“Tại bên trong thâm cốc kia sương mù đặc tràn ngập, tại trên núi cao kia băng tuyết bao trùm, có một đóa hoa thuần trắng nở rộ;
“Đứa trẻ hái đóa hoa này, sẽ được gặp những tiểu yêu tinh đến từ chính cây húng quế trong khu rừng đầy nắng;
“Húng quế tinh linh sẽ biếu tặng cho đứa bé một đôi cánh trong suốt, để chúng có thể thừa dịp bay lượn trong gió;
“Bay đến phương xa, bay đến trên trời, bay đến thiên đường…”
Lôi Triết đè thấp tiếng nói, dựa vào bên tai Giản Kiều chầm chậm ngâm xướng một bài đồng dao.
Hắn vừa xướng vừa nhẹ nhàng lung lay thân thể Giản Kiều, ôn nhu vuốt ve lưng của Giản Kiều, như một người cha dẫn dụ con mình vào giấc ngủ thật nhanh.
Hắn biết rằng, bây giờ Giản Kiều cần nhất là bình tĩnh.
Giản Kiều chưa bao giờ được đối xử như vậy. Cậu là một đứa con riêng, sự tồn tại của cậu thật đáng xấu hổ, cậu nhận lấy vô số sự phỉ nhổ cùng nguyền rủa. Cậu chưa bao giờ được phụ thân, mẫu thân hoặc bất cứ người thân nào ôm ấp qua.
Cho dù có, đó cũng là tại lúc còn rất nhỏ, cậu đã nhớ không rõ từ lâu.
Mà giờ khắc này, cậu được Lôi Triết ôm, vỗ, dụ dỗ, như là một đứa trẻ nhỏ, thừa nhận sự bảo vệ vẹn toàn.
Những nỗi sợ hãi vướng mắc dây dưa ở đáy lòng cậu, rốt cục vào thời khắc này toàn bộ tiêu tán.
“Anh quả nhiên là ánh sáng của tôi, dù là trong bóng tối anh cũng có thể ở đem tôi rọi sáng.” Cậu ngẩng đầu lên, ngước nhìn Lôi Triết, con ngươi mỉm cười.
Nhìn thấy cậu thanh tĩnh lại, Lôi Triết cũng cười.
“Hiện tại khá hơn một chút chưa?” Hắn ôn nhu dò hỏi.
Mấy tên kỵ sĩ của hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn trộm hắn. Thượng Đế ơi! Bọn họ thế mà lại nghe thấy Lôi Triết đại nhân đang xướng đồng dao, điều này quá kinh khủng!
“Tốt lắm rồi, quần áo đã khô rồi phải không? Nếu như tất cả cả khô thì chúng ta nên đi thay đồ rồi.” Giản Kiều chú ý tới vài cái liếc mắt của bọn kỵ sĩ, vì vậy vội vội vã vã nhanh chóng kéo áo choàng của mình mặc vào, sau đó chui ra khỏi cái ôm ấm áp của Lôi Triết.
Tiếng nói Lôi Triết khàn khàn mà ừ một câu, mâu sắc cũng thuận theo đó trở nên ám trầm. Mất đi người trong ngực, nhất thời hắn cũng cảm thấy được lòng mình trống rỗng trong nháy mắt.
Sắc trời không còn sớm, mấy tên kỵ sĩ tiến vào rừng rậm, giúp Giản Kiều bắt tới vài con con mồi, dùng một chiếc túi vải rộng sắp xếp cho gọn, không cho lộ ra máu tươi.
Tiếng kèn lệnh vang lên, mọi người đúng hẹn tại điểm tập hợp gặp mặt, ai cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Lôi Triết tự mình đem Giản Kiều tiễn về nhà trọ.
