Đốt Cháy Con Kiến

Chương 20: Uống rượu độc (1)

"Bây giờ đi ăn dưa hấu vẫn còn quá sớm... Cuối tuần này cô có bận gì không? Tôi mới tìm được một nhà hàng, có muốn đi thử không?" Du Úc vừa tan tầm, một mình ngồi ở quán ăn khuya ăn bún xào, anh cố gắng để cho âm thanh hút bún nghe giống như ăn mỳ. Ngồi bên cạnh bàn của anh còn có một đôi tình nhân, chàng trai đang đút một con tôm hùm đất đã bóc vỏ đưa vào miệng cô gái. Cô gái thì cúi đầu chơi điện thoại, mí mắt cũng không nâng lên một cái.

"Mấy ngày này không rảnh, tôi phải giúp mẹ tìm một viện dưỡng lão." Liên Châu nói.

Về đến nhà, Liên Châu gọi điện thoại cho Lý Phục Thanh muốn hẹn hắn gặp mặt. Lý Phục Thanh cũng không hỏi nguyên nhân đã lập tức đồng ý, còn gửi đến địa chỉ nhà hàng giống như đã dự đoán được Liên Châu sẽ tìm đến hắn.

Liên Châu sửa sang lại quần áo ngày hôm sau, ra ngoài phải mặc gì và những đồ vật cần mang theo. Lúc lên giường nằm đã là đêm khuya, cô đã buồn ngủ vô cùng, nhắm mắt mở mắt lại đều là chuyện cũ, có ý cười trong đôi mắt đào hoa của Chu Dư, cảnh tượng thời thơ ấu bị mẹ dùng roi đánh, nấm mốc mọc trên bức tường xi măng nứt nẻ vào ngày hè nắng chói chang... Vầng trăng tròn mơ hồ trên bầu trời đi cùng Liên Châu đến khi bình minh, cuối cùng nhạt dần biến mất không còn thấy nữa.

Trời sáng nhưng Liên Châu vẫn muốn ngủ thêm một lúc, dẫn đến việc đi làm trễ hai phút. Liên Châu chân thành xin lỗi Amanda. Amanda là người đồng nghiệp tiếp đón Liên Châu vào ngày cô đi làm đầu tiên, cô ta là quản lý, mọi người cũng đều biết Amanda có ý với Tùng Lăng Phong, có lẽ sự thù địch khó giải thích được với Liên Châu là từ đó mà ra.

Amanda thản nhiên nói với Liên Châu một câu "Lần sau chú ý" rồi mở phần mềm bảng chấm công ngày 28/5 ra, trịnh trọng điền vào cột của Khương Liên Châu đến trễ trong vòng 10 phút, 50 tệ. Liên Châu nhìn vào khóe miệng xinh đẹp giật giật của Amanda mà lo lắng bản thân giây tiếp theo sẽ không thể nhịn cười được.

Cả ngày Liên Châu đều có chút mất tập trung, cô đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay trước thời hạn, vô cùng sốt ruột chờ đợi thời gian phía trên màn hình máy tính đến 18h. Khi giờ tan tầm đến, Liên Châu chào hỏi các đồng nghiệp cho cót rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Amanda nhìn theo hướng cô rời đi, giống như giáo viên chủ nhiệm lớp trung học thở dài hận rèn sắt không thành thép, nói: "Mỗi ngày vội vàng như vậy, một chút nhiệt tình trong công việc cũng không có."

Trong văn phòng cô ta không có ai, Amanda nhìn xung quanh thấy mọi người dường như rất bận rộn, thật ra tất cả đều đang gửi tin nhắn hoặc xem tin tức. Làn gió 996 (*) gần đây đang thổi mạnh, việc tan tầm đúng giờ dường như đã trở thành một việc làm tội lỗi. Amanda nhẹ nhàng rút ra một xấp bản thảo, dùng khuỷu tay đẩy nó lên bàn làm việc của Liên Châu.

(*) Chế độ giờ làm việc 996 ở Trung Quốc: Nhân viên làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

Đi ra khỏi Office Building, một trận gió lạnh thổi vào mắt, bầu trời bị một tầng mây xám xanh thật dày che lại nhìn giống như sắp mưa. Liên Châu đành phải hủy kế hoạch đi tàu điện ngầm mà chuyển sang đi taxi.

