Bạn Cùng Phòng Có Âm Mưu Gây Rối Tôi

Chương 8

Đặng Tư Vũ phát hiện bên người Lâu Trạm xuất hiện một cái bóng rất khó chịu – phó hội trưởng hội học sinh Bạch Nhiễm.

Tên này gần như ngày nào cũng dùng một bộ mặt tươi cười xuất hiện bên cạnh Lâu Trạm, rõ ràng vẫn là nụ cười sáng hơn cả mặt trời như bình thường nhưng giờ đây cô lại thấy nụ cười này thật thiếu đánh.

Phải nói rằng trước đây cô có ấn tượng rất tốt với vị phó hội trưởng này, nhưng giờ ấn tượng đó đã bị hoàn toàn hủy hoại. Cô chắc chắn Bạch Nhiễm đang cố ý!

Lý do thì hiện tại cô vẫn chưa rõ.

Tối đến, Đặng Tư Vũ trang bị đầy đủ vũ khí, làm bộ tình cờ gặp được Lâu Trạm ở sân thể dục, chạy bộ cùng với hắn. Vì sao lúc trước lại không làm vậy? Đó là bởi vì cô sợ rằng Lâu Trạm nghĩ rằng lúc nào cô cũng đi theo, từ đó sẽ khiến hắn cảm thấy áp lực trầm trọng thì sẽ phản tác dụng mất.

Nhưng bây giờ khác với lúc trước, đã có một tên khó chịu chen vào giữa chừng, cô lại nỗ lực hơn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên đuổi Bạch Nhiễm ra ngoài, thu phục Lâu Trạm.

Ngày thường Đặng Tư Vũ vận động không tệ lắm, mặt không đỏ tim không đập nhanh chạy hết đoạn đường hai người.

” Tớ đi mua nước cho cậu.” Bạch Nhiễm duỗi tay lau mồ hôi trên trán Lâu Trạm, thái độ thân mật kỳ cục. Lâu Trạm cũng cảm thấy không quen lắm nhưng nghĩ đến mục đích chính của mình, đứng trân trân tiếp nhận thân mật của Bạch Nhiễm.

Đặng Tư Vũ đứng gần hai người nhất, cũng nhìn thấy rõ ràng nhất nhưng cô không tin theo phỏng đoán của mình. Cho dù là sự thật thì cũng chỉ có thể hành vi đơn phương của Bạch Nhiễm. Cô cười như ngày thường, nói với Bạch Nhiễm: “Học trưởng Bạch, em có chuyện muốn nói.”

” Được.” Mặt Bạch Nhiễm không đối sắc đồng ý.

Mua 3 chai nước, Đặng Tư Vũ cầm một chai, nhìn Bạch Nhiễm đứng một bên mở nắp uống sạch.

“Học trưởng Bạch.” Cô mở đầu một cách thiếu kiên nhẫn.

” Cái gì?” Bạch Nhiễm đã lờ mờ đoán ra cô sắp nói gì, cười như không cười nhìn vẻ mặt rối rắm của cô.

” Anh thích Lâu Trạm, có đúng hay không?” Đặng Tư Vũ đưa ra câu hỏi nhưng biểu tình đã chắc rằng đó là tâm tư của Bạch Nhiễm.

” Nếu đúng như vậy thì sao? Nếu không thì sao?.” Bạch Nhiễm dựa vào lợi thế hình thể cao lớn của mình, liếc nhìn xuống cô gái đang hung hãn dọa người trước mặt.

” Em cảm thấy rằng học trưởng nên đổi đối tượng. Lâu Trạm không thích hợp với anh, nói đúng hơn thì cậu ấy sẽ không thích một nam sinh như anh.” Đặng Tư Vũ trút hết những lời trong lòng, cũng coi như đã đắc tội đối phương. Cho dù Bạch Nhiễm có là phó hội trường gì đó thì cướp người của cô là không được.

” A.” Bạch Nhiễm cười ra tiếng: “Em dựa vào đâu mà nói vậy? Nếu tôi nói bọn tôi đang hẹn hò thì em có tin hay không?.”

” Em không tin.” Câu này nói ra rất chắc chắn, cô chắc rằng Lâu Trạm sẽ không thích người trước mặt mình, ít nhất không phải Lâu Trạm hiện tại.

” Vậy em có dám đi hỏi cậu ta hay không.” Bạch Nhiễm tất nhiên biết kết quả sẽ như thế nào, dù sao thì lần này cậu phải làmhết hi vọng. Vì sao lại làm vậy? Bởi vì cậu sợ. Xét mọi phương diện mà nói thì Đặng Tư Vũ là đối tượng hẹn hò hoàn hảo, ai biết nếu sơ ý một chút Lâu Trạm sẽ rơi vào tay đối phương? Dứt khoát nói chuyện trong hôm nay để biết lòng nhau.