Lúc chia tay, bọn họ một người cưỡi ngựa đứng lặng tại rìa đường, ngước đầu nhìn lên ; một người đứng ở trên ban công, cúi thấp đầu nhìn xuống trầm mặc chăm chú thật lâu. Mãi đến tận khi bóng đêm bao phủ khắp nơi, đến tận lúc không thấy rõ gương mặt lẫn nhau, bọn họ mới phất tay một cái, từng người từng người một rời đi.
Trở lại phủ công tước, Lôi Triết nhanh chân tiến vào hành lang, đứng trước bức chân dung của “ Thủy Trạch Nữ Thần ” được treo trên điểm cao nhất.
Mái tóc đen dài ướŧ áŧ của nữ thần dính vào tấm lưng trắng nõn và đẫy đà phía sau của cô. Cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt không chút đường nét.
Lôi Triết cúi đầu, không nhìn bức họa nữa, lặng im một lát sau đó bỗng nhiên nói rằng: “Đem nó lấy xuống cho tôi.”
Người hầu ngẩn người.
“Đem nó lấy xuống.” Ngữ khí Lôi Triết càng kiên quyết hơn so với lần thứ nhất.
Người hầu lúc này mới đưa đến cái thang, cẩn thận từng tý gỡ bức chân dung xuống.
Lôi Triết không nói một lời tiếp nhận, nhanh chân đi ra bên ngoài, tiện tay đem thứ bảo bối trân quý sáng tác mấy năm này, ném vào bên trong lửa trại đang cháy hừng hực.
Người quản gia đang đốt một ngọn đuốc bên đống lửa để phân phát cho binh lính tuần tra liền ngây ngẩn cả người.
“Đại nhân! Đây chính là Thủy Trạch Nữ Thần của anh!” Hắn cuống quít nhắc nhở, còn nỗ lực dùng móc sắt đem tác phẩm hội họa móc ra ngoài.
“Thiêu hủy đi.” Lôi Triết vung vung tay, cái gì cũng không giải thích.
Buổi tối hôm đó, hắn liền mơ một giấc mơ. Ở trong mơ, hắn nhảy vào đầm nước sâu thẳm, đem Giản Kiều đang bị vây ở đáy đầm vớt lên. Người kia toàn thân trắng hồng sang, mềm mại ngọt ngào, hai chân tinh tế quấn lấy eo Lôi Triết, nghẹn ngào nhỏ giọng gào khóc, như là sợ bị chết chìm, lại như là sợ bị Lôi Triết làm bỏng.
Lôi Triết giống phát rồ mà hôn cậu.
Lôi Triết nhấm nháp lớp vỏ đào mật thơm ngọt, hút ra phần nước thơm ngọt sền sệt.
Đây chính là Thủy Trạch Nữ Thần của hắn.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sau khi giật mình tỉnh lại, Lôi Triết không thể không phải thay một cái quần sạch sẽ, nằm xuống lại phát hiện, khí vị trong chăn tất cả đều là đỗ quyên hoa.
Mùi này làm cho hắn cả đêm đều ở trong giấc mộng có nội dung tương đồng nhưng thuộc những cảnh tượng khác nhau.
Khi mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy sau cơn mơ màng, Lôi Triết buồn bực mà cào cào tóc tai, mắng: “Bạn bè cái quái gì chứ!”
—
Giản Kiều đã liên tục bảy ngày chưa nhìn thấy Lôi Triết. Điều này làm cho tâm tình của cậu rất chán nản.
Mấy ngày nữa cậu phải đi, cho nên cậu cực kỳ muốn gặp bạn tốt một lần. Sau khi chia tay, bọn họ khả năng một năm mới có thể gặp một lần, thậm chí là lâu hơn.
Địch Tác Lai Đặc cùng Cách Lan Đức cách nhau quá xa, đối với cái niên đại giao thông bế tắc này mà nói, đó là khoảng cách của chân trời và trước mắt.
Thời điểm khi Giản Kiều không kiềm chế nổi muốn mạo muội đi tới phủ công tước bái phỏng, cậu rốt cục đã nhận được thư mời của Lôi Triết.
