Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 13: Cướp Mối Làm Ăn Lên Sàn Rồi

**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện được đăng chính thức trên trang s1apihd.com)

Khi Vương Đại Sơn bị Hứa Linh đã ngã xuống đến lần thứ năm ông ta ôm bụng đau dữ dội lăn thẳng ra đất.

Vương Thúy Hồng đáng ghét kia lại lừa hắn! Không phải nói chỉ biết ném phi dao thôi sao? Làm sao chân lại lợi hại như vậy, đá một cái làm cả người kiệt sức cả rồi.

Thấy Hứa Linh nhìn mình rồi tiến đến, Vương Đại Sơn vội xin tha: “Đừng đá nữa, đau quá rồi! Còn đá nữa là ra mạng người đó! Tôi không lấy tiền nữa còn không được sao?”

“Ông còn biết ăn đòn sẽ bị đau à? Làm sao lúc đánh Đoạn Tiểu Hồng không nghĩ tới cô ấy có đau không? Đời tôi hận nhất chính là đàn ông bạo lực gia đình, ông có sức lực sao không đi tìm việc làm đi? Đánh vợ còn đáng mặt đàn ông gì?” Hứa Linh sau khi nghe được chuyện của Đoạn Tiểu Hồng thì muốn đánh Vương Đại Sơn rồi, vừa hay ông ta tự mình dâng tới cửa.

“Tôi sai rồi! Không dám nữa!” Vương Đại Sơn không dám nói gì chỉ dám nhận sai.

Hứa Linh nhìn bộ dạng kinh sợ của Vương Đại Sơn, nghĩ nếu năm đó ông Đoạn hoặc là Đoạn Gia Vựng vì Đoạn Tiểu Hồng mà ra mặt đánh Vương Đại Sơn một trận thì sẽ không phát sinh ra bi kịch của sau này.

“Vậy còn cần tiền không?” Hứa Linh cuối đầu nhìn Vương Đại Sơn trên đất hỏi.

“Không cần nữa! Không cần nữa!” Vương Đại Sơn nhanh trả lời , tiền cái gì, qua hết đi rồi nói, phải bảo vệ cái mạng này trước đã.

“Nhớ lời của ông nói đi, còn dám tới tôi thấy một lần đánh một lần.” Hứa Linh khua tay để ông ta đi.

“Không dám nữa, không dám làm vậy nữa!” Vương Đại Sơn vừa nói vừa bò đứng lên, không nói hai lời khập khiễng chân nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã, dao của ông.” Hứa Linh thuận theo ném dao cho Vương Đại Sơn.

Vương Đại Sơn nghe thấy Hứa Linh gọi hắn ta vô thức quay đầu lại, chỉ thấy một con dao đang bay đến đầu của mình, rớt ngay trước mặt, phát ra âm thanh “long-coong”.

Vương Đại Sơn bị dọa cho xanh mặt không còn giọt máu, chân rung như máy cầy , nửa ngày không dám động đậy.

Hứa Linh mặc kệ ông ta quay lừng về nhà.

Cũng do trời nóng nên không có ai ra ngoài, nếu có người nhìn thấy, thì Hứa Linh khó mà giải thích rồi.

Về nhà tắm rồi thay bộ đồ, Hứa Linh phải nhanh chóng trở lại bệnh viện trước khi Điềm Điềm tỉnh dậy.

Quả nhiên Điềm Điềm còn chưa tỉnh, Hứa Linh ngồi nghỉ ngơi với bà Đoạn.

Ba ngày này cái gì Hứa Linh cũng không làm, mỗi ngày ở bệnh viện bồi Điềm Điềm, Đoạn Phi Phàm phải chạy qua chạy lại ở ruộng rồi bệnh viện chạy mệt đến không xong, Hứa Linh để anh ở nhà nghỉ ngơi, bà Đoạn không yên tâm nhất định đến bồi cô.

Ba ngày này Hứa Linh mới biết được cực khổ của làm me, vốn dĩ bình thường ban đêm Điền Điền không uống sữa cũng là bà Đoạn trông, Hứa Linh cảm thấy trông một đứa bé rất dễ dàng.