Thần thái tự tin của Bạch Nhiễm làm tinh thần kiên định lúc nãy của Đặng Tư Vũ lay động, cô khẽ cắn môi nói: “Được. Bây giờ em đi hỏi ngay.”

Lâu Trạm ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi đã lâu, mới nhìn thấy bóng của Bạch Nhiễm và Đặng Tư Vũ chậm rãi đi tới. Hai người đứng trước mặt hắn, một người cười gian xảo, một người nhìn chằm chằm hắn, giống như có việc gì đó muốn nói.

Cho dù Lâu Trạm không nhạy cảm cỡ nào thì cũng nhận thấy được không khí giữa hai người không đúng. Giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra gì đó.

” Lâu Trạm.” Đặng Tư Vũ khẩn trương nắm tay lại, biểu tình kiên định: “Tớ có thể hỏi cậu về một thứ được không?”

” Cái gì?” Lâu Trạm không rõ vì sao.

Đặng Tư Vũ cắn răng hỏi: “Có phải cậu đang hẹn hò với Bạch Nhiễm hay không? Là loại quan hệ yêu đương ấy.”

Không phải, không phải, khẳng định không phải.

Đặng Tư Vũ liều mạng nói thầm trong lòng rằng Lâu Trạm sẽ trả lời “không”.

Chỉ là câu trả lời của Lâu Trạm giây tiếp theo đánh nát ảo tưởng của cô.

Lâu Trạm nói: “Đúng vậy.”

Hốc mắt của cô gái nhỏ đỏ lên trong nháy mắt, quật cường nhìn chằm chằm Lâu Trạm: “Tớ không tin. Có phải cậu đang lừa tớ để trốn tớ không. Bởi vì cậu không thích tớ quấn lấy cậu, cậu thấy tớ phiền phức nên mới nói vậy?”

Tiếng nấc nghẹn ngào phát ra trong cổ họng từng đợt từng đợt làm người khác nghẹn ngào.

Lâu Trạm không biết làm gì, hắn không nghĩ Đặng Tư Vũ sẽ khóc cũng chưa thấy nữ sinh khóc bao giờ.

” Tớ……” Lâu Trạm há mồm muốn nói.

” Cậu ấy không lừa em đâu, bọn tôi đang hẹn hò. Mấy ngày trước tôi tỏ tình, Lâu Trạm đồng ý rồi. Bạch Nhiễm cảm thấy biểu tình của Lâu Trạm thả lỏng, thầm nghĩ trong lòng không tốt lắm, nhanh chóng sải bước tới nắm tay của Lâu Trạm, năm ngón tay đan vào nhau.

” Em không tin.” Đặng Tư Vũ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, một hai đòi chính miệng Lâu Trạm nói ra: “Lâu Trạm, tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, có phải thật hay không?”

Lâu Trạm lâm vào thế khó xử, bắt đầu hối hận lựa chọn phương án này.

” Không tin?” Bạch Nhiễm nhướng mày:”Nhìn cho kĩ.”

Tuy rằng giờ đang là buổi tối nhưng vẫn có rất nhiều người nhận thấy chỗ này có khác lạ, sôi nổi hướng lại đây.

Trong tầm mắt của mọi người, một nam sinh cầm mặt của một nam sinh khác vững chắc hôn thật mạnh, nữ sinh trước mặt bọn họ cuối cùng nhịn không được chạy đi mất.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy vô cùng xuất sắc, đúng là kịch bản cẩu huyết như phim.

Xúc cảm ấm áp rời khỏi miệng mình, Lâu Trạm trợn tròn mắt.

Mặt của Bạch Nhiễm trong góc tối hoàn toàn đỏ lên, nếu không phải da của cậu vốn dĩ không trắng thì đã bị người khác nhìn rõ ràng.

Việc cũng làm rồi, Bạch Nhiễm bỗng cảm thấy lo lắng. Làm như vậy có phải là xúc động quá hay không? Lâu Trạm có thể cảm thấy ghê tởm hay không? Nếu Lâu Trạm thấy không thoải mái thì mình làm sao bây giờ?

” Bạch Nhiễm.” Lâu Trạm đánh vỡ bầu không khí im lặng trước.

” Sao?” Bạch Nhiễm lo lắng nhìn Lâu Trạm.

” Cảm ơn.”

Chỉ như vậy là xong rồi? Bạch Nhiễm bất động đứng im một chỗ nhìn Lâu Trạm đi mất. Cho nên Lâu Trạm đang cảm thấy mình giúp hắn thoát khỏi Đặng Tư Vũ…, nên bỏ qua cái hôn vừa rồi?

Chỉ như thế sao?

Bạch Nhiễm cảm thấy có chút không đúng.

