Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 147: Còn nhớ không?

Bạc Hàn Xuyên hơi cong khóe môi, ôm cô vào lòng.

“Chuyện này, cần có hành động nhắc nhở!"

Nhịp tim Thẩm Ngân Tinh loạn xạ, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.

“Ưʍ...!”

Cô chống tay đẩy anh ra, nhưng anh giữ lấy tay cô, giữ ngay trước ngực mình.

Thẩm Ngân Tinh định há miệng cản anh, nhưng anh lại nhân cơ hội cạy răng len vào miệng cô, đầu lưỡi lang thang giữa môi và răng cô, như một cơn gió lốc cuốn sạch mọi thứ...

Nụ hôn mãnh liệt đến mức cô không kịp thở.

Dù Thẩm Ngân Tinh đã cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở của mình, nhưng đến khi cô sắp không nhịn nổi, người đàn ông mới từ từ thả cô ra.

Cô siết chặt quần áo anh ổn định cơ thể, thở gấp, hai má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt lấp lánh.

Đôi môi bị anh ngậm nuốt có hơi sưng, ánh lên tia nước.

Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên lại tối sầm.

"Thở đi!"

Hai chữ thong thả vang lên, cô vừa lấy hơi thở được mấy nhịp thì anh lại cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn này sâu hơn và cuồng nhiệt hơn.

Anh hôn rất mãnh liệt, cánh tay dài ôm eo cô càng ngày càng cọ xát mạnh hơn vào người anh.

Thẩm Ngân Tinh lại bị nụ hôn đột ngột này làm cho giật mình, nhưng cơ thể cô cứ như theo bản năng lắng nghe những gì anh vừa nói, cô tìm cách để thở.

Tiếng thở gấp gáp, rối loạn.

Tiếng thở xen lẫn tiếng nước bọt hòa vào nhau, trong căn phòng yên tĩnh rất rõ ràng.

...

Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng buông cô ra.

Anh ấn lên trán cô, hơi thở hỗn độn đầy nóng bỏng của hai người quấn lấy nhau, hòa vào cơ thể của nhau theo từng hơi thở.

Da đầu Thẩm Ngân Tinh tê dại, giọng cô khàn khàn đầy gợi cảm.

“Em nhớ, em nghĩ... em nhớ rồi...!”

Nếu cô không chịu nhớ ra thì không biết người đàn ông này còn làm ra chuyện gì khác.

“À hả!” Người đàn ông cười khúc khích.

Cô nàng này!

Dường như cô ấy chẳng có chút ấn tượng gì về chuyện xảy ra đêm qua!

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô: "Vậy em tính bồi thường như thế nào?"

Bù đắp? Những chuyện thế này thì bồi thường kiểu gì?

Ánh mắt cô tối sầm, im lặng!

Cô hiểu ý anh!

Cô đều hiểu hết.

Đôi mắt đen thăm thẳm của anh nhìn cô một lúc rất lâu, nhưng rồi anh từ từ thả tay đang ôm eo cô.

"Không sao, cứ từ từ nghĩ...!"

Cái ôm trên eo dần biến mất, lông mi đang rũ xuống của Thẩm Phồn Tin khẽ run lên. Khi hơi thở của người đàn ông bắt đầu có khoảng cách với cô, bàn tay cô nắm lấy vạt áo anh.1

Thân hình dong dỏng cao của anh dừng lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy áo mình.

“Sao vậy?” Anh đưa mắt nhìn cô, dò hỏi.

Cô gái bước tới gần anh, nhón chân in môi mình lên môi anh.

Cảm giác mềm mại chạm vào, giống như bị điện giật, lan thẳng khắp cơ thể, chạm tới não.

Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ híp lại nhìn cô gái.

Nụ hôn đầy hương vị.

Thẩm Ngân Tinh mím môi, sau đó cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt trong veo nhìn anh không chớp, bên trong có thể nhìn rõ sự kiên định mạnh mẽ.

“Bạc Hàn Xuyên, chúng ta ở cùng nhau đi!"