Hoa Đào bị hắn đột nhiên nắm như vậy, dưới chân loạng choạng mấy cái, thật sự không có chút lịch thiệp và phong thái lịch sự nào của quý ông, so ra thì cô thà để Mai Thất tiếp nhận mình.
May mắn thay, cô đã ăn hết bánh bao trong khi họ đang nói chuyện, ít nhất thì cô cũng không đói nữa, Hoa Đào âm thầm may mắn.
Tiểu Cửu kéo Hoa Đào vào cửa, chân đá một cái, cánh cửa đóng sầm lại, sau đó hắn nhìn chằm chằm Hoa Đào một cách hung ác.
Con sói nhỏ này ...
Hoa Đào lặng lẽ sờ sờ da gà nổi lên trên cánh tay.
"Ngủ."
Bỏ lại hai chữ đơn giản, Tiểu Cửu dường như không có dự định cùng cô tán gẫu, trực tiếp đi đến giường nằm xuống.
Đây ...Chẳng lẽ để cô ngủ cùng giường chung gối với hắn sao?
Hoa Đào chần chừ ở cửa, lâm vào tình thế khó xử.
Nhưng vì đèn đã tắt và căn phòng tối đen như mực, cô vẫn từ từ sờ đến mép giường và cẩn thận từng li từng tí nằm xuống mép giường.
Hoa Đào vốn tưởng một lát mình sẽ chưa ngủ được, dù sao cũng có một tên khủng bố nằm ở bên cạnh, nhưng vừa chạm đầu vào gối, có lẽ vừa nãy bị đói tỉnh nên sau khi no bụng cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Không biết mình ngủ bao lâu, Hoa Đào ngơ ngác mở mắt ra, đèn vừa sáng, một người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay của người đàn ông đó đang chạm vào ngực cô, bàn tay đó lạnh lùng nhéo da thịt cô.
Hoa Đào vì kinh hãi cơn buồn ngủ ngay lập tức đuổi bay.
Kỳ quái là, cô lại bị cử động không lưu loát này dần dần khơi dậy du͙© vọиɠ, dưới bụng dâng lên một cỗ khát vọng.
Cô thật sự được Mộc Diệc Sinh huấn luyện triệt để, rõ ràng không lâu vừa bị làm đến sắp chết, nhưng bây giờ cô lại chủ động muốn làm điều đó.
Nhìn vào đôi mắt phượng đen nhánh sáng ngời của người thanh niên, ngọn lửa du͙© vọиɠ rõ ràng cũng đang nhảy nhót.
"Chuyện đó ... muốn làm thì cậu dịu dàng hơn được không? Chị đây đã lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được hành hạ như vậy, nếu lại chơi như lúc trước nữa chắc hỏng mất thôi." Hoa Đào dịu giọng cầu xin.
Cảnh tượng đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy bi thảm.
Tiểu Cửu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén, Hoa Đào đã chủ động nắm lấy tay thiếu niên.
"Làm ơn, có được không?"
Thấy đối phương không lên tiếng mà cũng không có hành động gì nữa, tâm Hoa Đào sinh thấp thỏm, thực sự sợ lại bị giày vò một lần nữa.
Vì vậy, Hoa Đào cẩn thận đưa tay ra, chủ động giúp cậu ta cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, đồng thời cẩn thận quan sát biểu tình của cậu ta, vì sợ nếu cậu ta không vừa ý một cái, sẽ áp đảo chơi cô đến chết.
May mắn thay, sự chủ động của Hoa Đào, Tiểu Cửu không từ chối.
Cậu ta để cô cởϊ áσ sơ mi, nhưng đôi mắt đen đó luôn chăm chú khóa chặt lấy cô, toát ra ánh sáng thú tính đói bụng.
Khi làm việc này, sao bây giờ cô bị buộc đến tình cảnh như thế này, hơn nữa phục vụ đối tượng đều không chỉ một người sao.
Có lẽ phát giác được Hoa Đào thất thần, thiếu niên bất mãn nhéo quai hàm cô, tay dùng lực hơi mạnh một chút, Hoa Đào đau đớn bật khóc.
Cô không còn cách nào khác là tăng tốc và chủ động cởϊ áσ của mình xuống.
Ánh mắt cậu ta rơi xuống đỉnh núi non sung mãn mượt mà trước ngực cô, điểm đỏ phía trên tựa như một trái anh đào mềm mại mọng nước, xung quanh là dấu răng và vết đỏ tía của lần liếʍ mυ'ŧ trước, trông vừa đáng thương vừa làm người thèm muốn.
Ánh mắt của chàng trai di chuyển xuống, đáp xuống phần thân dưới của cô trong chiếc quần đùi màu đen.
Cô tự tác mặc nội y của đối phương, không biết anh có phiền không, Hoa Đào nhanh chóng cởϊ qυầи đùi của cô ra, không mảnh vải che thân đối mặt với cậu ta.
"Cái đó ... tự cậu cởϊ qυầи."
Hoa Đào nằm trên giường, hai chân cứng ngắc co lên, mặc dù biết mình lát nữa sẽ bị sỉ nhục mà vẫn mở ra tối đa, nhưng yêu cầu cô phải chủ động nghênh đón một người đàn ông xa lạ như vậy, cho dù tuổi cậu ta chỉ là một thiếu niên cô cũng không thể nào.
Ở cùng Mộc Diệc Sinh ba năm, cô chưa từng chủ động mở ra hai chân, bị anh tách ra rồi tiến vào.
Có lẽ vì nhẫn nại đã cho tối đa mà thiếu niên nới lỏng thắt lưng, kéo khóa quần xuống trực tiếp xông vào.
Hoa Đào bị tấn công phải kêu đau một tiếng, đau rấm rứt.
Cô hít thở thật sâu vài cái, tay đi xuống dò xét, chạm vào nơi kết nối của hai người rồi từ từ xoa nắn, cố gắng đưa mình vào trạng thái càng sớm càng tốt.
Sự cố gắng của cô nhanh chóng được đền đáp, đầu ngón tay cô ướt đẫm, cô dần quen với sự tồn tại của thứ cứng rắn này, vì vậy Hoa Đào nâng chân lên, móc vòng eo gầy của Tiểu Cửu, đối mặt với cậu ta, đón cậu ta, để cậu tiến vào sâu hơn vài phần, đồng thời dùng sức kẹp chặt chân, để cậu ta bị thịt mềm của mình gắt gao bao trùm.
Khi làm điều này, Hoa Đào từ từ nhắm mắt, tránh nhìn vào mặt người đối phương, thậm chí cô còn cố tưởng tượng đối phương là Mộc Diệc Sinh, tựa hồ như vậy sẽ không lộ ra cô đang dần trở nên thấp kém hơn.
Bờ mông nhỏ hẹp đồng dạng nhanh chóng trên cơ thể cô như động cơ, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng tăng lên, hô hấp của Tiểu Cửu trở nên nhanh và nặng nề hơn một chút.
Hơi thở ấm áp phun lên l*иg ngực cô, cậu ta vùi đầu nếm thử thịt mềm thơm ngon của cô, còn Hoa Đào thì duỗi thẳng eo, đưa thân thể mình tiến tới, chủ động kính dâng, làm đủ động tác phục vụ nhiệt tình.