Diêu Bân tạo ra một ảnh hưởng rất lớn đối với Tô Lạn, khi mới bắt đầu thì hắn ta thật sự không phải một người có tính chất tạo nên thương tổn.
Ngay từ đầu, Tô Lạn cũng chỉ nghĩ rằng đây là một cách thức theo đuổi rất bình thường của nam sinh, lần đầu tiên ý thức được hắn ta là một tên biếи ŧɦái, chính là một ngày giữa học kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ sắp tới, Diêu Bân đã không còn thoả mãn khi đi theo cô ở trường học nữa, lúc sau hắn lại đi theo cô trở về nhà. Lúc đó nhà Tô Lạn và bà ngoại ở hẻm nhỏ trong một khu phố cũ, cách trường học rất gần đi mười mấy phút là tới nơi. Vào mùa đông trời tối sớm, vừa mới tan học trời cũng đã gần tối, ngõ nhỏ xưa cũ, trên đường lâu không được sửa, ánh đèn chỉ sáng le lói đã lâu không được thay mới. Ngõ nhỏ nên không có nhiều nhà ở, một nơi yên tĩnh âm thầm chỉ vang lên vài tiếng chó sủa ở xa xa. Tô Lạn đi nhanh về nhà, do ngõ nhỏ yên tĩnh nên cô mới phát hiện được tiếng bước chân phía sau lưng.
Quay đầu lại nhìn thấy hắn, hai tay đang nhét ở trong túi quần, nhìn kỹ có thể thấy được cái gì phồng lên ở đũng quần. Hắn không tránh né tầm mắt cô, rút tay ra nâng sửa mắt kính sau đó nở nụ cười ngơ ngác, trông rất quái dị và kinh tởm.
Tô Lạn nhìn qua thì ngây ngốc, chân mềm nhũn chạy như bay về nhà, khoá chặt cửa lại, lúc này mới dựa vào sau cánh cửa há miệng thở dốc. Bà ngoại đang ở bênh viện, ở nhà chỉ có một mình cô, Tô Lạn vẫn lo lắng cho tới tận nửa đêm.
Sau đó cô nói cho Trình Hướng và Bạch Mân chuyện này, hai người đã thương lượng với nhau, về sau ai rảnh sẽ đón cô. Trình Hướng lúc đó còn muốn kiếm người cảnh cáo hắn ta một trận, nhưng lại bị Tô Lạn ngăn cản. Cô nói dù sao hắn ta chỉ là một học sinh mười lăm tuổi, chắc cũng chẳng có can đảm làm ra chuyện gì lớn. Liên tục đưa đón cô một tuần, hai ngày sau thì Trình Hướng và Bạch Mân đi làm việc ở nơi khác.
Hôm nay, tới lượt Tô Lạn trực nhật, cô vào WC giặt chổi lau nhà, lúc này học sinh đã về hết, sân trường vắng vẻ. Từ xa đã thấy chỉ còn ánh sáng của lớp học. Cô đi tới cửa, nhìn thấy một người ngồi ở vị trí của cô, cầm chiếc áo đồng phục cô mặc đưa xuống dưới thân không ngừng loát động, tay kia cầm phần còn lại đưa lên mũi ngửi.
Cây chổi lau nhà rơi xuống đất, gậy gỗ nện xuống nền gạch vang lên âm thanh bén nhọn bất ngờ, hắn ta bị âm thanh này doạ sợ tới mức run lên, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, giống như càng thêm hưng phấn, hắn ta cười lên " hắc hắc", sau đó run rẩy thân mình, đạt được cao trào.
Tô Lạn kinh hoàng nói không nên lời, bắt đầu muốn chạy, hắn đứng dậy xách quần lập tức đuổi theo. Hắn ta thật sự rất điên cuồng, vừa chạy đuổi theo cô, vừa cười khả ố, Tô Lạn chạy vào WC nữ, không kịp khoá cửa, đành phải trốn vào một gian phòng.
Hắn ta đẩy cửa tiến vào, từng bước một đi tới gần phía phòng mà Tô Lạn đang trốn, Tô Lạn chưa từng trải qua việc sợ hãi như thế này bao giờ, cô rúc vào trong góc, cả người không khống chế được run rẩy, đôi tay đưa lên che lỗ tai ngăn lại tiếng cười khả ố cùng tiếng bước chân ngày càng gần.
Tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, tiếng bước chân cũng dừng, đứng ngốc bên ngoài gian phòng mà Tô Lạn đang trốn. Trong WC tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng le lói của đèn đường chiếu vào, yên tĩnh tới mức cô chỉ còn nghe được tiếng tim đập của chính mình. Trong bóng tối, cô thấy qua khe cửa xuất hiện một đôi mắt, đây là lần đầu tiên Tô Lạn thấy rõ được đôi mắt hắn, mang theo ý cười, như phát ra ánh sáng xanh của mắt chuột. Cô bị doạ sợ tới mức choáng váng, muốn hét lên mà không thể nào hét nổi.
