Nhưng nhiều hơn sự kinh ngạc, Thẩm Ngân Tinh có chút do dự.
Cô suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện cho Bạc Hàn Xuyên.
"Hửm?" Giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên từ điện thoại truyền thẳng vào tai cô, âm cuối hơi cao mang theo sự cưng chiều rõ ràng.
Thẩm Ngân Tinh mím môi, cúi đầu nhìn thoáng qua hộp lễ phục trong tay Du Văn, cô đi qua bên cạnh.
"Em đã nhận được lễ phục mà anh gửi đến, nhưng mà Davis... quá..."
"Hừ?" Davis đứng ở một bên đột nhiên ngẩng đầu lên, một người đàn ông nhưng làn da lại tốt đến quá đáng, vẻ mặt anh ta dần trở nên tức giận.
Người phụ nữ này có ý gì?
Anh ta là ai? Là Davis!
Có người phụ nữ nào không muốn được anh ta trang điểm để trở thành người nổi bật nhất?
Chuyện người khác muốn còn không được, tại sao bây giờ tới lượt cô lại thay đổi mùi vị?
Hơn nữa, chuyện đáng tức giận hơn là anh ta chủ động dâng tới cửa, vậy mà bây giờ còn bị trả về?
Một sự sỉ nhục lớn!
"Vì sao?" Bạc Hàn Xuyên hỏi.
Thẩm Ngân Tinh khẽ thở dài một hơi, vuốt ve mép hộp rồi nói: "Em không cần phải trang điểm tới mức đó. Hơn nữa, danh tiếng của Davis trong ngành luôn ở trình độ hàng đầu, em sợ hôm nay sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy."
Sau khi nghe Thẩm Ngân Tinh nói câu này, vẻ tức giận trên mặt Davis trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói, biểu cảm trên mặt dễ coi hơn nhiều.
Người phụ nữ này cũng rất lương thiện!
"Em thật sự không có tự tin đối với bản thân mình sao."
"Có lẽ vậy." Thẩm Ngân Tinh cười khổ nói: "Nếu như em đủ tốt, tại sao tất cả mọi người đều không thích em?"
Người nhà họ Thẩm lạnh nhạt, Tô Vũ rời bỏ cô sau đó lập tức đi tìm người khác.
Nếu như cô đủ tốt, tại sao cô không được ai chào đón?
"Ai nói không có ai thích em? Anh thích em, em chính là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này."
Một lần nữa bị bất ngờ không kịp đề phòng, Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu lên nhìn Du Văn đứng gần đây nhất theo bản năng, gương mặt cô ửng đỏ.
"..."
Thẩm Ngân Tinh hơi xấu hổ, cô không biết nói gì, đưa tay mở cái hộp trên tay Du Văn ra."
"Hay là em nghi ngờ ánh mắt của anh?"
Cô ngơ ngác nhìn bộ lễ phục nằm yên tĩnh trong hộp, chậm rãi lắc đầu.
"... Làm sao có thể? Ánh mắt của anh thực sự rất tốt..."
Cô không nhịn được đưa tay cầm bộ lễ phục trong hộp lên, trong lòng có một loại rung động trước nay chưa từng có.
Tim cô đập liên hồi, có hơi kích động muốn nhanh chóng khoác bộ lễ phục này lên người.
Cô nôn nóng muốn mặc nó vào ngay lập tức, sau đó xuất hiện trước mặt Bạc Hàn Xuyên...
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy một bộ váy khiến cô mê mẩn như vậy.
Chỉ có thể nói Bạc Hàn Xuyên thực sự quá thần kỳ.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình sẽ thích loại quần áo nào, nhưng anh đã tinh ý cầm lễ phục đưa tới trước mặt cô.
Giống như quần áo lần trước ở nhà họ Thẩm, giống như lễ phục lần này...
Toàn bộ đều là kiểu dáng cô thích, phù hợp với phong cách của cô.
"Ôi trời ơi!"
Cô đứng bên này kinh ngạc không dứt, một bóng người cách đó không xa đã nhanh chóng xông về phía cô, giật chiếc hộp trong tay Du Văn lại.
"Trời ơi, tôi không nhìn lầm đó chứ? Trời đất ơi..."
Thẩm Ngân Tinh có chút kinh sợ nhìn Davis, người đột nhiên chạy tới ôm lấy cái hộp.
Chỉ thấy anh ta ngồi ở đó, vẻ mặt ngây ngẩn, cả người không biết biểu hiện ra biểu cảm gì, hai tay đặt trên hộp run lên, muốn đặt xuống nhưng lại run rẩy không dám đặt xuống.
Anh ta nhìn lễ phục trong hộp, sau đó ngẩng đầu liếc mắt quan sát Thẩm Ngân Tinh, rồi lại nhìn bộ lễ phục, lại liếc mắt nhìn cô.
Sau đó anh ta hài lòng gật đầu: "OK! Đến đây đi, bắt đầu!"