0 X 0 = 0.5

Chương 13: Cục cưng giọng cao quãng 8

Cao quãng tám anh

Edit: Yan

Sau khi mèo con đến, không khí trong nhà Sơ Ân đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ví dụ như buổi tối ngày đó bị cúp điện, hơn nửa đêm Sơ Ân vẫn nằm trằn trọc trên giường.

Sơ Ân đẩy tỉnh Ngụy Lai, dùng giọng nói từ tính lại tràn ngập tình thương của mẹ nói với hắn: "Ngụy Lai, anh nghe thấy không, Đại Quất vẫn luôn kêu ở bên ngoài."

Ngụy Lai mơ màng mở mắt, quả thực nghe thấy tiếng mèo con kêu be bé, nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Mèo vẫn luôn kêu vào nửa đêm mà."

Sơ Ân hạ giọng: "Anh nói xem, có phải là Đại Quất nhìn thấy ma không."

Ngụy Lai: "???"

Ngụy Lai rất muốn rất muốn ngủ, tang thương nói: "Hẳn là nó đói bụng. Cậu ra ngoài cho nó uống sữa là được rồi."

Lá gan Sơ Ân còn không to bằng quả rắm nữa, cậu nơm nớp lo sợ nói: "Anh đi cùng với tôi đi. Tôi không sợ ma cũng không sợ tối. Nhưng tôi cảm thấy anh sẽ sợ. "

Ngụy Lai: "... được rồi, 1 điều duy nhất tôi không cần cậu cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy."

Mèo con càng ngày càng kêu thê thảm, Sơ Ân cũng co lại càng ngày càng nhỏ, Ngụy Lai nói: "Tôi đi cho nó ăn."

Sơ Ân không chịu, "Tôi và anh cùng nhau đi, tôi bảo vệ anh."

Ngụy Lai ngáp một cái thật lớn: "... Được rồi... Ngày ngày bị ma quỷ ám ảnh, tôi lại có thể trông cậy ở cậu chút sức lực của bạn trai gì cơ chứ."

Nhà của Sơ Ân vẫn rất lớn, bóng cây lắc lư còn kèm theo tiếng mèo kêu lại càng hỏng bét, thật là có chút bầu không khí của phim kinh dị.

Sơ Ân gạt Ngụy Lai ra phía sau, nói: "Ngụy Lai, tôi nghe thấy tiếng bước chân."

Ngụy Lai vốn dĩ không sợ nhưng Sơ Ân vừa nói như vậy làm hắn cũng có hơi lúng túng rụt rụt đầu, nắm chặt tay Sơ Ân.

Vào cái đêm cúp điện ấy, hai người đàn ông lớn tồ tồ bật đèn đèn pin, mười ngón đan nhau, dán vào nhau bước từng bước nhỏ, đi ba bước lui một bước, lấy tốc độ như rùa bò đi ra ngoài.

Sơ Ân nghiêng nghiêng đầu tập chung lắng nghe, nói: "Đại Quất không kêu nữa rồi."

"Ừa."

Đáng sợ nhất không gì hơn là không khí đột nhiên yên ắng, hai người liếc nhau nhanh chân chạy lên.

Đi vào phòng khách, mượn ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào Sơ Ân nhìn thấy một bóng đen thấp bé đang ngồi xổm trước l*иg của mèo con.

Nhân viên quay phim trong nhà đều là người cao lớn, Ngụy Lai cảnh giác nói: "Anh là ai?"

Nghe thấy âm thanh bóng đen vội vàng đứng lên phóng về phía Ngụy Lai.

Trong chớp mắt kia, Sơ Ân đẩy Ngụy Lai ra che trước người hắn, bay lên đá một phát, sau khi đá xong thì nắm tay chặt tay nhỏ trốn vào l*иg ngực Ngụy Lai, bộc phát ra chất giọng nam cao có thể dọa chạy cả Lưu Hoan.

Liu Huan (sinh ngày 26 tháng 8 năm 1963), quê quán tại Thiên Tân, là một ca sĩ và nhà soạn nhạc nhạc pop Trung Quốc, đồng thời là giáo sư tại Đại học Kinh doanh và Kinh tế Quốc tế. Vì những thành tựu của Lưu Huân trong lĩnh vực âm nhạc đại chúng ở Trung Quốc đại lục, ông được biết đến như một siêu sao "cha đẻ của âm nhạc" nổi tiếng nhất Trung Quốc [1], và ông rất có ảnh hưởng trong nền âm nhạc đại lục.

"A!!!!!!"

Bóng đen không biết do bị đá hay là bị tấn công bởi sóng âm của Sơ Ân mà lập tức ngất luôn.

Nhân viên quay phim nghe tiếng chạy tới thấy thế đứng hình, "Có chuyện gì thế???"

Hai người lớn tồ tồ là Ngụy Lai và Sơ Ân ôm nhau nhảy tưng tưng, "Có ma? Aaaaa!!"

Sau khi vào cục cảnh sát thì chân tướng cũng rõ ràng. Hóa ra tên trộm này cho rằng nhà Sơ Ân không có ai định thừa dịp trăng mờ gió lớn còn cúp điện làm một vố lớn, nào ngờ mới vào phòng khách đã bị mèo con hấp dẫn, vừa ngồi vuốt lông một tẹo đã bị bọn Sơ Ân phát hiện đá ngất ở phòng khách.

Quả nhiên, sờ mèo là hỏng việc.