Vụ án gian sát tháng trước đã để lại bóng ma tâm lý cho Liên Châu, nhưng nhà hàng mà Lý Phục Thanh chọn là một nhà hàng tự nhân có vị trí hẻo lánh. Ra khỏi ga tàu điện ngầm phải đi bộ 2km mới đến được đó. Có rất nhiều taxi trong khu vực này, Liên Châu cố ý nhường chỗ cho một số hành khách, chọn một người lái xe tốt để ngồi lên. Người lái xe là một người đàn ông nhiều chuyện, trên đường đi mắng người tham gia giao thông, chửi người đi bộ, mắng kẻ biếи ŧɦái trong tin tức. Liên Châu tựa đầu sát bên cửa sổ bên phải, quan sát sắc mặt của người lái xe từ gương chiếu hậu. Cô hỏi ông ta: "Bác tài, ngài có biết một tài xế họ Lưu không? Ông ấy cũng làm ở công ty của ông."

Tài xế cười gượng hai tiếng, nói: "Công ty taxi không giống như văn phòng cổ cồn trắng của các cô, có rất nhiều người lái xe taxi, họ Lưu còn nhiều hơn. Tôi biết đến tám... sáu bảy người đó."

Liên Châu nói: "Có một lần tôi đi xe của ông ấy để quên điện thoại trên xe, ông ấy còn đặc biệt gửi cho tôi. Nhìn rất đặc biệt, lông mày ngắn, mũi và mắt cũng ngắn, còn thích ăn trầu."

Trong đầu tài xế hiện lên một hình bóng mơ hồ, ông bĩu môi vượt qua một chiếc xe, rồi nói: "Chắc là do điện thoại của cô không đáng tiền đó? Haha."

Liên Châu hứng thú với biểu hiện giễu cợt này, hỏi: "Không biết ông có biết ông ấy không?"

Tài xế nói: "Tôi chơi bài với ông ta mấy lần thấy đánh không tốt lắm, xem ra nhân phẩm cũng được."

Nhà hàng ở tầng hai, chỉ có thang bộ đi lên. Hàng lang trống không, không có cửa sổ nhìn vô cùng ngột ngạt, Liên Châu đi nhanh về phía bảng hiệu tỏa ra ánh sáng xanh ở cuối hành lang. Cô không thể không cảm thấy mình như một con thiêu thân nằm trong l*иg giam, tuyệt vọng va chạm phành phạch xung quanh những chiếc bóng đèn xung quanh.

Nhà hàng có mùi bách hợp nhàn nhạt, bên trong chỉ có một vị khách là Lý Phục Thanh, hắn ngồi ở một bàn gần cửa sổ, Liên Châu thong thả đi qua ngồi xuống.

Ở giữa chiếc bàn bày ba giá thủy tinh trong suốt cao thấp khác nhau, bên trong đặt những ngọn nến trắng. Bên cạnh Liên Châu còn để một bó hoa hồng đỏ thắm, có khoảng mười bông, Liên Châu nhịn không được nhạt nhẽo đùa một câu: "Bái tế à? Đồ cúng đâu?"

Lý Phục Thanh bị cô chọc cười, Liên Châu nén cười, chỉ để lại hai gò má ửng hồng.

Mấy người phục vụ đứng xung quanh quầy tiếp tân, thấy Liên Châu đến thì bọn họ vừa thông báo cho nhà bếp, vừa đưa hai món ăn lên. Một món là những hạt màu vàng sền sệt có hình trứng ếch, hạt đó ước chừng lớn bằng hạt chanh dây. Một món nữa là dưa chuột trộn hoa nhài, được xếp thành những bông hoa ngọc lan, trông khá đẹp mắt.

Liên Châu gắp một miếng dưa chuột lên nếm thử, nghĩ rằng cách làm này quá ra vẻ, vẫn là tỏi giấm gạo kê cay thoải mái hơn.

