Năm phần là say rượu, còn năm phần còn lại là mượn rượu làʍ t̠ìиɦ.
Hàn Bách Tân tách hai chân Chu Yến ra, đặt lên trên vai của mình, một tay duỗi lên xoa nắn cặρ √υ' của cô, tay còn lại mò xuống xoa xoa chỗ đang giao hợp. Anh nhún người, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, va chạm không nhanh không chậm, vừa nông lại vừa sâu. Sau đó lại hung hăng đâm qua đâm lại, khiến người phía dưới không dám phát ra một tiếng nào.
Khi Hàn Bách Tân uống rượu xong thì hắn lúc nào cũng thành thạo, thể lực cũng rất tốt. Ngày thường đi khắp công trường, vậy nên không cần luyện tập thì cũng có một thân cơ bắp. Chỉ cần hắn động một chút là tuyến nhân ngư lại hiện ra, nương theo ánh trăng, vừa kéo vừa rút, eo bụng và thịt mông co chặt lại, xương mu va chạm vào nhau, khiến chân của cô mềm nhũn khuỵu xuống đất.
“Nhiều nước như vậy có phải muốn lắm rồi hay không?” Tay Hàn Bách Tân vẫn không dừng lại, ngón tay của hắn cào nhẹ lên mấy sợi lông trên bụng của cô, sau đó lại vỗ lên trên đó giống như ăn cái gì mỹ vị lắm.
“Muốn…. Anh… A…” Cô nằm đó, nghiêng đầu nhìn thấy cửa phòng mình vẫn đang mở, một mảng bóng tối kéo dài. Đột nhiên Chu Yến nghĩ đến Hàn Đông Nặc ở phía đối diện, chẳng lẽ?!
Da đầu của cô tê rần, cơ thể căng thẳng. Hàn Bách Tân rêи ɾỉ hai tiếng sau đó bắt đầu cắm vào một cách mạnh bạo. Lúc này Chu Yến không dám nói lời nào, cô chỉ có thể thấp giọng nuốt những tiếng nỉ non vào trong, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, cô không nhìn rõ, nhưng trực giác của cô mách bảo phía sau cánh cửa có một người đang đứng.
Cơ thể của cô trở nên run rẩy, hắn va chạm quá mạnh khiến cô hét thất thanh một tiếng. Hàn Tân Bách đè lên vai của cô, hắn thở hổn hển… Cuối cùng dưới ảnh hưởng của rượu bia, hắn cũng không kiềm chế được mà bắn ra.
“Cửa, cửa….” Chu Yến vội vàng bò dậy che nơi riêng tư lại giống như sợ ai đó thấy.
Hàn Bách Tân không hề để ý, hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xoay người ra ngoài đóng cửa. Chu Yến thăm dò, sau khi xác nhận sau cửa không có ai cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng một câu hỏi nghi ngờ lại xuất hiện lần nữa, tại sao cánh cửa này lại tự mở ra?
“Sao vậy? Em sợ Nặc Đông nghe thấy sao?” Hàn Bách Tân bật cười ôm lấy cô, sau đó dịu dàng an ủi cô.
“Anh làm việc không cẩn thận một chút nào, lỡ như bị thằng bé thấy thì làm sao bây giờ…”
“Làm sao bây giờ? Nó làm sao dám ngăn cản chuyện tốt của ông đây?”
Chu Yến kinh ngạc trước hành động qua loa của Hàn Bách Tân trong việc giáo dục giới tính, cô đành hỏi thêm. “Vậy anh không sợ thằng bé nhìn thấy em đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ à?”
Hàn Bách Tân cười rộ lên, “Không đâu, em yên tâm đi, nó chỉ là một đứa nhỏ, em đừng nghĩ nhiều quá.”
Xem ra, hắn thật sự không nghĩ đến việc trong đầu con trai mình toàn những ý nghĩa xấu xa, nhưng Chu Yến cũng không dám nói gì, cô chỉ có thể nằm đó nghe hắn vừa huýt sáo vừa đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hàn Nặc Đông không ra ngoài ăn cơm, một đêm cậu cũng không tạo ra tiếng động gì cả.
Chu Yến không ngủ say, lúc tờ mờ sáng cô nghe thấy tiếng nạng của Hàn Đông Nặc vang lên lạch cạch trên sàn, cô trở mình mở to mắt, yên lặng lắng nghe.
