Không lâu sau khi Đường Du rời đi, một người phụ nữ trung niên từ phía trong cửa hàng bước ra, miệng lẩm bẩm: “Không biết buổi trưa ăn phải cái gì mà cứ bị tiêu chảy suốt…”
Chu Khâm Nghiêu đang cầm tờ giấy lau lau mặt giày, nhìn thấy bà ấy thì chủ động bắt chuyện: “Dì Tiên.”
Bà chủ cửa hàng nhỏ này chính là dì Tiên trong miệng anh, vừa tạm thời đi vệ sinh. Trong ngõ Cây Hòe đều là những người hàng xóm thân quen, dù bỏ đi một lúc cũng không có vấn đề gì, lại không nghĩ đến hôm nay sẽ có người ngoài tới đây mua đồ.
Dì Tiên nhìn tiền đặt ở trên quầy và mấy chai nước tương, hỏi: “Khâm Nghiêu, cháu mua nước tương à?”
Chu Khâm Nghiêu vừa định mở miệng, chợt thấy đám trẻ con chơi ở đằng xa hình như đang xảy ra tranh chấp, mặt anh hơi biến sắc, trả lời qua loa: “Có một cô gái lạ mặt đến mua mười chai nước tương, còn để lại năm chai ở đây, trước tiên dì cứ để đấy đi.”
Nói xong, anh lập tức đi tới nơi đám trẻ con đang tranh chấp.
Trên bãi đất trống, một cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi chỉ vào một cậu bé khác cùng trang lứa, nói: “Tống Tiểu Dương, máy bay của cậu đâm vào cổ tôi rồi có biết không? Sao cậu lại đần như thế? Cậu có biết chơi không vậy?”
Cậu bé bị mắng trong tay đang cầm một chiếc điều khiển từ xa, mặt đỏ lên, đang ôm đầu không biết phải làm thế nào thì nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đi tới, cảm thấy tủi thân nên vội vàng đi tới giải thích:
“Anh Nghiêu, em không cố ý.”
Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng bắt đầu tố cáo: “Anh Nghiêu, Tống Tiểu Dương cũng vừa lái máy bay tới chỗ em.”
“Còn đυ.ng vào chân của em.”
“Được rồi.” Giọng Chu Khâm Nghiêu nhàn nhạt, ôm chầm lấy Tống Tiểu Dương đang run rẩy sợ hãi, thấp giọng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Sau đó lại trách mắng mấy đứa trẻ đầu gấu: “Trước kia thì chê Tiểu Dương ầm ĩ, bây giờ Tiểu Dương im lặng rồi, sao các em lại nói nhiều như vậy?”
Giọng nói của anh rơi xuống, vô cùng có uy lực, khiến cho đám trẻ rối rít ban nãy đều ngậm miệng không nói một lời.
Bởi vì ai cũng đều biết rằng, Tống Tiểu Dương là một cậu bé ngốc bẩm sinh, mặc dù trạc tuổi bọn chúng, nhưng suy nghĩ và hành động chỉ như đứa trẻ chừng năm sáu tuổi.
Xung đột của bọn trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, Chu Khâm Nghiêu bảo Tống Tiểu Dương nói lời xin lỗi, chỉ trong nháy mắt đám con nít đã bắt đầu chơi những trò khác, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Tống Tiểu Dương cúi đầu, rầu rĩ không vui: “Anh Nghiêu, em thật ngốc.”
Chu Khâm Nghiêu khom lưng, kiên nhẫn xoa đầu cậu bé: “Tiểu Dương không ngốc, thật ra anh cũng không biết chơi máy bay điều khiển từ xa đâu.”
“Có thật không ạ?” Cậu bé lại lần nữa nở nụ cười.
“Thật đó.” Chu Khâm Nghiêu lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Chu Khâm Nghiêu ở trong một tứ hợp viện (1) tại ngõ Cây Hòe, bà ngoại Tiểu Dương chính là chủ của tứ hợp viện đó. Bạn già đã mất, con gái thì làm ăn ở bên ngoài, trong viện lớn như vậy chỉ có mình bà và đứa cháu trai, vô cùng quạnh quẽ.
Mãi cho đến hai năm trước, Chu Khâm Nghiêu tới thuê một căn phòng, trong ngôi nhà này mới có thêm chút sức sống.
-
Ở bên kia, Đường Du ôm năm chai nước tương chạy về nhà.