Cuối cùng ngày đó, may mắn có bà lao công đẩy cửa đi vào, hắn thấy có người tới, chạy trốn như bay. Tô Lạn tránh ở trong góc, chậm chạp không dám đi ra, lúc sau cũng do bà lao công gọi bảo vệ trường học tới.
Tô Lạn và bảo vệ đi báo cảnh sát, bằng chứng là một chiếc áo đồng phục có chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng chẳng thể chứng mình được điều gì. Cảnh Sát chỉ thờ ơ bảo đảm đưa cô trở về tới nhà an toàn, sau đó gọi điện báo cho bố mẹ hắn và thầy giáo chủ nhiệm, giáo dục lại con mình.
Cũng may bi kịch không xảy ra, hắn ta cùng chưa làm được gì.
Tô Lạn không trở về nhà, cô tới bệnh viện chăm bà ngoại, không dám ở một mình nữa, cũng không dám tới trường, nằm co ro cạnh bà ngoại một tuần. Trong lúc đó không ai biết cô ở đâu, Tô Lạn cũng không biết khoảng thời gian sau sự việc đó đã xảy ra chuyện gì.
Một tuần sau trở lại trường học, mọi người nhìn thấy cô đều tránh né như tránh virus. Họ không rõ nguyên do, nhưng không biết cô là người bị hại. Sau đó từ tin đồn nhảm nhí cô bắt được chút tin tức.
Ngày đó Diêu Bân chạy trốn, đã viết một bức thư tuyệt mệnh tung tin lên án Tô Lạn đùa bỡn tình cảm của hắn, cho nên đau khổ vì bị thất tình, sau đó cầm dao gọt hoa quả rạch vài đường ở tay. Cha mẹ hắn ta tới trường học náo loạn hai ngày, ngồi trong lớp kể lể con mình bị trọng thương, bốn phía tung tin đồn ác ý về Tô Lạn.
Nói cho cùng, hắn ta cũng khá thông minh.
Hắn đã biết rõ sau đó Tô Lạn sẽ làm gì, biết rõ cắt cổ tay vài đường căn bản cũng không chết người được vì chỉ sượt qua da, chảy vài giọt máu. Lập tức, nhân vật đã thay đổi, hắn thành người ngây thơ bị nữ sinh hư hỏng đùa bỡn, mà Tô Lạn trở thành người sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, đã ngủ với rất nhiều người. Mọi người sẽ luôn tin tưởng vào những kẻ yếu ớt. Diêu Bân nhìn qua đáng thương như vậy, hắn ta còn lựa chọn tự sát, tất cả mọi người đều tin vào kịch bản do hắn bịa đặt.
Từ đây về sau, không ai cùng chơi với Tô Lạn, trải qua vài lần bạo lực học đường, Tô Lạn chọn tạm thời nghỉ học.
Đoạn thời gian đó, bệnh tình của bà ngoại cũng ngày càng nghiêm trọng, cô cảm thấy số phận của mình không xong lại va phải sự việc này nên tâm trạng tiếp tục đi xuống, cô cảm thấy bản thân mình sắp tan vỡ, một chút một chút nữa sẽ vỡ tan.
Nói tới đây, Tô Lạn không thể bình tĩnh nói tiếp, cô co thân mình, chôn mặt ở đầu gối khóc lên. Dịch Tu Văn ngồi ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch còn thân mình tức giận đến phát run, sau đó anh ôm cô vào l*иg ngực, dùng hết sức lực ôm lấy cô.
Lời đồn đãi nổi lên bốn phía lúc Tô Lạn chuyển tới đây chỉ bằng một buổi tối đã kể xong, nhưng Dịch Tu Văn có thể tưởng tượng được lúc đó cô đã trải qua những điều gì. Nhớ lại lần Tô Lạn bị nhốt trong WC ngày đó, vậy mà cô vẫn giữ được bình tĩnh, có lẽ bởi vì trước đó đã từng trải qua cảm giác kinh khủng hơn thế nhiều.
────────
Trong xe khói thuốc mông lung, đều là mùi hương nicotin, hít sâu một hơi l*иg ngực lại ân ẩn đau đớn.
Hút thuốc quá nhiều.
"Nói thật, lúc nghe cô ấy kể chuyện đó, tôi thật muốn vọt tới trước mặt hắn ta, cầm dao đâm chết hắn". Dịch Tu Văn tay trái kẹp điếu thuốc, anh nhìn đốm lửa tới xuất thần, tàn thuốc như sắp rơi xuống.
Lần đầu tiên Trần Giới biết, Dịch Tu Văn nói chuyện cũng có lúc nóng nảy thô tục. Nhưng vì hiện tại cách xa khoảng thời gian đó, anh ta dụi tắt điếu thuốc lá, tay trái giữ tay phải, không ngăn được sự run rẩy. Vài năm sau tới ngày hôm nay, anh ta nghe chuyện xưa từ một người khác biết được chuyện này, cảm thấy cũng không thở nổi.
Anh ta không dám tưởng tượng lúc đó Tô Lạn có bao nhiêu sự tuyệt vọng, cũng không tưởng tượng nổi tâm tình của Dịch Tu Văn sau khi biết được chuyện đó.