Đoạn Khinh Trì đã chết.
Lúc Tin tức này truyền đến Phương gia, Phương Chi liếc nhìn cha của hắn một cái lại nhanh chóng cúi đầu, thuần thục mà chọn lấy một sọt đậu Hà Lan, đôi tay khéo léo cùng động tác dứt khoát gọn gàng, chỉ một lát sau trên mặt đất liền có một chén sứ rẻ tiền cùng đôi một chén nhỏ. Hắn giả vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy, cũng tự giác không hỏi.
Cha hắn đang cầm tẩu thuốc bằng đôi tay ngâm đen thô ráp, hút một ngụm thuốc lá, híp mắt không nói lời nào, một lúc sau liền chống gậy lảo đảo lắc lư đi đến Đoạn gia, Phương Chi không cần nghĩ cũng biết cha hắn là đi thương lượng việc hôn nhân, im lặng không lên tiếng mà phủi sạch sẽ tro bụi trên người, bưng chén sứ đi đến phòng bếp.
Mẹ Phương Chi chết sớm,cha hắn một mình phải nuôi bốn hài tử cũng không dễ dàng gì. Phương Chi còn có hai ca ca cùng một tỷ tỷ, vốn dĩ cùng Đoạn gia bàn bạc tốt là đem tỷ tỷ gả qua đi, nhưng Đoạn Khinh Trì bỗng nhiên bị bệnh. Căn bệnh này tới rất kỳ lạ,một thiếu gia đang khoẻ mạnh liền cứ như thế bệnh không dậy nổi, đại phu nói hắn lành ít dữ nhiều, nhưng không tìm ra nguyên nhân của căn bệnh, một ngày lại một ngày trôi qua, Đoạn gia muốn tiến hành hôn sự sớm hơn, cũng là để xung hỉ. Cha hắn lại không muốn làm,trong bốn đứa con của mình, hắn thương nhất chính là cô con gái duy nhất này, lúc đầu cho rằng đem Phương Nghiên gả đến Đoạn gia có thể cơm ngon rượu say, hiện tại xem ra nói không chừng phải thủ tiết suốt đời, cả đời làm quả phụ.
Đoạn gia nói muốn người,cha của hắn ngồi ở ghế trên phun ra một ngụm khói thuốc nói:"Các ngươi nếu muốn, có thể mang đứa út của ta đi, hắn là cái song nhi, có thể cho Đoạn gia kéo dài hương khói"
Ngày đó Phương Chi đang ở trong bếp nhóm lửa, mặt mày dính đầy tro bụi mà bị lôi ra tới gặp Đoạn mẫu. Đoạn mẫu trong lòng cảm thấy quen thuộc, thấy hắn lớn lên nhỏ như vậy, đôi mắt lại đỏ ửng, đứng co quắp ở đó không biết làm sao, nên tốt bụng dùng khăn tay đem tro bụi trên mặt hắn lau sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Nàng thực thích cặp mắt hạnh xinh đẹp của hắn, cười hỏi Phương Chi: "Tiểu hài tử, ngươi tên là gì a?"
"Chi Chi." Phương Chi nhỏ giọng nói, "Đại danh kêu Phương Chi."
Hắn chưa từng học chữ, thật sự cũng không biết hai chữ này có cái gì khác nhau.
"Chi Chi." Đoạn mẫu nắm hắn tay, "Ngươi có nguyện ý hay không gả cho Khinh Trì làm tức phụ?"
Hắn gặp qua Đoạn Khinh Trì vài lần, bất quá không dám ngẩng đầu xem qua. Chỉ nhớ rõ người nọ từng cho hắn điểm tâm, hắn chưa từng ăn loại điểm tâm nào vừa mềm vừa thơm nhưng lại không quá ngọt như vậy, hắn để dành lại một ít, giấu ở gối đầu kết quả lại bị nhị ca phát hiện cầm đi.
Cha hắn nói, ca ca tỷ tỷ dùng đồ vật của hắn, không thể gọi là trộm đoạt mà là chia sẻ.
Phương Chi không biết trả lời như thế nào, quay đầu nhìn cha của hắn.Cha hắn lại không nhìn hắn, ý tứ là muốn hắn tự quyết định.
Phương Chi suy nghĩ một hồi, gật đầu. Hắn cũng nghe nói Đoạn Khinh Trì bị bệnh, muốn đi xem Đoạn Khinh Trì bị bệnh có nặng không, bởi vì trong ấn tượng của hắn Đoạn Khinh Trì là người tốt, cả người lúc nào cũng sạch sẽ, y phục cũng rất thơm, là người mà cả đời này hắn cũng không thể cùng nói chuyện được. Đoạn Khinh Trì đã cho hắn điểm tâm, hắn cũng chưa nói lời cảm tạ.
Đoạn mẫu thấy hắn ngoan ngoãn, chỉ nói nửa tháng sau tới đón người.
Ngoài dự đoán, còn có ba ngày là đến thời gian đã định, Đoạn Khinh Trì thế nhưng đã chết.