Edit: Yan
==================
Yến Tuyết Ni nói vì chuyện Ngụy Quy thi không đạt tiêu chuẩn mà ba hắn mỗi lần liếc mắt nhìn Ngụy Quy một cái là huyết áp lại cao lên một lần, tuổi già quả thực là không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này.
Yến Tuyết Ni vì muốn gia đình hòa thuận, có thể tận lực sống lâu hơn chút với chồng nên muốn mang Ngụy Quy đi du lịch để Ngụy Cương Chính ở nhà một mình thảnh thơi, hơn nữa Ngụy Lai ở Thành Đô nên dứt khoát mang Ngụy Quy đến.
Sức mạnh của tấm gương rất mạnh mẽ, nói không chừng Ngụy Quy ở cạnh người anh trai học bá của mình mấy hôm đầu gỗ cũng thông suốt ra được.
Nhưng mà Ngụy Lai không rảnh dùng hơi thở học bá của mình hun đúc cho thằng nhỏ, trong nhà mới chỉ có một Sơ ba tuổi làm trời làm đất đã đủ làm khổ hắn, nếu như lại có thêm một thằng nhóc ngốc ngay cả toán văn lớp 1 cũng thi không đạt chuẩn nữa thì hắn rất có khả năng hẵng còn xuân mà đã nghẻo.
Ngụy Lai lễ phép nói: "Trước tiên cứ thử lớp phụ đạo hoặc là gia sư đi. Thực ra thành tích học tập của tôi tốt không phải vì tôi nỗ lực hay là có phương pháp học tập độc đáo gì. Tôi chỉ đơn thuần là thông minh thôi."
Đôi mắt xinh đẹp của Yến Tuyết Ni không tin nổi nhìn Ngụy Lai, đường kẻ mắt cũng khϊếp sợ bay cả màu.
Sơ Ân: "......"
Ngụy Lai giữ vững nụ cười mỉm thiếu đòn — hoan nghênh đi vào thế giới của học bá.
Học bá chưa bao giờ học tập, học bá chỉ là đầu thông minh thôi!
Yến Tuyết Ni trúng phải bạo kích, nói: "Mẹ ôi..."
Sơ Ân âm thầm nhéo nhéo ngón tay Ngụy Lai, Ngụy Lai sửng sốt. Hắn quá hiểu Sơ Ân, mặt lạnh nhưng mềm lòng, hẳn là cậu cảm thấy Yến Tuyết Ni rất thảm. Vốn dĩ con trai không phải người có thiên phú học tập đã đủ sốt ruột đành đến cầu người ta lại bị Ngụy Lai dùng đại đao 40m bổ cho một phát.
Được rồi, nếu như cục Ân không ngại thì thôi.
Ngụy Lai thở dài nói với Yến Tuyết Ni: "Như vậy đi, chúng ta thêm wechat đã. Hai người không phải đến du lịch sao, nếu như không biết đâu đâu chơi có thể tìm tôi, tôi mang hai người đi chơi."
Yến Tuyết Ni dùng sức gật đầu, trước ngực một đôi thỏ trắng đáng kiêu ngạo cũng theo đó run run,"Vậy tốt quá! Nói rồi là không được lừa người đâu nhé, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tìm các cậu!"
Yến Tuyết Ni nói là "các cậu" chứng không phải "cậu", không hiểu vì sao lại làm Sơ Ân thấy hơi vui vẻ, vì thế cậu tránh ở phía sau Ngụy Lai nghiêm túc gật gật đầu.
Yến Tuyết Ni thêm wechat với Ngụy Lai xong, cười cười với Sơ Ân rồi dẫm lên giày cao gót ngâm nga uốn éo mông đi mất.
Sơ Ân không hiểu sao lại nói khẩu âm Đông Bắc: "Anh come out lúc nào thế?"
Ngụy Lai dừng một chút, nói: "Muốn come thì come thôi á."
Sơ Ân đuổi theo không buông, "Sau khi ở bên em hay là trước đó?"
Ngụy Lai nhất thời không nói gì. Chuyện năm đó hắn come out làm náo loạn cả nhà, hắn không muốn nói ra kẻo ảnh hưởng tâm tình của Sơ Ân bèn nói sang chuyện khác: "Ngày mai em muốn đi chơi ở đâu?"
Sơ Ân nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Dẫn bạn nhỏ đi chơi còn có thể đi đâu? Công viên giải trí đi!"
Ngụy Lai vỗ mông Sơ Ân một cái, cà lơ phất phơ nói: "Được, ngày mai ba đưa em đi chơi sơn xe nha! Có vui không nè?"
Sơ Ân ngạo kiều hừ một tiếng.
Nhưng mà đời không như mơ, làm việc tốt thường gian nan. Đêm đó Ngụy Lai bị tiêu chảy, đi đến nỗi bắn ra tằng tằng, máu nhuộm giang sơn, Sơ Ân liền đưa hắn đi cấp cứu ngay trong đêm, kiểm tra ra mới biết hắn bị trĩ thêm cả nứt hậu môn.
Làm kiểm tra trong, Ngụy Lai sắc mặt trắng bệch run run rẩy rẩy đỡ bả vai Sơ Ân, "Ông đây... Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy... Cúc hoa đau như vậy bao giờ."
Sơ Ân nắm chặt tay Ngụy Lai, trừng đôi mắt đen bóng không biết như thế nào cho phải. Dù sao thì loại chuyện này trước đây đều xảy ra ở trên giường, còn có thể hôn hôn sờ sờ đẩy đẩy nói với hắn sắp sướиɠ rồi.