Thực tế chứng minh Hứa Linh quá ngây thơ rồi, ba ngày này ban ngày phải truyền dịch, mỗi lần y tá đặt kim tiêm lên đầu Điềm Điềm phải có ba người giữ lại, nhìn bộ dạng đứa bé khóc xé ruột xé gan như vậy Hứa linh hận không thể thay con bé chịu đau.

Cuối cùng truyền dịch dỗ xong con, được một lúc thì bứt rứt khóc không thôi, hết cách, Đoạn Phi Phàm bế Điềm Điềm để Hứa Linh cầm cái bình, chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng.

Ban ngày thì còn được chút, mà đến tối thì đứa bé lại phát sốt, sốt đến mức đứa bé khó chịu ngủ không được cứ khóc, bế lên rồi vẫn không chịu được, nằm trong lòng khó chịu vặn qua vặn lại như dây thừng.

Giường bệnh bên cạnh còn phải nghỉ ngơi, chỉ có thể ôm đứa bé khóc không ngừng đi loanh quanh ngoài hành lang, Đoạn Phi Phàm không ngừng lấy nước ấm lau lòng bàn tay lau lòng bàn chân, cuối cùng khóc mệt rồi ngủ thϊếp đi, còn không thể đặt lên giường, vừa đặt xuống thì lại khóc không ngừng.

Hứa Linh chỉ có thể ôm con ngủ, cách đoạn thời gian Đoạn Phi Phàm sẽ thay một lát.

Thực sự bị đứa bé khóc đến phiền Hứa Linh vội nhìn đứa bé gào không cho nó khóc, nhưng đứa bé khóc càng lợi hại hơn, Hứa Linh vừa tức vừa gấp cũng khóc theo.

Làm mẹ thật mệt a!

Đoạn Phi Phàm cũng phải dỗ nhỏ xong rồi dỗ lớn.

Dứt khoát chịu như vậy mà trôi qua, cuối cùng đứa bé cũng được xuất viện rồi.

Bác sĩ dặn dò họ trở về phải chú ý quan sát nhiều hơn, phòng ngừa tái phát thì mới để họ trở về.

Đoạn Phi Phàm nấu cháo cho đứa bé, Hứa Linh nhìn đứa bé cuối cùng có thể ăn từng miếng bự như vậy thì nhẹ nhỏm hơn nhiều rồi.

“Mới có mấy ngày thôi mà Điềm Điềm gầy đi một vòng rồi” Hứa Linh nhìn mặt đứa bé đau lòng nói.

“Ừm, tôi làm nhiều chút đồ ăn ngon, để Điềm Điềm ăn trắng trẻo mập mạp lại.” Đoạn Phi Phàm cũng đau lòng.

“Đúng rồi, mấy hôm nay trên ruộng không có chuyện gì chứ? Còn livestream thì sao?” Hứa Linh đút con ăn xong cháo, mới có tâm tình hỏi chuyện đất đai.

“Tôi có nói với mọi người trên mạng là có chuyện tạm thời ngưng vài ngày, đợi lát tôi lên xem sao, ngoài ruộng không có gì, rau phát triển rất tốt. Có điều cũng hơi kỳ lạ, tại sao rau nhà chúng ta không tốn nhiều công sức mà so với nhà người ta phát triển tốt ta?” Đoạn Phi Phàm thuận tiện nói.

“Do phần thưởng của hệ thống, nhưng vẫn phải dụng tâm mà quản lí, buổi chiều chúng ta đi nhà trưởng thôn hỏi thử tình hình hợp tác xã và nhà kính thế nào rồi? Còn có mấy ngày này không có chú ý, gần đầy mấy thầy đặt rau ít đi rất nhiều, cũng phải đi xem tình hình thế nào.” Hứa Linh muốn đi hỏi thầy Lí xem rốt cuộc chuyện là thế nào.

“Ừm, tôi xem xong phòng livestream thì chúng ta đi.” Đoạn Phi Phàm nhìn xem tình hình mấy ngày này.

Vừa lên thì nhận được rất nhiều bình luận, máy bị load luôn rồi.

