Trên ngực Kỷ Cẩn Ni lưu đầy vệt đỏ cái mới chồng lên cái cũ, bởi vì chỉ cần cô đi tìm anh, thì nhất định trong thời gian nghỉ trưa sẽ bị anh ôm lên giường trong phòng nghỉ… Muốn được hôn môi, muốn được ăn lưỡi còn muốn sờ ngực ăn núʍ ѵú…
“Không được cắn em…. A a…” Giọng nói yêu kiều của cô gái còn mang theo sự run rẩy, Lương Trấn Khiêm đang cắn lấy núʍ ѵú lại say sưa mυ'ŧ vào, vừa mυ'ŧ mát vừa nói: “Khi bị đói lã sẽ không có nhịn được mà dùng sức, Nini về sau còn dám bỏ đói anh hay không? Hử?” Anh nghe cô nhỏ giọng nức nở xin tha nói sau này không dám nữa anh mới nhẹ nhàng lại một chút. Mấy ngày hôm nay cô nói sắp khai giảng rồi nên không có cho anh chạm vào ngực, trên người mang theo món ăn anh thích lại cứ cố ý làm anh chết thèm không cho ăn, cho nên….
Kỷ Cẩn Ni không chịu nổi anh quá mạnh mẽ lại tàn nhẫn, giống như đem núʍ ѵú của cô cắn nhai rồi nuốt luôn vào trong bụng vậy: “Anh hai… Nhẹ một chút…” Mấy ngày hôm nay anh nhịn xuống không chạm vào, ngày mai là khai giảng rồi đêm nay anh lại nói muốn ăn một ngụm thôi, ai ngờ ăn một ngụm của anh lại ăn đến cô nước chảy không ngừng vẫn còn chưa có xong, chắc là lại dính vào quần của anh rồi.
Cô nhớ đến đêm đó mình cọ vào đồ vật kia cương cứng to lớn kia, mắt hạnh mang theo hơi nước cả người lại bắt đầu ngứa ngáy giống như bị kiến bò, bụng nhỏ không ngừng co rút ngứa ngáy, cô chịu đựng mà mở miệng: “Anh hai ngày mai em còn dậy sớm đi học, anh đừng ăn nữa….”
Người đàn ông phun núʍ ѵú bị ăn đến sưng đỏ sáng lấp lánh ra, lại dùng tay xoa xoa đánh vòng đến khi cô gái nhỏ trong lòng ngực không ngừng run rẩy lên muốn chạy trốn mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Kỷ Cẩn Ni nhìn đầṳ ѵú bị nước miếng của anh làm ướt nhẹp dính vào cả trên áo ngực, còn cả những vệt đỏ trên hai bầu vυ' nữa… Anh mỗi lần mυ'ŧ hôn ngẫu nhiên còn muốn cắn một cái… Mỗi ngày anh đều chạm vào mỗi lần đều để lại ấn ký, vậy cho nên trên ngực cô lúc nào cũng có ấn ký anh để lại, còn có đầṳ ѵú nữa… Lúc trước nó chỉ nho nhỏ, đυ.ng vào nó mới đứng lên một chút, bây giờ bị anh ăn đến lớn lên rồi…. Cô thu thập xong mọi thứ mới leo lên giường đi ngủ.
“Em không cần anh đưa đi sao?” Kỷ Đình Thụy nhìn em gái đang ngồi ăn sáng ở đối diện hỏi, anh vẫn còn nhớ rõ ràng lúc nhỏ cô hay ôm lấy anh khóc nháo, nói cô không muốn đi mẫu giáo, hiện tại vậy mà cô đã học lớp mười rồi: “Nhưng mà chỗ này của em bị sao vậy?” Có một điểm nhỏ màu hồng hồng.
Kỷ Cẩn Ni sờ vào bên gáy của mình, lại tỏ ra bình tĩnh mà cúi đầu ăn: “Chắc là do bị muỗi cắn, có chút ngứa.” Là một con muỗi to lớn có tên là Lương Trấn Khiêm cắn, cái người xấu xa đó, cũng may là cô phản ứng lanh lẹ.