Sơ Ân khom lưng kéo quần cho Ngụy Lai nhẹ giọng nói: "Có thể đi không?"
Ngụy Lai nói: "Chậm chút là được, không thì em bế anh nha?"
Sơ Ân làm ra vẻ muốn bế hắn, Ngụy Lai vội ngăn cản: "Ai— anh đùa thôi."
Bác sĩ hiển nhiên đã nhìn quen sóng to gió lớn, gõ gõ đánh đánh bàn phím nói: "Nứt hậu môn của cậu không quá nghiêm trọng trĩ ngoại cũng lồi tương đối ít, ngoài ra còn hơi viêm. Trước mắt có thể áp dụng trị liệu bảo tồn, uống thuốc trước đã, kiên trì xông hơi khử trùng, bôi thuốc mỡ, chú ý ăn uống, chủ yếu ăn thanh đạm. À, mấy ngày tới sinh hoạt với bạn trai cũng cần giảm bớt."
Sơ Ân: "Vâng. Cảm ơn."
Ngụy Lai như gặp sét đánh: "...Tôi như vậy...... là không làm 0 được nữa?"
Bác sĩ: "......"
Bác sĩ hiền từ nhìn Ngụy Lai, nói: "Đợi đến khi cậu đi đại tiện thì sẽ không còn chú ý đến loại chuyện trên dưới này nữa đâu. Đừng nói không làm 0 được có khi cậu còn cảm thấy không làm người nổi. Vậy nên bình thường nhất định phải chú ý."
Một lời thành sấm.
Buổi sáng sớm, Ngụy Lai phát ra một tiếng hét thảm trong wc, Sơ Ân và Đại Quất ngồi ngoài cửa cùng nhau điên cuồng cào cửa.
"Ngụy Lai? Ngụy tú bà? Anh mở cửa ra?! anh đừng khóa mình bên trong! Anh nói chuyện đi, anh hôn mê rồi ư?"
Sơ Ân bế Đại Quất lên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngụy Lai, anh tránh ra một chút, em muốn đá cửa."
Vừa dứt lời, bên trong truyền ra tiếng xả nước, ngay sau đó khóa cửa vặn vẹo, Nguỵ Lai mang vẻ mặt người chết lướt ra ngoài, cả người đều là mồ hôi lạnh cong eo đỡ tường, dáng vẻ sắp ngã đến nơi.
"Cảm giác thế nào???"
Ngụy Lai hút khí lạnh nói: "Cảm giác... Mông như bị một cái máy khoan điện cắm vào, đau chết anh ròi."
Sơ Ân vội ôm hắn, nói: "Anh đừng xả nước, để em xem phân anh như thế nào!"
"Không cho xem, xem xong tình cảm của chúng ta sẽ tan vỡ mất." Ngụy Lai hơi thở mong manh nói: "Mau... Đi ngâm thuốc nam, tiểu Ân tử... Đi chuẩn bị."
Sơ Ân vào lúc Ngụy Lai được chẩn đoán chính xác đã cả đêm lấy hết khả năng mua đủ đồ cần dùng đến, lắp xong bồn ngâm lên bồn cầu rồi pha thuốc, đỡ Ngụy Lai ngồi xuống tiến hành xông hơi trung y truyền thống đại pháp.
Hơi nóng từ thuốc nam chậm rãi ổn định cúc hoa đang điên cuồng run rẩy của Ngụy Lai, hắn thở phào một hơi bi thương nói: "Ngày nào em cũng đọc ngược văn máu chó, có đọc trĩ văn không, cho anh đọc một chút để anh tìm chút an ủi đi."
Sơ Ân vắt khăn ấm, như con trai hiếu thảo lau mồ hôi cho ba Ngụy, nói: "Em chưa thấy loại văn này bao giờ, kể cả là có thì chắc là người đọc cũng chạy hết rồi."
Ngụy Lai thở dài một hơi, nói: "Là anh không xứng. Anh đã không còn là con gà rừng ngạo thế quần hùng năm đó nữa."
Sơ Ân ấn đầu Ngụy Lai lên bụng mình, nói: "Ngụy Lai, anh có muốn chôn mặt vào bụng em khóc một lát không."
"Anh lại không phải em."
Ngụy Lai ngoài miệng nói vậy nhưng thân thể lại rất thành thật vùi mặt vào cơ bụng Sơ Ân, mũi chua xót khô cằn nói: "Cảm ơn."
Sơ Ân: "Hả?"
"Vốn dĩ hơi xấu hổ......" Ngụy Lai thở dài, "Nhưng loại này thời điểm này mà có em ở đây, cảm giác thật tốt."
Sơ Ân khó chịu nói: "Nhưng em không thích loại thời điểm này, em vừa thấy anh đau là liền muốn khóc."
Sơ Ân nức nở: "Nếu có thể chia cho em thì tốt rồi em không sợ đau. Huhu......"
Ngụy Lai nghĩ thầm, em không sợ đau cái rắm ý.
Sơ Ân quá cao, Ngụy Lai vốn là dán lên bụng cậu nhưng vừa cong lưng liền dính vào gà con của Sơ Ân, hít sâu một hơi nghĩ đến sau này có lẽ không bao giờ được ăn con gà này nữa, quả nhiên bi thương chảy xuống hai hàng nước mắt.
Ngụy Lai còn đang khóc, chợt nghe chuông cửa vang lên.
Sơ Ân nhíu mày nói: "Ai lại đến giờ này?"
Ngụy Lai bi thương nói: "Mẹ kế của anh, em quên rồi à? Đã hẹn là sẽ mang Ngụy Quy đi chơi rồi."
Sơ Ân: "......Em quên mất."