“Chủ thớt đúng là lừa đảo? Lừa đảo, tiền của chúng tôi biến mất rồi?”

“Chủ thớt lừa đảo! Uổng công tôi còn tưởng anh là người thanh lưu nhất trong giới livestream này nữa!”

Những bình luận này còn mới, còn có rất nhiều bình luận hỏi thăm cả nhà Đoạn Phi Phàm.

Làm sao thế này? Mình mới ba ngày chưa lên livestream làm sao mà phản ứng kịch liệt thế này!

Còn nữa chỉ nhận tiền thuê của hai người trên mạng, những người khác còn đang xem thế nào, căn bản không đưa tiền cho mình mà? Làm sao mà thành lừa đảo rồi?

Đoạn Phi Phàm vội liên hệ với hai người trên mạng đã đưa tiền thuê hỏi tình hình.

Hỏi qua mới biết vốn dĩ ba ngày này có hai người tự xưng là người cùng thôn với chủ thớt nói chủ thớt là lừa đảo, lừa cư dân mạng lấy tiền thuê gì đó, lừa được tiền thì ngưng livestream, cư dân mạng cũng không biết đường tìm hắn.

Vốn dĩ mọi người đều không tin, vì mỗi ngày đều xem trồng rau, còn có rất nhiều người nhận được dưa chuột và cà chua, vị thật sự rất tốt, chủ thớt vì số phí quản lý tiền thuê ít ỏi này thì không nhất thiết phải lừa tiền.

Vừa hay Đoạn Phi Phàm phải chăm sóc Điềm Điềm một tuần không lên livestream, cộng thêm có người dẫn dắn, phòng livestream bắt đầu nổ lửa, đều là căm phẫn mắng chủ thớt, rất nhiều người đều bỏ đi.

Đoạn Phi Phàm nghe xong để cư dân mạng yên tâm, bản thân chỉ là vì người nhà nhập viện nên ngưng livestream, không có ý định lừa tiền, nếu không tin thì có thể đem tiền trả lại cho họ.

Hai người bạn mạng này biểu thị tin tưởng nhân phẩm của Đoạn Phi Phàm, không cần trả tiền, chỉ là nhắc nhỏ Đoạn Phi Phàm nhanh giải quyết vấn đề tin tưởng này của cư dân mạng, không thì cức khổ ban đầu đều bỏ phí rồi.

Đoạn Phi Phàm nói với Hứa Linh vấn đề này, Hứa Linh cho rằng chắc chắn có người đối đầu với hai người họ, còn là ai thì không có chứng cứ cũng không biết ai đang gièm pha bọn họ.

Chuyện này gấp không được, hai người trước tiên đi tìm trưởng thôn hỏi tình hình đất đai của hợp tác xã tính dụng.

Nhưng mà khi Hứa Linh phải đi Điềm Điềm không chịu, nắm lấy áo Hứa Linh không buông tay, miễn cưỡng gỡ ra thì bắt đầu khóc, ra sức khóc, ai khuyên cũng không có tác dụng.

Hứa Linh nhìn Điềm Điềm duỗi tay giãy lấy sinh mạng của mình cảm thấy cả mặt là nước mắt, cảm thấy bản thân không dẫn theo nó thì quá tàn nhẫn, nên bế nó đi ra.

Nói ra cũng kỳ lạ, Hứa Linh qua ôm Điềm Điềm thì không khóc nữa, thật thà nằm trên bờ vai Hứa Linh khóc thút thít, hai tay còn ra sức ôm lấy cổ cô, sợ rằng lại bỏ bản thân xuống.

“Điềm Điềm không khóc nào, mẹ bế con đi nha, sau này không cần biết làm gì mẹ đều dẫn con theo, không để con ở nhà nữa.” Hứa Linh nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé nói.

Không biết là đứa bé nghe hiểu hay là trùng hợp mà gật nhẹ đầu.

Ba người đến nhà trưởng thôn, hỏi trưởng thôn chuyện tiến hành thế nào rồi.

Tin tức của trưởng thôn cũng không tốt, hợp tác xã tín dụng đất trước phải nhận thầu một trăm mẫu đất, mà vấn đề chuyển nhượng đất lại rất khó thúc đẩy.

