Chương 6
===============
Khi dạo đến bách hóa bên kia, Cố Kiêu Dương lại gặp được người không ngờ tới.
“Thẩm Thanh, sao cậu lại ở đây?
Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, vào thứ bảy hàng tuần Thẩm Thanh đều sẽ tới trung tâm thương mại này làm việc, lần này là nhân viên của cửa hàng. Vóc người cậu cao ráo, tướng mạo anh tuấn, vừa đam đương công việc của nhân viên, kiêm làm mẫu của cửa hàng.
Lúc nghe được giọng nói của Cố Kiêu Dương, Thẩm Thanh đang sửa sang lại hàng hóa khu vực chào mừng khách hàng, cậu ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng khác thường ngày của Cố Kiêu Dương, tim đập có chút nhanh hơn.
“Cố Kiêu Dương? Cậu.. Tớ làm việc ở đây.” Thẩm Thanh vốn muốn hỏi hắn sao lại ở đây, nhưng đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua, Cố Kiêu Dương đi học, khi nhìn có vẻ nghiêm túc làm bài, thực tế là bộ dáng liệt kê danh sách mua sắm, cũng đoán được hắn tới mua sắm.
“Như vậy a,” Cố Kiêu Dương nhìn đến Thẩm Thanh đang sửa sang lại kẹp cà vạt, hỏi: “Cậu bán hàng có được trích phần trăm không?”
“Không trích phần trăm, sẽ có tiền thưởng.” Thẩm Thanh không phải nhân viên chính thức, tự nhiên không có, nhưng bởi vì thời điểm Thẩm Thanh làm việc xác thật có thể dẫn khách, cửa hàng trưởng thêm thiết tiền thưởng cho cậu, một vạn khối tiền thưởng thì được một trăm khối.
Cố Kiêu Dương chọn tới chọn lui, cầm hai cái kẹp cà vạt tinh xảo điệu thấp, để Thẩm Thanh gói hàng. Sau đó, ngồi ở trước quầy chống cằm, nhìn Thẩm Thanh thành thạo đóng gói.
Chỉ trong ba phút, Thẩm Thanh liền đóng gói xong hai cái kẹp cà vạt, xách rồi đưa cho Cố Kiêu Dương, nói: “Xong rồi.” Cậu dừng một chút, còn nói thêm: “Cảm ơn.”
Cố Kiêu Dương biết Thẩm Thanh cảm ơn cái gì, nhưng hắn không thấy có việc gì lớn, mỗi lần hắn tới đây đều mua đồ cho ba và anh trai. Chẳng qua, lần này vừa lúc gặp được Thẩm Thanh, lại đúng dịp là nhân viên cửa hàng. Hắn nhận túi xách, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Đây là mua cho ba và anh trai tớ, ngày mai cậu mang quần áo đến ký túc xá là tốt rồi, phần khác tớ sẽ lo liệu. Ngày mai gặp nhau.”
Thẩm Thanh hơi hơi cong môi lên: “Tốt, ngày mai gặp.”
Đợi Cố Kiêu Dương đi xa, cậu nhìn đôi tay mình, vừa nãy lúc Cố Kiêu Dương tiếp nhận túi, ngón tay không cẩn thận cọ mu bàn tay, ngón tay Cố Kiêu Dương lành lạnh, nhưng chỗ hắn chạm qua lại rất nóng......
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, dọn dẹp nơi này một chút!”
Cửa hàng trưởng gọi tỉnh Thẩm Thanh đang suy nghĩ, cậu không hề nghĩ nhiều, trở về quầy tập trung vào công tác.
Cố Kiêu Dương đi dạo một vòng thì mệt mỏi, liền tìm một tiệm trà sữa tùy ý gọi món, sau đó chuẩn bị chơi game.
Cố Kiêu Dương chơi game, Diệp Phàm và Kha Chí Viễn suốt đêm mất công phân loại. Hôm nay vừa lúc đổi mùa giải mới, hắn nhìn mùa giải mới, đổi mới nội dung, thiếu chút nữa cười ra tiếng —— tổ đội 5 người không hạn chế cấp bậc, hai người bọn họ tuyệt nhiên trốn không thoát.
Mỗ nông dược là trò chơi thịnh hành nhất hiện nay, hình thức hằng ngày là 5v5, kỳ thật trình độ Diệp Phàm và Kha Chí Viễn cũng không tính quá tốt, nhưng mang theo Cố Kiêu Dương vẫn là dư dả.
Mùa giải mới đổi mới, đẳng cấp không kém bao nhiêu,
Hắn liền mở ba hàng, Kha Chí Viễn tiến vào trò chơi liền kêu rên, lần đổi mới này thật sự quá vô lý.
Nghe thế, Cố Kiêu Dương mất hứng, “Kha Chí Viễn, cậu có ý tứ gì? Tớ đã lợi hại hơn rất nhiều! Cậu không muốn cùng tổ với tớ thì đi ra ngoài, tớ còn Diệp Phàm bồi.”
“Có thể.” Diệp Phàm sảng khoái đáp ứng rồi, vì còn áy náy mùa giải trước không mang Cố Kiêu Dương, ngẫm lại đầu sỏ gây tội chính là Kha Chí Viễn, nếu không phải hắn ta lôi kéo mình, kết quả sẽ không như vậy, mùa giải này cho phép lôi kéo, có thể đem Kiều Kiều lên vương giả.
Diệp Phàm mở miệng, Kha Chí Viễn lập tức nhận sai, “Sai rồi sai rồi Kiều Kiều, cậu muốn xạ kích hay không, tớ nhường cậu đánh phụ trợ, có thể cùng sinh tuyệt không cộng chết!”
