắc lắc đầu:

“Không đâu, lần này cô ta khẳng định sẽ không đoạt với tớ đâu.”

“Vì sao vậy?” Thời Trân Trân nghi hoặc,

“Nếu mà tới đoạt thì sao……”

Diệp Họa Khê tự tin mà cong cong môi, con ngươi hiện lên một sự giảo hoạt: “Nếu không chúng ta cá cược đi, ta cá rằng lần này Lăng Kha khẳng định sẽ không tới đoạt.”

“Cũng không biết vì sao cậu lại tự tin như vậy, tớ tin tưởng chó không đổi được ăn phân.” Thời Trân Trân hừ hừ, “Tớ cá với cậu, cá cược cái gì đây.”

Diệp Họa Khê cong môi cười nói: “Nếu mà tớ thắng, trong vòng một tháng tớ muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, còn không cần tập thể dục, cậu phải tập thể dục thay tớ.

Nếu tớ thua, tùy ý cậu yêu cầu một chuyện, tớ bảo đảm dựa theo lời cậu mà làm.”

“Được, tớ cá cược!”

***

Tin tức thử vai là thông báo vào ngày hôm sau, nhưng mà gọi điện thoại lại đây không phải là Hạ Thanh Diệc, mà là phó đạo diễn của bộ phim. Diệp Họa Khê chia sẻ tin vui này cho Thời Trân Trân, nhưng Thời Trân Trân hiển nhiên không có vui vẻ như vậy, thậm chí vẻ mặt có chút phức tạp.

“Tớ đột nhiên cảm thấy không thích hợp.” Thời Trân Trân rốt cuộc phát hiện ra vấn đề,

“Cậu nói nếu Lăng Kha tới, tuy rằng tớ thắng, nhưng mà tớ nhìn thấy cô ta sẽ rất khó chịu. Nếu cô ta không có tới, vậy tớ không phải thua sao? Tiền đặt cược này với tớ mà nói rất không tốt lành.”

Diệp Họa Khê đã bắt đầu chọn quần áo muốn mặc vào ngày đi thử vai, đâu còn để ý tới Thời Trân Trân rối rắm:

“Chọn một bộ giúp tớ đi.”

“Cậu có nghe tớ nói chuyện hay không thế!” Thời Trân Trân lớn tiếng nói. Diệp Họa Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội mà nói: “Nếu tiền đặt cược đã quyết định rồi, thì không có cơ hội đổi ý đâu.” Thời Trân Trân nheo mắt lại:

“Cứ cảm giác có âm mưu gì đó!”

Vào ngày thử vai. Diệp Họa Khê và Thời Trân Trân đã sớm tới nơi rồi, nhưng lại không có có rất nhiều người chờ như trong tưởng tượng của cô.

“Sao lại thế này, thế nhưng không có người nào cả?”

Thời Trân Trân cũng nghi hoặc. Dù sao cũng là diễn viên chính trong phim của Hạ Thanh Diệc, không có người liền thật sự có hơi thái quá rồi. Đúng lúc này, phó đạo diễn nói chuyện qua điện thoại với Diệp Họa Khê lại đây dẫn đường, biết sự nghi hoặc của hai cô cũng cười giải thích:

“Hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên không có người nào.”

Diệp Họa Khê trong lòng sáng tỏ, biết đây là đạo diễn Triệu giúp cô lấy được một tấm vé xe cuối cùng.

“Đây là mấy cảnh diễn người đi thử vai phải diễn, đến lúc đó đạo diễn và Thanh Diệc sẽ tùy cơ mà chọn lựa, cô nhìn xem trước đi.”

Phó đạo diễn mang hai người vào phòng nghỉ, liền đưa vài tờ kịch bản đã chuẩn bị tốt cho cô,

“Chỉ cho cô có mười phút chuẩn bị, một lát nữa tôi sẽ qua đây gọi cô.”

Diệp Họa Khê nói cảm ơn, liền lập tức bắt đầu lật xem kịch bản.

Mười phút sau, Diệp Họa Khê được gọi đi vào.

Hạ Thanh Diệc ngồi ở bên tay trái của đạo diễn, mặc một chiếc áo sơmi màu xanh lam, tự phụ lại lạnh nhạt.

