Kỷ Cẩn Ni chôn đầu trên vai anh, nghe anh nói cô cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó…. Vậy mà anh có thể nhẹ nhàng nói ra như trở bàn tay, còn bình tĩnh như vậy nữa…: “Thoải… Thoải mái… Anh đừng có nói như vậy nữa mà…” Cô sợ anh thật sự sẽ làm như vậy…
“Cảm giác của em mới là điều quan trọng, nếu như em cảm thấy không được thoải mái chính là không được rồi, anh phải luyện tập nhiều thêm nữa mới được… Sẽ nhất định làm cho Nini thấy thoải mái…” Thân thể anh dựa vào trên sô pha, cô gái nhỏ thì như một con gấu túi mà treo ở trên người anh, hai bầu ngực mềm mại đè ép vào trên ngực anh… Chỗ đó có bao nhiêu mỹ vị anh đã từng hưởng qua rồi…
“Nini… Chống tay lên ngực anh… Hôn lên môi anh đi…” Cô nghe anh nói cũng chậm rãi mà ngồi thẳng lên, cô cảm thấy gương mặt mình đã nóng đến giống như phát sốt rồi, đôi mắt mênh mông sương mù đến mặt anh cô cũng nhìn không rõ nữa… Híp mắt lại hôn lên anh.
Cô chỉ muốn cùng anh thân thân mật mật bù đắp lại hai tuần vừa rồi không có hôn chúc ngủ ngon… Không ngờ lại phát triển đến trình độ như bây giờ…. Đôi môi cô còn chưa có chạm được vào môi anh, đã bị anh một lần nữa nhanh chóng tấn công… Ngậm lấy môi dưới của cô mυ'ŧ vào, dùng đầu lưỡi liếʍ vòng quanh… Anh giống như đang ăn một món ăn ngon nào đó vậy…
Cô cảm thấy ngứa ngứa, mềm mềm… Nhẹ nhàng mà ngậm lấy môi trên của anh, học theo anh mà mυ'ŧ mυ'ŧ, vươn ra đầu lưỡi liếʍ láp… Cùng anh hôi môi…
Lương Trấn Khiêm lần đầu tiên bị cô gái nhỏ ăn miệng không chịu được mà hừ một tiếng, ngọt ngào nhẹ nhàng lại vô cùng mềm mại, hai tay anh vẫn đang xoa xoa làm da trơn mềm trên eo cô làm cho anh không chịu nổi mà cương cứng lên… Không nhịn xuống được liền mạnh mẽ mà hôn lên đôi môi nhỏ kia, đầu lưỡi qua lại quét liếʍ… Vật nhỏ cũng vô cùng thông minh đi, vừa mới nãy còn hé miệng ăn đến ngon lành hiện tại đã chặt chẽ mà khép kín lại… Anh thử thăm dò mà tấn công một chút lại bị răng nanh của cô gái nhỏ hù dọa cắn một cái… Không đau nhưng lại làm anh có chút buồn cười, anh buông trong miệng ra hai cánh môi đỏ: “Ý thức tự bảo vệ mình rất tốt.”
Tiểu cô nương hờn dỗi mà liếc anh một cái, chống tay muốn nâng người đứng dậy: “Hôn chúc ngủ ngon đã bù xong rồi, em phải đi xuống đây, đi lên đây lâu như vậy sẽ làm mọi người thấy kỳ lạ…” Vừa nói vừa muốn xoay người rời khỏi đùi anh, lại bị anh giữ chặt lấy vòng eo ép cô ngồi xuống một lần nữa… Cô bị bất ngờ ngồi xuống một cái thật mạnh… Đè lên trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của anh.
Cả hai người đều nhịn không được mà kêu rên ra tiếng, tiểu huyệt non mềm mẫn cảm của cô gái nhỏ đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, cả người xụi lơ đè lên người anh: “A… Ha…” Cọ vào làm cô khó chịu quá…
Lương trấn Khiêm cảm thấy thật sướиɠ, nơi riêng tư của hai người dán chặt vào nhau… Anh còn cảm nhận được sự ướŧ áŧ của cô làm anh không nhịn được mà nhớ về ngày hôm đó ở phòng nghỉ… Anh đã biết được bảo bối của anh khi tỉnh sẽ càng mẫn cảm… Đúng là như vậy…
Qua một lúc Kỷ Cẩn Ni mới lấy lại được tinh thần, ngay lập tức nâng lên mông nhỏ rời xa hạ thân của anh, nhưng lại vô dụng… Cô cảm thấy mình ướt đến nỗi muốn nhỏ giọt xuống luôn rồi, xấu hổ đến không thể kiềm chế được mà nức nở lên: “Anh hai…. Em….”
