Kế hoạch đã chuẩn bị tốt đẹp, nhưng lời cha mẹ nói không thể không nghe.
Cho nên khi trường học cho nghỉ hè, Thường Ý Hoan liền mang theo mấy bộ quần áo kéo rương hành lý thanh thanh sảng sảng trở về nhà. Cô ở nhà là cũng không trang điểm cho nên cũng không cần thiết mang đồ trang điểm trở về.
Mẹ cô --Diêm Mỹ Quyên là một người phụ nữ tương đối truyền thống , không thích nhìn cô gái nhỏ tô son điểm phấn, tuy rằng mấy năm nay dưới sự cổ động của chị họ Diêm Tình Tình thì Diêm Mỹ Quyên cũng bắt đầu hơi chút chú ý hình tượng cá nhân của mình, nhưng Thường Ý Hoan dám khẳng định, nếu cô hiện tại mang một gương mặt trang điểm tinh xảo trở về nhất định sẽ bị mẹ cô nhắc mãi đến thực thảm.
Thậm chí tư duy của Diêm Mỹ Quyên còn có khả năng sẽ nghĩ-- có phải cô đã ở bên ngoài học hư rồi hay không ?.
Tuy rằng là sự thật, nhưng Thường Ý Hoan không muốn tự tìm phiền toái cho mình.
Lần này về nhà, cô đều mua quà về cho cha mẹ cùng em trai , mua cho Thường Anh Kiệt một bộ quần áo cùng một cái ví tiền, mua cho Diêm Mỹ Quyên một cái túi xách, mua cho Thường Bằng Phi một bộ món đồ chơi mô hình.
Diêm Mỹ Quyên nhận được quà liền cười tít mắt, vừa vuốt cái túi xách thuộc về mình, vừa giáo dục cô, “Lại tiêu tiền loạn , mẹ ở nhà cũng không đi đâu, dùng túi xách tốt như vậy làm gì? Con kiếm tiền cũng không dễ dàng, vẫn là giữ lại mua chút thứ tốt cho mình dùng là được”
“Con cũng có mà” Thường Ý Hoan cười vui, “Lần trước chị Tình Tình mua cho mợ một cái túi xách, không phải mẹ vẫn luôn khen chọi họ sao. Sao đến lúc con mua cho mẹ, thì mẹ lại không vui ”
Cô cố ý làm nũng, Diêm Mỹ Quyên nghe vậy thì trong lòng càng thoải mái, lại cười mắng cô hai câu, liền đem việc này cho qua đi. Bởi vì cao hứng, giữa trưa Diêm Mỹ Quyên còn tự mình xuống bếp làm món cá chua ngọt Thường Ý Hoan thích ăn nhất .
Thường Bằng Phi vây quanh chị hắn ríu rít không ngừng nói giỡn, hỏi cô ở trường học có quen không? Đi học có mệt hay không? Cuối cùng nói ra ý chính --hỏi cô lần sau có thể lại mang về cho hắn một bộ mô hình khác hay không ?.
Thường Ý Hoan một chút cũng không mất kiên nhẫn, đều đáp lại, cuối cùng lại hứa hẹn nghỉ đông còn mang quà về cho hắn .
Thường Bằng Phi vui hỏng rồi, ôm cổ cô , ở trên mặt cô-- bẹp-- hôn một cái, “Chị tốt nhất!”
So với toàn bộ người trong nhà hắn yêu nhất chính là chị, mẹ có đôi khi còn sẽ hung hắn, nhưng chị chưa bao giờ hung hắn, cô vẫn luôn là như vậy ôn nhu tốt như vậy, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, hơn nữa chưa bao giờ đánh hắn.
Thường Anh Kiệt nhìn con gái quen thuộc lại xa lạ trước mắt , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô vẫn giống như lúc trước , một đầu tóc đẹp nhu thuận rối tung trên vai, trên gương mặt trái xoan tinh xảo vĩnh viễn mang theo tươi cười mềm mại lại ôn nhu, nhưng một cô gái thoạt nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như vậy , thế nhưng lại lớn mật đến giấu người trong nhà ở bên ngoài làm diễn viên sắc tình !
“Làm sao vậy baba?” Thường Ý Hoan dò hỏi nhìn về phía Thường Anh Kiệt.
Thời gian hắn nhìn chăm chú cô có chút quá dài, làm Thường Ý Hoan cảm thấy nơi nào có không ổn.
Thường Anh Kiệt hoàn hồn, nói, “Không có việc gì, chính là đang nghĩ con đã lâu không về nhà”
Thường Ý Hoan cười vui, kéo cánh tay hắn làm nũng, “Baba có phải là nhớ con hay không? Không phải con đã trở lại rồi sao?”.
“Mẹ nói hai ngày sau sẽ để con đến lớp phụ đạo ban nhìn xem, nơi đó gần nhà , nếu phỏng vấn qua nghỉ hè con liền ở nơi đó đi làm, mỗi ngày đều trở về.”
“Ừm……” Thường Anh Kiệt cảm nhận được sự mềm mại như có như không truyền từ cánh tay đến đại não, ở trong lòng phỉ nhổ chính mình nhưng lại không tự chủ được mà nhẹ ngửi u hương nhàn nhạt từ trên người cô truyền đến .
Giữa trưa người một nhà ăn một bữa bữa cơm đoàn viên.
Thời điểm buổi chiều, Diêm Mỹ Quyên mang theo Thường Ý Hoan cùng Thường Bằng Phi đi đến đầu phố đi bộ chơi. Hàng xóm láng giềng đều biết Thường Ý Hoan thi vào đại học, ngày thường không thiếu người vì điều này mà khen bà, hiện tại con gái đã trở lại, chính chủ đã ở nhà, Diêm Mỹ Quyên tự nhiên muốn mang theo Thường Ý Hoan ra để lộ mặt một chút.