Khi thấy Diệp Họa Khê, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không hề có bất kỳ sự dao động gì. Diệp Họa Khê khi lại nhìn thấy Hạ Thanh Diệc, trong lòng kinh hoàng một chút. cô nhanh chóng chỉnh đốn tốt cảm xúc, tự giới thiệu một lần.

Đạo diễn cũng không có dư thừa vô nghĩa, nói thẳng ra:

“Vậy diễn cảnh số 3 kia.”

Cảnh diễn kia không có bất kỳ lời thoại nào, là một cảnh khóc. Biết được nam chính nhận được nhiệm vụ phải rời khỏi, thậm chí có khả năng cũng chưa về, nữ chính từ ẩn nhẫn đến rơi lệ, khắc chế lại thâm tình.

Diễn cảnh khóc cũng không tính là khó, nhưng cái khó chính là hiểu được nỗi lòng của nữ chính, và sử dụng cảnh khóc để biểu hiện ra cảm xúc ngay lúc đó của cô ấy.

Ánh mắt của Diệp Họa Khê trở nên kiên định, lập tức liền tiến vào trạng thái. Giờ khắc này, cô giống như chính là nữ chính, đáy mắt theo đó mà chậm rãi ướŧ áŧ, lại sợ hãi bởi vì cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến nam chính mà ẩn nhẫn khắc chế, có thể tưởng tượng đến anh ấy là đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy lại không tự giác mà lo lắng.

Cảm xúc chuyển biến thong thả mà tiến dần lên, làm người xem không khỏi lo lắng.

“Số 5.”

Giọng điệu của đạo diễn cũng kích động lên.

Diệp Họa Khê trong nháy mắt thoát khỏi trạng thái cảnh khóc vừa rồi, cảnh số 5 là một cảnh khóc khác, đó là cảnh khóc khi nhìn thấy nam chính cuối cùng bình an trở về gặp cô ấy, từ lo lắng đến hóa thành vui sướиɠ. Hoàn toàn không giống với cảnh khóc vừa rồi, Diệp Họa Khê dùng một loại phương thức suy diễn khác, ánh mắt đạo diễn nhìn cũng sáng lên.

“Có thể.”

Hạ Thanh Diệc nhàn nhạt mở miệng, cắt đứt cảm xúc mà Diệp Họa Khê đắm chìm trong đó. Diệp Họa Khê lau nước mắt, vẻ mặt cũng khôi phục bình thản, nếu không phải khóe mắt vẫn là hơi đỏ, người khác phỏng chừng cũng không biết cô đã khóc.

“Cô đi ra ngoài trước đi, chúng tôi cần thảo luận một chút.”

Đạo diễn mặt mang nụ cười mà nói. Diệp Họa Khê gật gật đầu, ngay sau đó rời khỏi phòng. Nhìn thấy cô đi ra, Thời Trân Trân chờ ở ngoài cũng nôn nóng mà nhào tới:

“Thế nào rồi? Đạo diễn và Hạ Thanh Diệc nói cái gì thế?”

Diệp Họa Khê lắc đầu: “Cái gì cũng chưa nói, nói là cần thảo luận một chút.”

Sau khi Diệp Họa Khê rời đi, đạo diễn trực tiếp mở miệng: “Cũng không cần thử nữa đi, chính là cô ấy, rất thích hợp.”

Hạ Thanh Diệc nhìn tư liệu của Diệp Họa Khê, đáy mắt bình tĩnh dần dần nổi lên một chút gợn sóng:

“Xác thật thích hợp.”

“Ánh mắt của cậu cao như vậy đều cảm thấy thích hợp, vậy trực tiếp quyết định đi.” Đạo diễn cười nói, giọng điệu cũng chứa một chút hưng phấn,

“Thiếu chút nữa cho rằng tìm không thấy người được chọn thích hợp rồi, không nghĩ tới ở ngày cuối cùng thế nhưng gặp phải. cô ấy là ai đề cử lại đây thế? Cái tên này nghe có hơi quen tai, nhưng mà thoạt nhìn như là diễn viên mới mà.”

“Đạo diễn Triệu đề cử cho tôi.”

Hạ Thanh Diệc trả lời. Đạo diễn lập tức nói:

“Cái ông già kia, có phải cậu đều trước tiên đã biết rồi hay không, vậy còn thử vai gì nữa, trực tiếp quyết định cô ấy không phải là được rồi sao.”

Hạ Thanh Diệc lạnh nhạt mở miệng:

“Tôi không phải là loại người nhớ tư tình này.”