Cô lại không biết được rằng dáng vẻ này lọt vào trong mắt anh lại là đáng yêu đến muốn chết, cô gái nhỏ bị dọa sợ đến khóc chỉ vì ra quá nhiều dâʍ ŧᏂủy̠… Anh nâng lấy mông cô dịu dàng nói với cô: “Nini đừng sợ, đây chính là chứng tỏ anh hai có tiến bộ rồi, đã làm cho Nini cảm thấy thoải mái… Hơn nữa đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, anh hai cũng như vậy… Nini ngoan… Không có chuyện gì đâu…”
“Nhưng mà… Đã ướt đến muốn chảy xuống dưới rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Vậy… Anh hai lấy cho em một cái qυầи ɭóŧ anh chưa mặc, em thay ra là được rồi…”
Kỷ Cẩn Ni nhẹ nhàng mà “Dạ” một tiếng, cũng chỉ có thể như vậy thôi, ai biểu cô không biết cố gắng kia chứ, mới hôn môi một chút thôi đã có thể chảy ra nhiều nước như vậy rồi, không biết mình có nên đi kiểm tra sức khỏe hay không nữa…
Sau đó cô đi theo anh vào trong phòng để quần áo, nhận lấy từ tay anh một cái qυầи ɭóŧ của nam mới tinh… Đỏ mặt mà đi vào trong phòng tắm…
To… To quá, chỉ cần di chuyển là sẽ bị tuột xuống dưới, cô phải dùng thun cột lại một chút mới có thể miễn cưỡng mặc vừa, nhìn lại cái qυầи ɭóŧ của chính mình đã ướt đến muốn nhỏ giọt… Cô lấy một đống khăn giấy bao lại đến kín mít, ném vào trong thùng rác xong mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau mà đi ra ngoài, anh nhìn tư thế đi đường của cô gái nhỏ đánh giá một chút… Hình như không được thích hợp lắm, với dáng người nhỏ nhắn đó làm sao có thể mặc vừa được cỡ qυầи ɭóŧ lớn nhất của đàn ông nhỉ? Nhưng mà nghĩ tới qυầи ɭóŧ của mình lại được mặc lên trên người cô, bao lấy tiểu huyệt non mềm béo múp của cô… Trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, cự vật dưới thân lại cứng thêm một chút…
Dương Dật Dương vẫn còn đang ngồi chơi game ở dưới lầu, thấy hai người đi xuống thì ngước mắt lên nhìn một cái, cậu đã chơi được mấy chục ván rồi hai người này mới chịu đi xuống, có chuyện gì mà lại nói lâu như vậy chứ? Có chút hoài nghi đang chuẩn bị mở miệng hỏi lại nghe anh hai nói: “Nghỉ hè em tính đi đâu thực tập vậy?” Cậu nghẹn lại một chút liền giả câm giả điếc, lo chơi game của mình thôi… Quản hai người đó làm cái gì dù sao cũng không có liên quan gì đến chuyện của cậu nha.
Buổi tối lúc Kỷ Cẩn Ni đi tắm, nhìn trong tay qυầи ɭóŧ của anh mà buồn rầu, định ném đi lại không đành lòng nên cô đem giấu vào một chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh hồi chiều lại nhịn không được mà đỏ mặt.
Bên kia, Lương Trấn Khiêm nhìn thấy trong thùng rác có một bao giấy… Nghĩ đến cái gì đó liền cầm lên mà mở ra… Nhướng nhướng mày… Đây chính là một bất ngờ vui vẻ nha, anh nắm chặt lấy món đồ trong tay đưa lên mũi hít sâu một hơi… Ưm… Thật ngọt quá!