“Mới không cần, mỗi lần đều bốn năm người tới đánh tớ, cậu chỉ biết ném tớ bỏ chạy, tớ muốn đánh trúng tuyến đi.” Biết Kha Chí Viễn không đi, Cố Kiêu Dương lập tức điểm xứng đôi, mùa giải chơi người rất nhiều, thực nhanh liền vào trò chơi.
Mùa giải trước Cố Kiêu Dương không đánh nhiều, mùa giải này kết toán cấp độ thì tương đối thấp, có hắn kéo điểm, bọn họ ba người còn tính thuận lợi. Cố Kiêu Dương không muốn vẫn luôn là vướng chân, hắn nhìn Diệp Phàm và Kha Chí Viễn thao tác nước chảy mây trôi, hỏi: “Trò chơi này muốn như thế nào mới chơi tốt nha?”
Kha Chí Viễn thích lên mặt dạy đời, nhiệt tình phân tích với Cố Kiêu Dương: “Tớ thấy cái thứ nhất chính là ý thức, cái này đánh nhiều là có thể luyện ra. Cái thứ hai sao, chính là tốc độ! Thiên hạ võ công chỉ có nhanh không thể phá, rất nhiều thao tác đều phải ấn đến nhanh mới có thể dùng.”
Nhanh?
Cố Kiêu Dương đột nhiên nhớ đến buổi sáng, nhìn Thẩm Thanh đóng gói kẹp cà vạt, tay liền rất nhanh, lại nghĩ đến lúc trước cậu thông qua khảo thí mới đậu trường học, đầu óc khẳng định cũng rất giỏi, nói không chừng là hạt giống tốt chơi game .
Thời gian không chênh lệch, Cố Kiêu Dương liền nghỉ đánh, nhanh chóng hút hai ngụm trà sữa cuối cùng, liền gọi xe trở về nhà.
Một lát về đến nhà, hắn liền bị Cố Tử Kỳ giữ chặt, “Kiêu Kiêu, em định chuyển nhà đến nội trú sao, ký túc xá không lớn vậy, không giữ được nhiều đồ vật như vậy.” Cố Tử Kỳ nhìn một vòng, cảm giác có điểm kỳ lạ, “Hơn nữa, như thế nào đều là hai phần đồ vật?”
Cố Kiêu Dương ra vẻ đương nhiên: “Đây là chuẩn bị cho bạn cùng phòng!”
Cố Tử Kỳ vừa nghe, lông dựng đứng lên, “Em muốn ở cùng ai? Người kia là ai? Tin được sao? Hắn có thể hay không đối em mưu đồ gây rối? Đem tên của hắn và phương thức liên hệ cho anh, em đừng để bị lừa!”
“Anh, mọi người đều là nam sinh, có thể có cái gì gây rối? Đây vẫn ở trường học đâu, an toàn. Em rất vất vả mới tìm được người chịu ở cùng, anh đừng phá đám.”
Cố Tử Kỳ hiểu em trai mình, đã quyết tuyệt không thay đổi, Cố Kiêu Dương từ sau sơ trung bắt đầu quyết định muốn mặc đồ nữ đi học, ai mắng hay chịu khi dễ cũng không thay đổi. Nghe được hắn nói như vậy, cũng từ bỏ, chỉ dặn dò mỗi ngày phải báo bình an. Sau đó phân công bảo mẫu và quản gia thu dọn đồ vật, không cho Cố Sùng Uyên thấy.
Buổi sáng ngày hôm sau, ba Cố ra cửa trước muốn nói với Cố Kiêu Dương cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng liền chỉ nói một câu ở không quen thì về nhà.
“Ba, người đừng dụ hoặc con, con khẳng định sẽ thắng, đêm nay trở về ba không thấy con, con cố ý dậy sớm cho người gặp nhiều chút, miễn cho người buổi tối nhớ con mà khóc nhè!”
“Con a.” Cố Sùng Uyên làm bộ muốn gõ đầu Cố Kiêu Dương, hắn bị dọa đến co rụt lại, cuối cùng cảm nhận được lại là bàn tay dày rộng ấm áp. Trong lúc nhất thời, cảm xúc áy náy ập vào, ba mẹ đều rất yêu hắn, rõ ràng hắn là đầu sỏ gây tội hại mẹ mất, nhưng không ai trách hắn, còn thương hắn. Vì cái gì?
Cố Tử Kỳ đóng của lại, thấy Cố Kiêu Dương còn đứng tại chỗ bất động, đôi mắt còn hơi hơi phiếm hồng, cho rằng hắn là không nỡ rời nhà, nửa nói giỡn nửa dỗ nói: “Làm sao vậy? Vừa mới hùng hồn kêu ba buổi tối không được khóc, như thế nào em lại khóc trước?”
“Em không khóc! Là hạt cát bay vào mắt!” Cố Kiêu Dương nhanh thu cảm xúc, sau đó hướng về phía Cố Tử Kỳ giương nanh múa vuốt.
“Hảo, không khóc không khóc, khẳng định là Trương mụ không quét tước sạch sẽ, làm trong phòng có hạt cát, đợi lát nữa phạt lại quét một lần.”
“Không cho phạt! Là... Là bên ngoài thổi vào tới!”
“Cùng em nói giỡn thôi, đi thu thập thu thập, buổi chiều đưa em đến trường học.”
Cố Kiêu Dương trở lại phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển album, người phụ nữ và Cố Kiêu Dương có tám phần tương tự, cười đến ôn nhu, trong lòng ngực ôm Cố Tử Kỳđang mang tã lót.
Ít nhất, anh trai cũng nên trách em, là em hại anh không có mẹ.