"Tại sao không mang em về nhà?" Trên đường về nhà, Tô Lan đã cởi giày cao gót đặt chân lên đùi Dịch Tu Văn, hai tay vòng qua cổ anh.
"Chẳng lẽ em muốn đi?" Vừa nãy đã uống một ít rượu, Tô Lạn lè lưỡi mang theo vẻ say rượu đáng yêu: " Không muốn". Anh nhéo nhéo mũi cô hỏi:" Vì sao?"
" Em chưa chuẩn bị sẵn sàng"
"Anh cũng muốn mang em về nhà sớm một chút...nhưng hôm nay có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Tài xế dừng xe, đã về đến nhà.
"Chuyện gì?"
Môi anh tiến gần đến tai cô:" Ăn em"
Tô Lạn đỏ mặt chôn vào cần cổ anh, nhỏ nhẹ nói:" Chân đau, anh ôm em lên".
Vào thang máy, một tay Dịch Tu Văn cầm giày cao gót, một tay ôm cô như ôm một em bé, trong miệng lẩm bẩm:
"Em làm anh mất sức, tối nào anh cũng dùng sức vẫn chưa đủ mệt sao?"
Người này, đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Tô Lạn bóp cằm anh nói:" Cái gì, rõ ràng là anh muốn làm".
Dịch Tu Văn cười cong khoé miệng, nhướng mày: : "Đúng thật, chính xác là anh muốn"Làm"".
"Làm" anh nói với vẻ nghiêm trọng.
Vừa vào cửa, vứt giày cao gót lên mặt đất, Dịch Tu Văn đè cô trên cửa, mạnh mẽ mυ'ŧ môi, nâng mông cô lên đi vào phòng khách sau đó ném người lên sô pha.
Tô Lạn ngửa đầu nhìn anh: "Tại sao không vào phòng ngủ?"
"Vội cái gì." Anh nói.
Anh cởϊ áσ khoác nới lỏng cà vạt, cúi người áp lên trên: "Hôm nay là ngày tốt, phòng khách ban công phòng bếp phòng tắm và phòng ngủ, anh đều muốn tới một lần".
Hôn từ tai tới cổ, vừa đưa tay muốn cởϊ qυầи áo cô, Tô Lạn hơi dùng sức xoay người ngồi lên người anh, môi răng vẫn không rời, đưa tay lên cởi cà vạt của anh rút ra. Lúc này mới rời môi anh, ý cười nơi khoé mắt nhìn anh, quấn cà vạt xoắn ở trên tay hai vòng.
"Ừm?"
Tô Lạn véo má anh, giọng nói câu người mang theo ý làm nũng nói:" Hôm nay theo ý em có được không?"
Dịch Tu Văn cười khẽ mổ một cái vào môi cô:" Được".
Cô muốn chơi thì anh sẽ tận lực bồi đáp. Tô Lạn cắn môi, động tác nhanh nhẹn dùng cà vạt trói hai tay anh về phía sau. Dịch Tu Văn không nghĩ rằng cô sẽ chơi như vậy. Ý này hay.
Cô khoá ngồi trên người anh, hôn lên mặt rồi không dừng lại lâu lắm lưu luyến hôn xuống, nụ hôn rơi trên hầu kết, nơi này của anh luôn mẫn cảm. Nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn, đầu lưỡi của cô liền đuổi theo miêu tả hình dạng tinh tế của nó. Vừa mới bắt đầu, Dịch Tu Văn đã không kiềm chế nổi. Tô Lạn cười dừng động tác,mắt nhìn anh, tay đưa xuống rút áo sơ mi được anh nhét ở trong quần tây, thuần thục cởi bỏ dây lưng, với tay luồn vào qυầи ɭóŧ cầm đồ vật đang khí thế bừng bừng.
Cô bĩu môi, tay vỗ nhẹ một cái: " Sao mới chọc nghẹo một chút mà đã không chịu nổi..."
Dịch Tu Văn tê dại kêu lên: "Cậu nhỏ đυ.ng tới em...đều không chịu được".
"Như vậy hả.." Nói xong cô từ người anh đứng lên, ngồi trên bàn trà thấp trước mặt, nâng một chân lên nhẹ nhàng đặt lên trên cậu nhỏ của anh vuốt ve:" Vậy anh có thể vì em mà mất khống chế không?". Mũi chân mượt mà như ngọc vuốt ve dọc theo cự vật, Dịch Tu Văn rũ mắt nhìn hành động này của cô, ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng.
Tô Lạn quyết tâm muốn trêu chọc anh.
Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay đưa đến sau lưng kéo khoá váy, làn váy rơi trên mặt đất, hôm nay cô mặc không chỉ nguyên quần chữ (丁), áσ ɭóŧ cũng cùng bộ, chiếc áσ ɭóŧ ren mỏng nâng lên hai cái vυ' no đủ, hai điểm hồng nhạt như ẩn như hiện, điểm chết người ở phía dưới, cái này mà cũng gọi là qυầи ɭóŧ sao? Mấy cái dây màu đen tinh tế, nửa che nửa hở ở chỗ xấu hổ kia. Dịch Tu Văn nhìn thấy, ánh mắt như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Lần nữa Tô Lạn ngồi trở lại trên bàn trà, hơi lạnh, làm cô giật mình nhưng rất hưng phấn. Mấy năm nay đều dựa vào công phu trên giường của Dịch Tu Văn, cô không còn là một cô gái nhỏ hay ngại ngùng bị động, cô có thể chơi ra đoá hoa nhỏ.
Bộ dáng này là đang câu dẫn Dịch Tu Văn.
Kéo dây áσ ɭóŧ bên trái xuống lộ ra một bên vυ', đưa tay xoa bóp làm cho núʍ ѵú đỏ hồng cứng lên, cô dùng hai ngón tay kẹp lại, ngước mắt lên nhìn anh, tay phải đưa xuống đi vào giữa hai chân mình. Chậm rãi xoa nắn, phát ra tiếng than nhẹ, hai đầu gối tách ra làm cho nơi đó hoàn toàn phơi bày. Dịch Tu Ngăn hít mạnh một hơi.
Mảnh vải nhỏ vì động tác này mà hợp lại cùng nhau, không che được tiểu huyệt, kẹp ở giữa hai mảnh môi âʍ ɦộ đầy đặn, đường chỉ theo khe rãnh qua lại vuốt ve dây đeo theo bên vυ' đang bị cô xoa nắn nhẹ nhàng đưa đẩy.
"Ưʍ..." Tô Lạn ngẩng đầu lên hừ nhẹ, lôi kéo chỗ mẫn cảm, nước tràn ra thấm ướt một mảnh màu đen, khảm vào đôi mông to, làm nơi đó càng thêm phấn nộn câu người. Không đủ, cô khẽ nhếch miệng nhỏ, đầu ngón tay đẩy mảnh vải nhỏ ra, tiểu huyệt hé mở hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, nước dịch lóng lánh câu người, đầu ngón tay đều dính nhớp chọc vào nơi mẫn cảm, run run thân mình không chịu được ngân lên tiếng rêи ɾỉ. Đai áσ ɭóŧ khó khăn bắt ở trên vai, lộ ra một bên vυ', một tay chống lên chân, một tay xoa nắn dưới thân, ngón tay trắng nõn đẩy ra rồi chậm rãi cắm vào:
"Ô...cắm vào rồi" Âm thanh ướŧ áŧ.
Ở ngay trước mắt anh, ngón tay không ngừng đưa đẩy ra vào, mang theo tiếng nước róc rách, cô quên mất chính mình, hơi thở phì phò tìm kiếm điểm mẫn cảm. Dịch Tu Văn cảm thấy huyệt thái dương của anh nảy lên, có gì đó dâng trào đứng lặng ở nơi đó căng trướng phát đau, cô gái ở trước mắt như đoá hoa hồng nở rộ, kiều diễm khiêu gợi.
Co thật là...to gan.
Tô Lạn chỉ nghĩ đến Dịch Tu Văn đang không chớp mắt nhìn mình thủ da^ʍ nên càng thêm hưng phấn, cao trào đến nhanh hơn so với bình thường, cô run rẩy thân mình, ngay trước mắt anh phun ra, bàn trà ướt một mảng. Cô há mồm thở phì phò, một lần nữa trở lại bên người Dịch Tu Văn, giơ chân quỳ lên hai bên sườn trên sô pha, dươиɠ ѵậŧ đối diện cửa huyệt nhưng cô muốn rời ra chút khoảng cách không cho anh thực hiện được. Nâng một bên đầṳ ѵú nhét vào miệng anh:
"Mυ'ŧ cho em"
Dịch Tu Văn há miệng cắn một cái, cô đau đớn rên lên một tiếng, giơ tay véo vào eo anh. Biết anh không ngoan. Đầu lưỡi chậm chạp liếʍ láp quanh quầng vυ', vừa rồi bị anh cắn nổi lên một vòng dấu răng, ngậm lấy hạt nhỏ hút tới tê tê rung động.
Tô Lạn tay trườn xuống dưới nắm lấy cự vật nóng bỏng xoa xoa, đầu ngón tay đảo qua đỉnh mã mắt, chơi xấu bắt lấy hai túi con cháu anh. Dịch Tu Văn hừ một tiếng khổ sở, nghẹn đủ lâu rồi nên giờ chỗ đó trướng đến phát đau.