Bởi vì những người già trong thôn không dám đem đất để bên ngoài nhận thầu, còn có một số cảm thấy tiền thuê út, muốn thêm ít tiền thuê, nhất thời lại giằng co rồi, không còn cách nào tiến hành.

Đi từ nhà thôn trưởng ra ba người đi xem ruộng rau, thật may là ruộng rau không bị ảnh hưởng gì, chỉ là Hứa Linh tỉ mỉ quan sát phát hiện có người đi vào nhưng không bieeys muốn làm gì, chắc là chưa kịp làm gì thì có người đến rồi, sợ bị phát hiện nên dừng lại động tác.

Chuyện này chắc chắn có người đang đối đầu với họ, muốn phá hủy bọn họ, chắc không phải là người ngoài, là người trong thôn mình.

Còn chưa đợi bọ họ lên trấn tìm thầy Lí, thầy Lí đã gọi điện đến cho họ.

“Hứa Linh a, mấy con dạo này làm sao vậy? Không giao rau nửa hả? Còn nữa trong thôn con cũng có người bắt đầu giao rau rồi, còn rẻ hơn tụi con không ít, chuyện này tụi con biết không?” Thầy Lí đặc biệt gọi đến hỏi thăm tình hình.

“Thầy Lí, đứa bé ở nhà bị bệnh phải nhập viện ạ, nên nghỉ ngơi mấy ngày này, ngày mai có thể tiếp tục giao rau rồi a, cảm ơn thầy nói cho tụi em tin này a!” Hứa Linh giải thích tình hình với thầy Lí.

“Có phải tụi con đắc tội với người nào rồi không? Đám người này rõ ràng là đối đầu với tụi con, giao đều là khách hàng cũ, giá cả so với nhà con một cân giảm hai ba hào, loại rau thì như nhau, cũng là giao đến nơi. Rất nhiều người đều mua rau từ bọn họ, chỗ thầy thì thầy không cho đến, cụ thể là ai thì thầy cũng không gặp người này, là đầu bếp ở nhà ăn đuổi đi. Tụi con phải chú ý đó, cứ như vậy thì chuyện làm ăn đều bị người ta giành mất.” Thầy Lí lo lắng cho hai người trẻ không quan tâm chuyện này còn tốt bụng giải thích cho bọn họ.

“Thầy Lí này thật sự là người tốt a!” Đoạn Phi Phàm đã lâu rồi chưa gặp được thầy giáo tốt như vậy không nhịn được cảm khái một câu. Quay đầu hỏi Hứa Linh: “Cô cảm thấy là ai đang giành làm ăn với chúng ta?”

“Là người trong thôn chúng ta, còn đối với nguồn khách hàng, app livestream của chúng ta hiểu rõ như vậy, anh cảm thấy còn có thể là ai?” Hứa Linh ôm lấy Điềm Điềm muốn xuống hái hoa trả lời Đoạn Phi Phàm.

“Chẳng lẽ là hai người bọn họ? Nhưng mà tại sao a?” Đoạn Phi Phàm hỏi.

Hứa Linh nhìn Đoạn Phi Phàm như nhìn tên đần, “Còn vì cái gì, vì tiền đó!”

“Tôi đương nhiên biết là vì tiền, nhưng bọn họ kiếm tiền đâu thể chuyên giành nguồn khách của chúng ta a? Tự đi kiếm a? Vậy phải làm sao? Giảm giá với họ sao?”

“Cạnh tranh hạ giá cuối cùng chịu thiệt vẫn là những người trồng rau trong thôn, chúng ta không làm chuyện này, nếu họ đã muốn bán thì để họ bán đi.” Hứa Linh chỉ đành để đứa bé đi hái hoa.

“Cái gì? Để cho họ bán? Đây không phải phong cách của cô?”

“Phong cách của tôi là gì, đánh nhau với bọn họ? Tôi lại không phải là phần tử bạo lực.” Hứa Linh dùng nửa con mắt nhìn Đoạn Phi Phàm.

Hơ hơ! Phụ nữ đều thất thường như vậy sao?