"Thần tượng nhà tôi" Kỳ đầu tiên được phát sóng, hot search đại bạo.

#Sơ Ân One Punch thánh khóc nhè#

#Giọng nam cao của Sơ Ân#

# Ngụy Lai tôi quá khó khăn rồi#

#Đồ chơi bị mẹ vứt đi#

Tổ hợp Ngụy Lai và Sơ Ân đầy điểm nhấn và hoàn toàn phát triển đúng vào điểm gây cười của đại đa số quần chúng ăn dưa, dường như là tay cầm kịch bản tấu hề của tổ tiết mục đưa cho.

Giữa một loạt hot search tấu hề bỗng xuất hiện một cụm từ mới, dần dần vượt qua các hot search khác chiếm cứ vị trí đầu tiên.

#Cp Sơ Lai thật là thơm#

Ngụy Lai gặp phải áp lực cực lớn khi làm người đại diện cho Sơ Ân, trước đây weibo của hắn rất sạch sẽ, đăng một tấm ảnh tự chụp thì phía dưới chỉ có vài em cún mê nhan sắc để lại hai ba bình luận ca ngợi hắn mà thôi, mà từ khi làm người đại diện cho Sơ Ân, mỗi ngày đều đặn có thể nhận được hơn một ngàn tin nhắn nhục mạ hắn.

Nguyên nhân chả có gì cả, chỉ là thanh danh Ngụy Lai ở trong giới thật sự rất kém, ẻo lả chết tiệt còn ngược đãi nghệ sĩ, ép buộc dẫn mối, gậy mát xa của phú nam, người đại diện lòng dạ hiểm độc, cái sau lại xấu xa hơn cái trước khiến cho fans của Sơ Ân chỉ ngẫm đến việc idol nhà mình rơi vào móng vuốt của Ngụy Lai thôi là đã muốn rớt nước mắt.

"Bảo vệ CY, bảo bối tốt bụng nhất thế giới."

"Nhất định là WL dùng thủ đoạn không sạch sẽ lừa anh tuiii!"

"Vậy nên, tên khốn Ngụy Lai khi nào mới ch** đây?"

Những chuyện như vậy Ngụy Lai trước nay chưa từng nói với Sơ Ân, dù sao Sơ Ân cũng thuộc loại chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ nhảy dựng lên ba thước, nhóc cao lớn nhảy vào trong chăn khóc chít chít bất cứ lúc nào cũng có thể quanh quẩn ở bờ vực sụp đổ hình tượng. Sơ Ân mềm oặt nằm trên sô pha cầm di động lướt weibo, click mở hot search "Sơ Ân hu hu hu" mà vẻ mặt ngưng trọng.

"...Ngụy Lai, hình như hình tượng anh trai lạnh lùng của tôi sụp đổ rồi."

Ngụy Lai nói: "Cái này người ta gọi là tương phản manh. Yên tâm đê, vấn đề không lớn, hình tượng thâm tình mà lại nɠɵạı ŧìиɧ, dịu dàng lại bạo hành người khác, cái loại đi ngược lại như thế này mới không thể cứu vớt."

Sơ Ân ừ một tiếng, nói: "Thật sự có đôi khi tôi cảm thấy thứ fans thích không phải tôi mà là hình tượng của tôi. Cả trong phim lẫn ngoài đời tôi đều phải diễn rất nhiều năm, tôi thấy rất mệt. Có rất nhiều, rất nhiều người nói thích tôi, vỗ tay vì tôi, la hét vì tôi, nhưng lắm lúc tôi tưởng tượng những thứ đó đều là giả thì sẽ cảm thấy rất khổ sở."

Ngụy Lai vốn đang quét rác, nghe thấy vậy rất kinh ngạc liếc nhìn Sơ Ân, nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không để ý những lời đó của fans chứ?"

Sơ Ân mấp máy môi, "Để ý cũng vô dụng, mấy năm đầu cảm thấy rất tức giận nhưng lại không thể thông qua dây mạng đến đánh bọn họ, bây giờ thì chủ yếu là sợ hãi."

Nhìn Sơ Ân cả người bệnh trạng gầy yếu, Ngụy Lai vốn tưởng là liên quan đến Trần Mai Hàm, sau đó ngẫm lại cẩn thận, thật ra tất cả mọi việc Sơ Ân gặp phải đều sẽ trở thành ác mộng cắn nuốt sức sống của cậu ấy.

Ngụy Lai: "Chả có gì hay để xem đâu, đưa di động cho tôi. Đi hốt phân mèo đi."

"Chờ một chút." Sơ Ân click vào đề tài #cp Sơ Lai#vừa mới xem vài cái chợt cười lên.

"Ngụy tú bà, thế mà bọn họ lại nói chúng ta rất có cảm giác CP."

"Ai muốn làm CP với cậu." Ngụy Lai quỳ rạp xuống đất lau nhà, nói: "Nhấc chưn lên."

Sơ Ân ngoan ngoãn cuộn cặp giò dài của mình lên, hứng thú bừng bừng nói: "Ngụy tú bà, chúng ta đi ra ngoài tìm 1 đi?"

"Ngụy Lai: "...Cậu đùa tôi đó à? Việc này có khác gì mò kim đáy bể?"

Sơ Ân nói: "Không tìm được cũng không sao, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Ngụy Lai nghĩ mang Sơ Ân ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, nói: "Cũng phải nhể."

"Tôi đi chuẩn bị một chút!" Sơ Ân quyến rũ ưỡn ẹo lượn vào phòng tắm.