Lý Phục Thanh chống hai khuỷu tay thành một hình tam giác, ánh mắt hắn mang theo ý cười, hai tay tay chống lên chiếc cằm vây quanh một vòng râu xanh.

"Nhớ tôi không?"

Liên Châu như không nghe thấy, nhảy qua vấn đề này của hắn: "Muốn hỏi anh vài chuyện, thứ nhất, mối quan hệ của anh với Chu Dư là gì? Ngày đó sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi?"

Trên mặt Lý Phục Thanh nở nụ cười nghiền ngẫm: "Chú cừu nhỏ của tôi cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để đối mặt với thế giới rồi."

Hắn đưa tay ra, cố gắng nắm lấy bàn tay Liên Châu nhưng cô né tránh. Hắn tiếp tục nói: "Người tôi muốn tìm chính là tiểu mập mạp ở tầng trên của em, anh là bạn của anh ta."

"Loại bạn gì mà anh sẽ giả gái lúc 2 giờ sáng mang theo công cụ gϊếŧ người để chơi với anh ta?" Mắt Liên Châu sáng như đuốc, hai vai khẽ run lên, cô vẫn chưa thể thích ứng với dáng vẻ tỏ ra cường thế này.

A Hiến ở lầu trên đối với Liên Châu mà nói đã không thể gọi là "Tiểu mập mạp" nữa, nghe mẹ Phỉ Phỉ nói anh ta đã 181kg. A Hiến năm nay 32 tuổi, vẫn độc thân cũng không có việc làm, sống cùng với cha mẹ, lấy tiền của cha mẹ để chơi trò chơi tặng quà cho streamer, trong nhà thường xuyên ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Phụ huynh trong tiểu khu giáo dục con cái đều nhắc đến tên A Hiến làm ví dụ.

Trên mặt Lý Phục Thanh vẫn là nụ cười: "Con cái không hiểu chuyện, cha mẹ nó cần tôi đến làm tư vấn tâm lý cho nó."

Thái dương Liên Châu chảy mồ hôi, cô uống một ngụm rượu lớn rồi tiếp tục: "Tai nạn xe của Liên Hoán không phải ngoài ý muốn, đúng không?"

Lý Phục Thanh nói: "Em muốn biết cái gì?"

Người phục vụ đưa đồ ăn lên, hai người không nói chuyện nữa. Liên Châu bắt đầu chủ động cầm đũa dùng bữa, trên mặt cô là sóng yên gió lặng nhưng trong lòng lại như đại dương chấn độn dậy sóng nổi gió.

Liên Châu đã tìm kiếm thông tin về vụ án gϊếŧ người ở tiểu khu An Lạc mà mẹ Phỉ Phỉ nói đến, trên mạng có người tự xưng là người quen biết nạn nhân tiết lộ cách đây vài năm nạn nhân làm tiểu tam, từng ép nguyên phối mang theo đứa con ba tuổi nhảy lầu tự tử. Theo quan điểm thiện ác chính thống thì những người phụ nữ trong tiểu khu An Lạc, A Hiến, Liên Hoán, cha của Corgi đều là "kẻ ác". Liên Châu nghi ngờ Lý Phục Thanh tự coi mình là một hiệp khách, người phán xét, sứ giả chính nghĩa.

Ăn no đến bảy phần, Liên Châu đưa tay vào túi xách nhưng đến phút chót cô lại do dự. Cô đang đứng trên đường ranh giới mỏng manh như sợi tóc, mặc dù đường ranh giới này đã mỏng đến mức gần như không thể nhìn thấy nhưng nó luôn luôn tồn tại. Ngón tay cô dừng lại trên hộp phấn một lúc rồi trượt lên, cuối cùng lấy ra một cái notebook đưa cho Lý Phục Thanh. Trong notebook có thu thập thông tin về các vụ gϊếŧ người, bao gồm biển số xe Liên Châu nghi ngờ và đặc điểm ngoại hình của người lái xe.

Lý Phục Thanh rất nhanh đã xem xong, hắn khép quyển sổ lại. Trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu ánh nến lay động, nhìn chằm chằm Liên Châu: "Em chán ghét người này?"

Liên Châu thốt lên: "Cái này không liên quan gì đến chán ghét..."