“Cậu tới rồi.” Lôi Triết đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn về phía Giản Kiều.
Hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng manh cùng một cái quần màu đen bó sát người, dưới chân đi một đôi giày ống cao, ăn mặc đơn giản mà lại tùy hứng. Hàng cúc áo sơ mi không được cài đúng cách, lộ ra một khoảng l*иg ngực rộng lớn rắn chắc, vải quần bó sát vào đùi, bao lấy từng khối bắp thịt của từng cơ bắp.
Không có ai có thể rõ ràng hơn Giản Kiều, khoảng l*иg ngực này cứng rắn tin cậy cỡ nào, đôi chân này là có sức mạnh to lớn cỡ nào.
Cậu nhanh chóng đi tới, nỗ lực tặng cho hảo hữu nhiều ngày không gặp một cái ôm.
“Tôi muốn cho cậu xem một thứ.” Lôi Triết lại lui về phía sau một bước, dùng hành động một cách uyển chuyển mà cự tuyệt cái ôm này.
Hắn sâu sắc ngắm nhìn Giản Kiều, bên trong tròng mắt màu xanh lam cuồn cuộn một luồng tâm tình cực lớn bị đè nén. Chuyện này như một luồng khí nóng của lửa thiêu, thiêu đến mức khiến cho da đầu Giản Kiều tê dại.
“Anh muốn cho tôi nhìn cái gì?” Giãn Kiều không thể không đứng im tại chỗ cũ.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Xem cái này, tôi bỏ ra toàn bộ thời gian bảy ngày để sáng tác nó.” Lôi Triết chỉ chỉ một tác phẩm hội họa được che lại bằng vải trắng bày ra tại bên cạnh chính mình.
Giản Kiều lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Lôi Triết xốc vải trắng lên, tiếng nói khàn khàn: “Đây là lễ vật tôi tặng cho cậu, nó tên là “ Đạt Na Ách ”.”
Đạt Na Ách là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Cha của cô ấy là một vị quốc vương, mà quốc vương đã thu được một cái Thần dụ trong cõi u minh.
Thần dụ nói cho hắn biết, nữ nhi của hắn Đạt Na Ách tương lai sẽ sinh ra một đứa con, đứa con đó sẽ gϊếŧ chết hắn.
Vì để ngăn cản Thần dụ biến thành sự thật, quốc vương đem Đạt Na Ách giam cầm trong nhà tù tối tăm không thấy ánh mặt trời, ngoại trừ một tên người làm, thì không cho cô nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào, thậm chí là bất kỳ một động vật giống đực. Cô sinh sống ở trong bóng tối cô độc vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nhưng mà, mỹ mạo của cô được nhìn thấy bởi Zeus, người lướt qua bầu trời và biết tất cả mọi thứ.
Nhà tù khắc đầy bùa chú có thể ngăn cản tất cả mọi người thậm chí là ngăn được thần linh xâm lấn, nhưng lại không cách nào ngăn cản được dương quang bắn vào. Phiến đá trong địa lao luôn luôn tồn tại khe hở.
Vì vậy, Zeus hóa thành một tia dương quang, chiếu rọi trên người Đạt Na Ách, cũng làm cho cô ấy thụ thai.
Giờ khắc này, ở bên trên bức họa hiện lên, một thiếu niên cả người phủ đầy xích quả đang nằm sấp ở trong địa lao u tối, tóc đen hắn dài đến mắt cá chân, giống như cỏ nước bọc quấn ở trên da thịt tái nhợt, bên trong từng tia từng sợi lấp ló lộ ra cốt nhục đẫy đà, thân thể mềm mại mà trắng mịn.