"Tô Tô..." Âm thanh mang theo ý xin tha.
"Khó chịu à?" Động tác trên tay không dừng, cúi đầu xem chỗ đó cảm nhận được được nó nảy lên, ngón tay dọc theo gân xanh vuốt từ gốc tới đỉnh.
"Đang muốn nổ mạnh." Anh thở gấp một hơi thở nóng bỏng.
Cô làm bộ làm tịch hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Dịch Tu Văn gặm cắn cần cổ cô:" Cởi cho anh, được không?"
Ngày trước Tô Lạn không thể chịu nổi bộ dáng này của anh, âm thanh mềm nhũn cho nên cái gì cô cũng nghe theo nhưng hôm nay thì không. Đứng dậy từ trên người anh, không nể mặt mà từ chối:
"Không được, sao vừa nãy anh cắn em?" Cô còn chưa chơi đủ.
Đi tới giá vẽ đặt ở ban công cầm màu nước tới, rồi khoá ngồi trên người anh, nắm lấy thứ đang gắng gượng, xoa xoa vào cửa huyệt. Hai thứ kết hợp lại từng chút, dươиɠ ѵậŧ rẽ ra từng lớp thịt mềm cho tới khi đi vào trong hoàn toàn, Dịch Tu Văn dựa vào sô pha, gân xanh nổi đầy trên trán, trong cổ họng thở dài một hơi. Tô Lạn đã đủ ướt, nhưng bị con quái vật khổng lồ của anh nhét vào đã là cố hết sức, dừng lại một lát rồi lại bị lấp đầy. Cô nuốt lấy nó, nhưng lại không có động tác tiếp theo, nơi thịt mềm bao vây lấy anh như muốn mạng, bất đắc dĩ phải dừng lại nên Dịch Tu Văn càng khó chịu hơn, khó khăn đỉnh eo cắn răng xin tha:" Tô Tô của anh, em động đi".
Tô Lạn chống tay trên bụng nhỏ, ngăn lại động tác đỉnh lên:" Ô..đừng có lộn xộn em còn chưa chơi xong mà.." Dịch Tu Văn ánh mắt hoang mang không biết cô muốn làm gì.
Cô duỗi tay lấy màu nước trên bàn, màu hồng, nhìn người trước mặt, ánh mắt kiều diễm không che giấu hơi ngẩng đầu lên, vẽ từ cổ đến xương quai xanh, lướt xuống vυ', màu hồng phác hoạ theo thân hình cô, đẹp không gì sánh được. Dính chút màu trắng vẽ lên đầṳ ѵú, vòng quanh quầng vυ' mọt vòng, trong miệng ngâm nga cố ý kêu cho anh nghe. Cô vẫn tiếp tục, màu đỏ đen trắng theo động tác trên tay cô chảy xuống bên hông, ra sau thắt lưng, sau đó tới cặp đùi trắng nõn, nhưng không chảy vào chỗ hai người đang kết hợp, đường cong uyển chuyển.
Dán tới trên bụng nhỏ anh đang vất vả nhẫn nhịn, có thể thấy gân xanh gồ lên, Tô Lạn vẽ theo hình dạng nó, như đang vẽ một bức tranh, đi tới nơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Dịch Tu Văn nổi cả da gà, mỗi nét đều khiêu chiến lý trí của anh. Tay dừng lại trên cơ bụng, ánh mắt cô tham lam lưu luyến sờ soạn, cởi nốt mấy nút áo sơ mi của anh ra, áo trắng đã dính nhiều màu sắc. Tới trước ngực, cô cúi đầu liếʍ một bên đầṳ ѵú anh, bàn tay dính nước màu véo một bên, cô vẫn không thấy đủ nên hóp bụng nhỏ lại, kẹp anh một chút: :"ƯM..." Dịch Tu Văn ngửa đầu rêи ɾỉ thở dốc.
Thật muốn cô chơi chết anh.
Tô Lạn nở nụ cười, chính cô lại bị bộ dáng này của anh hấp dẫn làm cho rối rắm, nơi giao hợp chảy ra mật dịch, lông đen dính đầy nước, trên bụng nhỏ của Dịch Tu Văn ướt một mảng. Tay xoa lên đầu vai dày rộng, đến cổ, Tô Lạn nhẹ nhàng cắn cằm anh:
" Gọi em một tiếng thân mật xem nào".
Dịch Tu Văn nhìn cô sau đó nở nụ cười trầm thấp:
" Tô Tô" âm thành trầm khàn:" Nếu là em, thì anh sẽ tự hỏi mình xem chiếc cà vạt này liệu có thể trói được anh hay không?"