Dự cảm của Bạch Nhiễm không sai, Lâu Trạm chính là đang tìm cách trốn tránh cậu. Kể từ hôm đó, Lâu Trạm không đi chạy bộ với cậu nữa, ngược lại mua một cái thẻ thể dục đến phòng tập luyện hằng ngày. Ban ngày hai người đều nhàn rỗi, Lâu Trạm sáng sớm liền chạy đi mất tung tích, đến lúc Bạch Nhiễm khó khăn bắt được hắn ở kí túc xá thì đối phương lại cố tình nằm ngủ, Bạch Nhiễm cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể buồn bực nhìn chằm chằm cái giường đối diện.

Lúc đầu thì Bạch Nhiễm còn hiểu được, rốt cuộc chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc Lâu Trạm cần thời gian suy nghĩ là việc đương nhiên.

Nhưng 2 tuần sắp trôi qua rồi, đã sắp tới nghỉ đông, Lâu Trạm vẫn tiếp tục trốn tránh cậu.

Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Bạch Nhiễm đã đạt đến giới hạn, sáng sớm nhân dịp Lâu Trạm đang tắm, cậu xông thẳng vào phòng tắm chặn người, khiến hắn có muốn trốn thoát cũng không thể.

Lâu Trạm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng bên dưới vòi phun, bọt biển trên người sớm đã bị nước rửa không còn, nước ấm cũng phun lên người Bạch Nhiễm không ít, không đến 10 giây quần áo đã ướt nhẹp. Hôm nay Bạch Nhiễm mặc sơ mi trắng, bây giờ áo dính sát vào người, mặc cũng như không mặc.

Lâu Trạm yên lặng dời tầm mắt: “Bạch Nhiễm, cậu ra ngoài trước đi.”

” Tại sao lại trốn tôi?.” Bạch Nhiễm dùng một tay tắt nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đối diện.

” Cậu ra ngoài trước đi.” Lâu Trạm một lần nữa lặp lại yêu cầu, thái độ hùng hổ dọa người của Bạch Nhiễm làm hắn cảm thấy khó chịu.

Tình huống hiện tại của hắn mà có thể nói chuyện phiếm hả?

Thấy lỗ tai của Lâu Trạm đỏ dần lên như máu, Bạch Nhiễm mới ý thức được tình huống xấu hổ lúc này.

Vừa rồi cậu rất vội, căn bản không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đã bình tĩnh lại, cũng ý thức được hành động trong lúc hấp tấp của mình.

Cậu liền thả lỏng đôi tay đang nắm lấy tay Lâu Trạm: “Vậy…vậy tôi ở ngoài chờ cậu.”

“Ừmm.”

Đứng ở cửa phòng tắm, Bạch Nhiễm nhớ tới khung cảnh mình vừa nhìn thấy, mặt nóng đến đỏ bừng, bất quá cũng coi như đáng công sức.

Đừng thấy Lâu Trạm ốm như vậy mà chê, vẫn có một số chỗ rất là……

Ngưng ngưng ngưng!

Bạch Nhiễm ngăn lại mấy ảo tưởng kì lạ của mình, nghe tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, cậu đứng dựa vào mặt tường lạnh băng ngây ngô cười.

Lâu Trạm ở trong phòng tắm một lúc lâu, không biết bao lâu, chờ đến lúc làn da không chịu nổi nữa mới bước ra ngoài. Nghĩ đến ra ngoài lại phải đối mặt Bạch Nhiễm với thái độ ái muội, nội tâm của hắn bắt đầu giãy giụa.

Hắn muốn coi Bạch Nhiễm như bạn tốt, có thể nói trắng ra hắn là người bạn thân đầu tiên trong đời cậu, chỉ là hiện tại có vẻ đối phương không nghĩ vậy.

Mở cửa, liếc mắt nhìn thấy người kia vẫn còn mặc quần áo ướt đẫm dựa vào tường.

Tâm trạng của Lâu Trạm rất mệt mỏi, không nói tiếng nào liền đi ngang qua người trước mặt, Bạch Nhiễm ý cười còn chưa dứt đã thu trở về, cả người tản ra cảm giác bị vứt bỏ, giống hệt một chú chó to bị chủ nhân vứt bỏ ngoài đường.

” Mau đi thay quần áo bằng không sẽ bi cảm đấy.” Một bộ quần áo sạch sẽ được đưa ra trước mặt, là do Lâu Trạm lấy ra từ tủ quần áo của hắn.

Tâm tình Bạch Nhiễm nháy mắt bay lên: “Được.”

Bạch Nhiễm sau khi thay quần áo ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn chăm chú không chớp mắt vào Lâu Trạm đối diện mình.

Lâu Trạm suy nghĩ một lúc, nói với Bạch Nhiễm: “Bạch Nhiễm, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, là người bạn tốt nhất.” Hắn còn cố tình nhấn mạnh hai chữ bạn bè mong cậu có thể hiểu được.