Dì Dung thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, thì lấy tạp dề lau qua tay rồi bước ra ngoài, quan sát cô từ đầu đến chân: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Sau đó bà ấy kinh ngạc nhìn mấy chai nước tương trong ngực Đường Du: “Sao cô lại mua nhiều như vậy?”
Trong lòng Đường Du rối bời, thuận miệng nói cho có: “… Chương trình khuyến mãi trong siêu thị ạ.”
Cô cất nước tương xong thì chạy lên lầu hai: “Khi nào ăn dì gọi cháu nhé.”
Dì Dung: “…”
Trở về phòng ngủ, nằm lì lên giường một lúc lâu, nhịp tim Đường Du vẫn chưa bình thường trở lại.
Cô lớn đến vậy nhưng là lần đầu gặp phải chuyện xấu xa đáng kinh tởm như thế, vậy mà ngoài việc cố tình đẩy tên lưu manh kia một lần, đạp anh ba cái, còn lại chẳng làm được gì.
Cũng chưa nguôi được cơn giận…
Vậy tại sao vừa rồi cô không nói được lời nào, tại sao lúc sắp cãi nhau đầu óc lại trống rỗng?
Cô nên nhảy dựng lên, chỉ vào mũi anh mà mắng, tốt nhất là khiến mọi người xung quanh đi qua đều có thể nghe thấy, để cảnh tỉnh tất cả mọi người mới phải.
Nhưng cô thật vô dụng, chỉ đạp anh có vài cái.
Đường Du bực bội xoay người nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hối hận vừa rồi mình biểu hiện quá kém cỏi, không đến nơi đến chốn, để tên lưu manh kia chiếm được không ít chỗ hời.
Cảm giác suy sụp này vẫn còn lan đến tận sau bữa cơm trưa, Đường Du mặt ủ mày chau ép mình đi luyện đàn, nhưng chuyện lúc trưa vẫn cứ lặp đi lặp lại trước mắt, không hề buông tha cho cô.
Đường Du từng xem qua không ít trường hợp quấy rối tìиɧ ɖu͙© trên mạng, rất nhiều bạn nữ vì mặt mũi, hoặc bản thân nhát gan không dám lên tiếng, nên khiến cho những kẻ càn rỡ lại càng thêm tác oai tác quái.
Đột nhiên Đường Du cảm thấy rằng mình không thể, cũng không nên để chuyện này cứ trôi qua trong lặng yên như vậy.
Cô không muốn làm một người im lặng, dung túng cho hành vi xấu xa.
Lúc trưa ở trong ngõ, cô nhìn thấy nhiều cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, đều đang là lứa tuổi hoa tuổi mộng. Nếu tên lưu manh đó cứ ẩn nấp trong con hẻm đơn sơ như thế này, không biết sẽ còn bao nhiêu cô gái ngây thơ bị hãm hại nữa đây.
Đường Du càng nghĩ càng tức giận, giai điệu trong tay cũng bắt đầu không theo tiết tấu nào.
Cô dứt khoát buông đàn, chăm chú suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên làm gì đó.
Nhưng vóc dáng cô nhỏ bé, không biết đánh nhau cũng không biết mắng người, ngõ nhỏ cũ kỹ xung quanh lại không có camera hay gì cả, báo cảnh sát cũng không có chứng cứ, chỉ bằng cái miệng của cô chắc chắn sẽ không giải thích được gì.
Vậy phải làm gì đây.
Đường Du ngây người nhìn chằm chằm cây đàn, chìm vào suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi dì Dung bước lên gọi cô:
“Cô chủ, hồ sơ chuyển trường của cô in ra hết rồi đúng không? Buổi báo danh ngày mai phải đem theo đó.”
Đường Du đang muốn đáp lại bà ấy là “đã sớm in ra rồi”, nhưng vào lúc câu nói này lướt qua đầu cô, đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì, lại thẳng người ngồi dậy.
… In?
Một ý nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu cô, rồi từ từ hình thành.
Hai mắt Đường Du sáng ngời, khóe miệng hưng phấn cong lên, đứng dậy cầm ví tiền và di động:
“Cháu đi in ngay bây giờ đây ạ.”
Dì Dung nhận được lời dặn dò của Phương Lai, lập tức liên hệ với tài xế chuẩn bị xe, nhưng Đường Du không muốn tiết lộ kế hoạch trong lòng cho bà ấy biết, nên thừa dịp bà ấy đang gọi điện thoại, cô đã len lén chạy ra ngoài.