Một tia dương quang từ bên trong kẽ nứt của địa lao xông tới, chiếu vào mũi chân khéo léo của hắn, vì vậy mũi chân này liền dùng sức co lại, lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, mu bàn chân căng thẳng lóe ra mấy cái mạch máu xanh nhạt, tỏ rõ thiếu niên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt bực nào.
Hắn tựa đầu vào cánh tay mảnh khảnh, trong tóc đen ngổn ngang lộ ra một tấm mi tâm cau lại, hai gò má đỏ bừng.
Hắn dùng hàm răng trắng như tuyết cắn chặt bờ môi chính mình, khiến cho nó hiện ra huyết sắc diễm lệ, hai con ngươi hiện ra lệ quang tựa như tràn ngập thống khổ vô tận, nhưng lại tựa như tràn ngập vô tận vui mừng.
Từ khi sinh ra, hắn đã không nhìn thấy ánh mặt trời, hắn cũng không hề biết gì về tình yêu, tia nắng đầu tiên hắn nhìn thấy và tình yêu đầu tiên hắn nếm trải đã đưa hắn đến đỉnh cao điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Giản Kiều ngạc nhiên mà nhìn bức họa này, chỉ vì thiếu niên có khuôn mặt giống cậu như đúc.
Cậu đương nhiên biết rằng khi ánh mặt trời chiếu trên người Đạt Na Ách sẽ phát sinh cái gì. Cô ở bên trong quang ảnh trầm luân, cô ấy dâng mình cho vị thần chí cao trong hạnh phúc điên cuồng.
Đây là một tác phẩm hội họa tràn ngập ánh sáng và nhiệt độ, tình yêu cùng du͙© vọиɠ!
Kỹ thuật vẽ tuyệt vời của nó làm cho ham muốn ẩm ướt tràn ra khỏi bức tranh sơn dầu. Nó đem hình tượng thiếu niên chí thuần cùng du͙© vọиɠ móc nối lại với nhau vô cùng nhuần nhuyễn. Phong cách duy mỹ cùng sắc thái tình cảm cường liệt của nó, có thể thuyết phục được nghệ thuật gia quyền uy nhất.
Nhưng mà, Lôi Triết tại sao lại muốn vẽ nó?
Hắn chẳng lẽ không biết Đạt Na Ách cùng sợi dương quang này sẽ xảy ra chuyện gì sao? Hắn tại sao muốn đem hình tượng của bản thân mình mang nhập vào đó?
Giản Kiều chỉ vào bức họa này, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn về phía Lôi Triết.
Lôi Triết từng bước từng bước đến gần, trầm giọng nói rằng: “Cậu giống như Đạt Na Ách, bị giam cầm trong một cái địa lao tối tăm không mặt trời. Điều khác biệt chính là, cô ấy là bị cha của mình giam cầm, còn cậu lại tự khốn trụ bản thân.”
Giản Kiều há miệng, nhưng không có cách nào phản bác.
Những câu nói này nhắm thẳng vào bệnh trạng ràng buộc nội tâm của cậu.
Lôi Triết đưa cánh tay ra, đem Giản Kiều vây ở giữa cánh cửa và l*иg ngực của mình.
Hắn cụp mắt nhìn chăm chú vào người hơi hiển lộ hốt hoảng này, chậm rãi nói rằng: “Còn nhớ không? Cậu nói tôi là ánh sáng của cậu.”
Giản Kiều bị ánh mắt nóng rực quá mức của bạn tốt nóng đến hai tai đều đỏ lên, nỗi lòng hỗn loạn.
“Nhớ, nhớ rõ.” Cậu đưa tay ra chặn lại l*иg ngực cường tráng mà lại rất có cảm giác ngột ngạt của bạn tốt.