Thiếu niên rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng bếp mày mò, sau đó âm thanh lò vi sóng vang lên. Cô không biết cậu đang làm món gì nữa, ăn như vậy có thể no sao? Chu Yến nghĩ đến việc cậu di chuyển khó khăn như vậy, chi bằng cô giúp cậu lấy sữa bò trong tủ lạnh ra hâm lại.
Chu Yến đứng dậy, khoác áo ngủ sau đó rón ra rón rén đi vào phòng bếp, cô nhìn thấy Hàn Đông Nặc đang ngấu nghiến ăn nốt đĩa khoai tây nghiền còn thừa lại trên bàn ăn tối hôm qua, trong tay vẫn còn đang cầm một ổ bánh mì.
“Ăn như vậy no được sao?” Chu Yến nhẹ giọng hỏi.
Hàn Đông Nặc ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu không thèm để ý đến cô nữa mà tiếp tục vùi đầu ăn. Chu Yến đi đến hâm lại sữa bò cho cậu, cô còn đổ một chút yến mạch vào trong bát, sau đó mới đẩy đến trước mặt cậu.
Cậu nhận lấy uống ừng ực, khiến Chu Yến không nhịn được nói. “Vẫn còn nóng.”
Hàn Nặc Đông không quan tâm, cậu uống hết sau đó mới lau miệng. Vì được ăn no nên đôi mắt cũng sáng lên, chớp mấy cái nhìn về phía cô. “Dì sung sướиɠ lắm à?”
Chu Yến trừng mắt nhìn cậu một cái, “Con có ý gì?”
Hàn Nặc Đông mỉm cười, “Dì biết ý của con là gì mà, vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người nên con đã không ra khỏi phòng.” Vừa nói xong, cậu móc một hộp thuốc lá từ trong áo ngủ ra.
“Này này, con lại hút thuốc à!”
“Chỉ một điếu thôi, dì nhỏ!”
“Con không sợ bị bố con phát hiệu hay sao?”
“Ông ấy đã ngủ rồi mà!”
Dường như Hàn Nặc Đông không để ý đến ý kiến của ba mình, cậu phun một làn khói lên trên không, sau đó chậm rãi thở dài. “Dì nhỏ à, trong sách đã nói phụ nữ nếu quá tứ bình bát ổn* thì sẽ không đáng yêu. Con hiểu những lời này như vậy, nếu một người phụ nữ không phạm sai lầm, không vi phạm quy định, không dâʍ đãиɠ thì sẽ không có nhiều mùi vị phụ nữ. Không phải Kinh Thánh đã nói, vì phụ nữ phạm sai lầm nên mới có thành tựu của đàn ông hay sao?”
*Sóng yên biển lặng, yên tĩnh
Chu Yến đứng dậy mở cửa sổ trong phòng bếp ra, cô muốn khói trong phòng ăn bay ra ngoài. Cô chậm rãi nói, “Không phải đàn ông rất thích dụ dỗ những người đã có gia đình phạm sai lầm à, khuyên da^ʍ phụ hoàn lương sao…. Dì khuyên con, nhân lúc đang bệnh rảnh rỗi thì không nên làm những việc ác ác, an tâm chính là liều thuốc tốt nhất. Đừng suy nghĩ miên man, cũng đừng ham muốn quá độ, chăm sóc đôi chân cho tốt mới là điều tốt nhất…”
Người phía sau vẫn yên lặng.
Chu Yến vừa xoay người đã thấy cậu đứng ngay phía sau mình, cô còn chưa kịp nghĩ thằng nhóc này chống nạng đi về phía mình bằng cách nào thì cậu đã ôm lấy cổ của cô muốn hôn lên môi cô, mùi khói rất ép người vậy mà cậu lại thở thẳng vào mặt cô, gương mặt được phóng đại lên, đôi môi đột nhiên bị đè xuống…
Thằng nhóc này dám vươn đầu lưỡi ra!
Ô!
Chu Yến sợ hãi nhảy dựng lên, bàn tay sờ soạng thấy một cái chậu. Cô cầm lấy sau đó đập lên đầu Hàn Nặc Đông một cái, Hàn Nặc Đông che đầu lại. Lúc mày Chu Yến mới có thể né tránh cậu, tay cầm cái chậu dơ lên nói. “Nếu con còn vô lễ với dì, dì sẽ gọi cho ba con…”
Hàn Nặc Đông dựa vào thành bồn xoa đầu, cậu nhếch mép cười. “Dì nhỏ, dì đúng là lợi hại mà… Cảm ơn dì vì đã không đá vào chân con.”