Không lâu sau khi đi dọc đường Cây Hòe, cô bắt gặp được tiệm in tại tầng một của một siêu thị lớn ở đầu phố.
Đường Du đứng ở trước cửa im lặng suy nghĩ vài giây, sau nhiều lần xác định, mới can đảm bước vào bên trong.
“Chào anh, tôi muốn in giấy tờ.”
-
Năm phút sau, Đường Du cầm tờ giấy đã được in ra, đi băng qua đường,
Điều mà cô sắp làm vừa thấp thỏm, lại tràn đầy bất ngờ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một cảm giác trước giờ cô chưa từng trải qua.
Cô đi thẳng đến ngõ Cây Hòe, vừa đi vừa nghĩ, lát nữa tới cửa hàng nhỏ mình sẽ nói là đến lấy năm chai nước tương còn lại.
Sau đó, tùy cơ ứng biến…
Đường Du biết rằng kế hoạch của cô rất ngây thơ, nhưng nếu chút ngây thơ của cô có thể nhắc nhở dù chỉ một cô gái thì cũng đáng.
Một giờ rưỡi chiều, trong ngõ Cây Hòe không có ai cả, tất cả mọi người đều đang ngủ trưa nên rất yên tĩnh.
Khi đến gần lối vào cửa hàng nhỏ, Đường Du dừng lại, hít thở vài cái thật sâu.
--- Không sợ, mình đến lấy chai nước tương, mình đã trả tiền rồi.
Sau khi ám thị tâm lý vài lần như vậy, cô chậm rãi đi tới.
Vừa nghĩ đến việc mình sắp phải nhìn thấy tên lưu manh có bàn tay heo kia, tim Đường Du như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô cố gắng đè nén sự nhút nhát trong lòng, gom hết dũng khí bước đến quầy, không ngờ lại phát hiện…
Chủ cửa hàng sao lại đổi người rồi?
Ngồi ở quầy xem tivi và cắn hạt dưa, là một người phụ nữ trung niên.
Dì Tiên nhìn thấy một cô gái lạ mắt thì để hạt dưa sang một bên, đứng lên bắt chuyện: “Cô gái nhỏ muốn mua gì?”
Đường Du bị sự việc ngoài ý muốn này làm cho sửng sốt, môi mấp máy, chợt nhìn thấy năm chai nước tương được đặt ngay ngắn ở một góc quầy.
Là của mình bỏ lại lúc trưa.
Trong chốc lát cô nghẹn lời, không thể làm gì khác ngoài việc chỉ vào mấy chai nước tương: “À, cháu đến lấy cái này.”
“Ồ, thì ra là cháu.” Dì Tiên lập tức phản ứng, nhiệt tình lấy chiếc túi nilon trong quầy, giúp cô bỏ nước tương vào.
Thừa dịp bây giờ đang vắng, Đường Du dò hỏi: “Chủ tiệm lúc trưa đâu rồi ạ?”
Dì Tiên cười sảng khoái: “Buổi trưa tôi không ở đây, đều là hàng xóm đến trông coi giúp, nơi này của chúng tôi không có người ngoài.”
“…”
Thì ra tên lưu manh kia không phải là chủ cửa hàng.
Đường Du nói lời cảm ơn, rồi xoay người mang theo nước tương rời đi.
Tình hình tiến triển lại không như cô dự đoán, hiện tại cô cũng không biết tên người đàn ông kia, cũng không biết anh đang ở đâu. Trong ngõ nhiều gia đình như vậy, cũng không thể đến từng nhà gõ cửa được.
Đường Du có chút uể oải, cúi đầu đi dọc theo bên đường.
Đúng lúc này, tiếng động cơ từ xa tiến đến gần như một cơn gió cuốn, từ đầu hẻm gào thét tới nơi đây, ngay sau đó một bóng đen nhanh chóng vụt qua Đường Du.
Cô vô thức quay đầu nhìn, thì thấy một người đàn ông đi xe máy dừng ở trước cửa hàng nhỏ. Anh tắt máy, dùng một chân giẫm lên đất, rồi duỗi chân còn lại bước xuống xe.
Bóng dáng thấp thoáng có chút quen mắt.
Lúc người đàn ông tháo nón bảo hiểm ra, Đường Du ngay lập tức hiểu ra tại sao cô lại thấy quen thuộc.
Là tên khốn kiếp đã sờ mông cô.