Lôi Triết nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng nói trở nên càng khàn khan: “Tôi đích xác muốn làm ánh sáng của cậu, nhưng bó ánh sáng này rõ ràng lại giống như bó ánh sáng chiếu rọi trên người Đạt Na Ách kia, mang theo ái dục. Tương tự hành động mà Zeus đối với Đạt Na Ách, tôi cũng muốn đối với cậu làm chuyện giống vậy. Tôi muốn đem cậu trong ngoài đều chiếu thấu, hiểu chưa? Thời điểm vẽ bức họa này, tất cả những gì tôi nghĩ là làm thế nào để yêu cậu!”
Lúc nói lời này, hơi thở nóng bỏng của hắn một luồng rồi lại một luồng phun tại trên mặt khϊếp sợ của Giản Kiều.
Giản Kiều hai mắt trợn tròn, cứng ngắc tại chỗ.
Những lời nói này có nhiệt độ quá mức nóng bỏng thiêu đến mức khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
“Tôi yêu cậu. ” Lôi Triết dán vào bên tai Giản Kiều, thở hổn hển nói rằng: “Cũng muốn làm chuyện kia với cậu.”
Thân thể rất có tính xâm lược của hắn hoàn toàn che tới.
Chữ “Yêu” này như một cái lưỡi dao sắc, trong khoảnh khắc liền cắt đến trái tim của Giản Kiều. Cậu sợ sệt hắc ám, huyết dịch, nguồn nước cùng cô độc, nhưng cậu sợ nhất là tình yêu.
Cậu nhìn thấy tình yêu điên cuồng trong mắt Lôi Triết, điều này làm cho cậu nhớ tới tiếng rống của mẫu thân lúc sắp chết, cũng nhớ lại thời điểm nữ nhân kia nói lung tung khi dùng thanh đao đâm vào tim chính mình.
Hết thảy đã từng trải qua đều luôn mãi nói cho Giản Kiều một sự thực tàn nhẫn—— yêu là hủy diệt.
Cậu sợ đến mức tóc gáy đều dựng lên, vội vã đưa tay đẩy Lôi Triết, lại bị Lôi Triết một tay nắm chặt hàm dưới, một tay đè lại sau gáy, cương quyết đòi một cái hôn.
Đôi bờ môi mềm mại này, cùng với đầu lưỡi phấn hồng ẩn giấu bên trong, so với hắn tưởng tượng còn ngọt ngào mềm mại hơn.
Hắn say mê mà híp mắt một cái, sau đó liền đem đầu lưỡi vói đi vào, cuồng nhiệt mà cướp đoạt tìm kiếm mọi thứ trong miệng Giản Kiều.
Cảm giác nhớp nháp khi bị xâm chiếm khiến Giản Kiều sợ hãi đến đỉnh điểm. Cậu không có cách nào tránh thoát khỏi sự cầm cố của Lôi Triết, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ cắn phá đầu lưỡi đối phương.
Lôi Triết bị đau mà rên khẽ một tiếng.
Trong cổ họng cấp tốc tràn ngập mùi tanh khiến Giản Kiều ý thức được Lôi Triết chảy máu. Xuất phát từ việc sợ hãi máu tươi, cậu dụng hết toàn lực đẩy Lôi Triết ra, sau đó cúi người xuống, chống đỡ ván cửa, hướng về phía góc tường liên tục nôn khan.
Âm thanh nôn khan này nghe vào trong tai Lôi Triết giống như với ngũ lôi oanh đỉnh.
Sắc mặt hắn trắng bệch mà nhìn Giản Kiều, lại như cũ nhanh chóng lau đi dòng máu ở khóe miệng, để tránh cho bị Giản Kiều nhìn thấy. Dù cho trong tình huống đả kích đau đớn thê thảm này, hắn cũng không quên chăm sóc cảm xúc Giản Kiều.
“Chúng ta, chúng ta sau này vĩnh viễn đừng gặp mặt nhau nữa.” Giản Kiều lấy khăn tay che đi mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, hàm hồ kiên định nói.
Sau đó cậu đẩy cửa ra, tại ánh mắt tuyệt vọng của Lôi Triết, cũng không quay đầu lại.