Cái gì?
Tô Lạn hẫng vài giây. Lúc phản ứng lại đã bị anh dùng sức xoay người đè chống thân thể lên sô pha, anh động thân tiến thẳng vào: " Ưʍ...aaa".
Chơi quá trớn.
Cô nhìn anh hồng đôi mắt, động tác mạnh mẽ, anh đã nhịn tới bây giờ nên đã mất khống chế.
Quá sâu, Tô Lạn cau mày kẹp chặt vách trong làm cho anh càng có lực mà đỉnh vào. Hình như chọc vào hoa tâm nhưng vẫn không đủ, còn muốn vào hướng càng sâu bên trong, anh đột nhiên dừng lại nhúng bàn tay vào màu hồng, đánh bang một cái hiện lên một bàn tay màu chói mắt trên mông cô. Dịch Tu Văn lúc này đã vừa lòng cười cười, tay bóp eo bắt đầu điên cuồng mà cắm ra cắm vào.
" Chậm chậm một chút..aa.". Tô Lạn đầu óc đã sắp hôn mê, ánh mắt dần thất thần, bị đâm cho tan thành mảnh nhỏ.
"Còn dám không?"
Thân mình cô không chịu nổi, toàn thân trên đều ghé vào sô pha, cắn môi nói không nên lời. Dịch Tu Văn rũ mắt nhìn sườn mặt cô, dưới xương cụt dâng lên một kɧoáı ©ảʍ tê dại, anh nghiến răng nghiến lợi nói:" Lá gan của em sao lớn như vậy, anh thế nào cũng phải trị được em".
Tô Lạn trả lời có chút tủi thân: " Anh nói...ah ...nói hôm nay đều theo ý em..."
Dịch Tu Văn cười khẽ: "Ai biết được em dám chơi anh như vậy... dùng tay mình thấy thoải mái hơn, hay vẫn là ...anh....như vậy.....fuck em.... thoải mái?" Mỗi một lúc dừng... anh đều thúc mạnh vào trong.
Tiếng giao hợp vang lên ọp ẹp, tiếng rêи ɾỉ thở dốc hoà vào nhau, nhớ lại chuyện vừa nãy, bất tri giác dâng lên một chút xấu hổ, anh lại thúc vào làm cho cô ngẩng cao đầu, vách trong run rẩy, bị anh nghạnh lên chọc vào đỉnh đạt tới cao trào. Mã mắt cảm nhận được một dòng nước, Dịch Tu Văn thở hổn hển vài hơi, không cho cô thời gian nghỉ, vớt thân mình đã mềm nhũn lên, bóp eo nói:
"Trả lời anh?"
Lúc cao trào vừa qua đi vốn dĩ rất mẫn cảm, anh không thuận theo mà trêu chọc làm bụng nhỏ lại trướng lên, cảm giác bị phóng đại lên nhiều, mỗi một sợi lông đều run rẩy, tựa như khóc rống lên khó khăn trả lời: " Bị anh làm thoải mái..." Giống như lúc nãy anh xin tha:.."Dịch Tu Văn..."
Dịch Tu Văn đã nhịn cũng cực hạn, thủ sẵn ở eo, cây gậy sắt lớn rút ra lại đi vào tận gốc, Tô Lạn vừa nãy dưới thân anh như đã chết một lần, cô nhắm mắt lại thét chói tai run rẩy, lúc này anh mới gầm lên chôn trong thân thể cô bắn ra.
Từ lúc đầu không hề đổi sang tư thế khác, nhưng vẫn một phen vui sướиɠ tràn trề.
Tô Lạn như con cá đang mắc cạn, nhắm mắt lại thở dốc, không còn chút sức lực nào. Dịch Tu Văn nằm trên cô thở hổn hển, một lúc sau hơi thở mới bình tĩnh, giơ tay vuốt sợi tóc ướt mồ hôi của cô, sau đó rút ra khỏi thân thể. Không có đồ vật của anh ngăn lại, cái miệng nhỏ của cô phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn làm anh lại phấn trấn tinh thần.
Hôn lên trán và chóp mũi cô, bế lên ban công, dưới thân đỡ lấy đồ vật đã cứng lên, Tô Lạn vừa bị lăn lộn tàn nhẫn, hơi bực bội:
"Lại nữa..."
Nằm ở trên người anh vô lực liếc xéo một cái, đám sương mù trong mắt còn chưa tiêu tan, âm thanh như làm nũng mềm mại.
Dịch Tu Văn buông cô ra, quay người làm cô ghé vào ban công thuỷ tinh, làm ở tư thế này xông thẳng vào.
"Bây giờ mới tới ban công đấy bảo bối".