Anh đã thay đổi trang phục, mặc chiếc áo khoác da màu đen trông rất ngầu, mũ bảo hiểm tùy tiện treo trên xe. Sau khi dừng lại vài phút ở cửa hàng nhỏ, Đường Du nhìn thấy bà chủ đưa cho anh một bao thuốc lá.
Mua thuốc lá xong, người đàn ông quay trở lại xe, nổ máy chuẩn bị rời đi.
Người phải đi rồi, bỗng nhiên Đường Du nhớ tới mục đích ban đầu mình đến đây, lập tức đi theo.
Trở vào trong hẻm, xe máy của người đàn ông chạy cũng không nhanh, nhưng cho dù tốc độ có chậm hơn đi nữa, dù Đường Du chạy thục mạng cũng chỉ có thể đuổi được bóng lưng, một tay cô cầm nước tương, một tay cầm tờ giấy đã in ra, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Phản kích trong tưởng tượng của Đường Du là như thế này ---
Cô đi theo người đàn ông, nhân lúc anh không để ý sẽ dán tờ giấy kia lên lưng anh, để cho anh mang theo nó gây sự chú ý ở khắp nơi. Nếu như không có cơ hội này, cô cũng có thể tạo ra cơ hội, chẳng hạn như giả bộ không cẩn thận đυ.ng phải anh, thừa dịp hỗn loạn sẽ dán lên rồi nhấc chân chạy đi, dù sao thì cô cũng dùng loại băng dính hai mặt tốt nhất.
Nhưng mà thực tế thì ---
Đường Du dùng hết sức chạy quãng đường dài 800m để bám theo xe máy của người đàn ông, còn phải cẩn thận kẻo bị anh phát hiện, cuối cùng mất dấu không nói, bản thân lại còn bị lạc đường.
Ngõ Cây Hòe nói lớn không lớn, nhưng bên trong rắc rối phức tạp, những người không sống ở đây sẽ rất dễ bị rối loạn đến mức hoài nghi cuộc đời.
Lúc này Đường Du cũng không thiết tha gì đuổi theo người đàn ông kia nữa, cô đứng ở một ngã tư đường, có chút bối rối.
Đây là một mê cung ư… Sao đi gần mười phút rồi lại quay trở về điểm xuất phát?!
Đường Du nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên phải có một con đường chưa thử qua.
Vì vậy, cô nhanh chóng đi về bên đó, nhưng khi bước vào mới phát hiện cuối con hẻm này có một bức tường.
Là một ngõ cụt.
“…”
Đường Du chán nản nắm tóc quay đầu lại, nhưng khi vừa quay đầu, cô phát hiện con hẻm chưa đầy 3m ở trước mặt – có thêm một người đàn ông.
Người đàn ông uể oải dựa vào tường, một tay ấn bật lửa rồi châm vào điếu thuốc trong miệng, tàn thuốc trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ rực, khói xám bay lơ lửng trên không trung.
Loáng thoáng như có gì đó kỳ lạ mờ ám giữa ánh mắt hai người trao nhau.
Đường Du đơ người trong nháy mắt.
Anh từ đâu xuất hiện?
Anh là quỷ sao?!!!
Sợ chính mình bị dọa hét lên, Đường Du vội lấy tay che miệng lại, sau đó mới nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm tờ giấy, thì nó đã bay lên không trung, theo gió nhẹ nhàng trôi đi vài mét, cuối cùng ---
Nghênh ngang rơi xuống cạnh chân của người đàn ông.
“…”
Thôi xong.
Đường Du nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt đất, ngậm chặt miệng, sợ hãi không dám nói chuyện, thậm chí cũng không dám cử động.
Không khí đóng băng, bầu không khí gần như bị ép đến mức ngột ngạt.
Chu Khâm Nghiêu nhả ra một ngụm khói, thờ ơ nhìn qua cô, thấy cô gái có vẻ căng thẳng, tựa như chú chim cút nhỏ bị dọa sợ hết hồn vía, thì lại cảm thấy buồn cười.
Anh nghiêng đầu, hỏi cô bằng ánh mắt chứa vài phần hứng thú:
“Em gái nước tương, đang theo dõi tôi sao?”
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Thử hỏi mọi người đang ngồi ở đây, có ai không muốn ở nơi ngã rẽ gặp phải quỷ, à không, ở ngã rẽ gặp được Nghiêu ca không?
Hì hì.
Chú thích:
(1) Tứ hợp viện: còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.