Mẹ Kỷ dùng ngón tay xoa xoa thuốc lên điểm đỏ của cô, nhìn con gái mẫn cảm mà rụt rụt lại vai cũng không có lên tiếng, chờ cô bé cầm đồ đi ra khỏi nhà mới nhướng nhướng mày.
Hôm nay cửa lớn ở cổng trường mở rộng ra, đến đây hôm nay đều là học sinh và phụ huynh của khối mười, còn có học sinh khối mười một và mười hai, còn có mấy bạn ở nơi khác mới thi đậu vào khối mười… Tất cả học sinh trong trường sau khi khai giảng trước tiên sẽ học quân sự một tuần.
Cô đứng chờ Dư Tử Oánh tới hai người mới cùng nhau sóng vai đi vào trong, mấy cây xanh trong trường học qua một kỳ nghỉ hè vẫn được các chú các cô dọn vệ sinh chăm sóc sạch sẽ tươi tốt.
“Tháng tám vẫn còn rất nóng, bảy ngày học quân sự, ôi… Chắc là chúng ta sẽ bị phơi nắng đến khô luôn cho coi.” Dư Tử Oánh bày ra vẻ mặt cười đau khổ, cô còn chưa có khôi phục lại da đâu, vậy mà bây giờ lại phải tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, kem chống nắng cũng muốn chịu không nổi rồi.
“Không cần sợ, cậu cũng đã trắng trở lại rồi, kem chống nắng lại bôi thêm nhiều một chút nữa, buổi tối về lại bôi thêm kem dưỡng da, không có việc gì đâu.” Kỷ Cẩn Ni vừa nói chuyện với cô bạn vừa đi xem danh sách phân lớp, từ xa đã nghe thấy âm thanh ồn ào, đầu người chen chút với nhau nhìn chỉ thấy một mảng đen xì.
Dư Tử Oánh nắm chặt lấy tay cô: “Nhiều người như vậy? Mình đợi chút nữa hãy qua đi.” Dù sao sáng hôm nay cũng chỉ là đến xem danh sách phân lớp, buổi chiều vào lớp nhận chủ nhiệm lớp, rồi nghe giáo viên nói những việc cần chú ý, cũng không có vội.
“Tử Oánh! Nini!” Lan Phương đang ở bên trong đám người xem danh sách chạy qua đây: “Hai người các cậu ở lớp một, chủ nhiệm lớp là thầy Trần Lập.” Nữ sinh ở trong lòng mặc niệm hai giây cho hai bạn học sinh đẹp của mình, tất cả mọi người tuy là học ở cấp hai nhưng vẫn nghe đến danh thầy Trần rất nghiêm khắc.
Mạnh Tử Kiệt đi ở phía sau cô nữ sinh kia nghe cô ấy nói chuyện với hai người họ, cậu chỉ chậm một chút nếu không là có thể nói với cô ấy chuyện này rồi, cậu và cô chung một lớp, thật là tôt quá, nếu mà còn được ngồi chung một bàn thì càng tốt hơn nữa.
“Hi, đệ nhất.” Dư Tử Oánh chào hỏi với cậu ta: “Cậu học lớp nào?” Cậu ta thật sự là không có ở bên cạnh cái cô em họ gì đó sao?
“Chúng ta học chung lớp.” Vừa nói cậu vừa dùng dư quang liếc nhìn cô gái bên cạnh, thật xinh đẹp lại rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời làm cho cậu cảm thấy thật nóng.
Nếu như đã biết được lớp học rồi vậy thì trở về thôi, vài người cùng nhau đi ra cổng trường: “Anh! Anh đi đâu vậy?” Mạnh Kiều chạy tới, nhìn bên cạnh có mấy người còn có hai người nữ sinh ngày hôm đó, cô không thèm để ý đến chỉ chào hỏi một mình anh Đường của cô.
Kỷ Cẩn Ni và Dư Tử Oánh chào mọi người xong thì rời đi, buổi chiều lại đến vào lớp vậy là hôm nay sẽ kết thúc một cách hoàn mỹ rồi.