” Tôi cũng coi cậu như bạn.” Không để cho Lâu Trạm thấy mừng, Bạch Nhiễm đã chêm thêm một câu: “Bạn trai.”

Những lời này làm Lâu Trạm cứng họng.

Sau một lúc im lặng, hắn vẫn không từ bỏ tiếp tục nói: “Bạch Nhiễm, cậu như vậy là không tốt.”

” Cậu cảm thấy ghê tởm à?” Bạch Nhiễm thình lình hỏi lại.

” Cái gì?” Lâu Trạm trong phút chốc không rõ.

” Lúc tôi hôn cậu, cậu thấy buồn nôn lắm hả? Lúc ở phòng tắm lúc nãy, cậu có thấy ghê tởm không?” Ánh mắt của Bạch Nhiễm sáng quắc.

” …Không có.” Đây là ý nghĩ thật của Lâu Trạm, chỉ là hắn không biết phải đối mặt với Bạch Nhiễm như thế nào.

“Cũng được.” Bạch Nhiễm bắt đầu dẫn dắt Lâu Trạm: “Điều này chứng tỏ rằng cậu không ghét tôi, thậm chí có thể nói là cậu có thể thích tôi, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi. Nếu đổi thành Đặng Tư Vũ thì cậu sẽ cảm thấy rất chán ghét nhỉ? Nhưng cậu không chán ghét tôi, điều này có nghĩa gì chả nhẽ cậu không biết sao.”

” Cậu đang giảo biện.” Lâu Trạm không tán đồng với cách nói của Bạch Nhiễm. Đối với hắn Đặng Tư Vũ chỉ là một học sinh cùng lớp có chút quen biết nhưng Bạch Nhiễm thì khác, cậu là bạn tốt của hắn, hai loại quan hệ này căn bản không trái lập nhau.

Bạch Nhiễm đối mặt với Lâu Trạm không đồng ý: “Chúng ta thử một chút ở đây đi.”

” Thử cái gì?”

” Thử hẹn hò, kỳ hạn kết thúc là trước khi tốt nghiệp. Dù sao không phải trước kia cậu cũng không thích ai sao? Vậy thử hẹn hò với tôi đi, nếu trong thời gian đó cậu thích người khác, tôi sẽ tự động từ bỏ, tuyệt đối không gây ra khó khăn gì cho cậu.” Bạch Nhiễm đem cảm giác trong lòng nói ra, chỉ chờ câu trả lời của Lâu Trạm.

Lâu Trạm nhấp môi, không trả lời.

” Việc này cũng không có gì không tốt!! Coi như là cho tôi một cơ hội.” Lúc nói câu này, Bạch Nhiễm đã ngồi xổm chân trước mép giường Lâu Trạm, ngửa đầu nhìn biểu tình rõ ràng rõ ràng đã buông lỏng của Lâu Trạm ánh mắt đầy khát cầu.

Lâu Trạm không biết vì sao bị mê hoặc, nói: “Được.”

Lúc phản ứng lại, bản thân đã bị bổ nhào vào trên giường, Bạch Nhiễm ôm chặt hắn, hoàn toàn không giãy ra được.

” Về giường của cậu đi.” Lâu Trạm đẩy cậu.

” Nếu muốn bồi dưỡng cảm tình thì phải ngủ chung.” Bạch Nhiễm sử dụng rất tốt công năng mặt dày của mình.

” Tư thế ngủ của cậu không tốt.” Lâu Trạm ghét bỏ, hắn đã hoàn toàn quên bản thân là người không có thói quen ngủ cùng với người khác.

” Cậu ghét tôi.” Bạch Nhiễm dùng đầu cọ cọ cằm của Lâu Trạm, trong lòng ngưa ngứa.

” Đúng vậy, tôi rất ghét.”

” Tôi không quan tâm. Nếu cậu đồng ý rồi thì không thể từ chối.” Hôm nay Bạch Nhiễm nhất quyết phải ngủ trên cái giường này, nếu trình độ tới đây cũng không được thì không phải tiến trình công lược sau này sẽ vô cùng khó khăn sao?

” Rất nặng, tôi không thở nổi.” Đây là nói thật.

Bạch Nhiễm lập tức ngồi dậy, đứng lên.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, đèn tắt, kí túc xá lâm vào một mảnh tối tăm. Vài giây sau, có một người chui vào trong chăn của Lâu Trạm.

Bỗng dưng có một loại cảm giác đạp trúng bẫy của đối phương.

Lâu Trạm không vui, kéo kéo chăn không cho người nào đó vào.

Trên có cách dưới có hạ sách, cả người Bạch Nhiễm dán lên Lâu Trạm. Hắn giận dỗi không cho cậu đắp chăn thì cậu sẽ tới truyền nhiệt.

Cuối cùng chăn lại được đắp trên người Bạch Nhiễm.