Đốt Cháy Con Kiến

Chương 2: Cá(2)

Trong tivi đang phát tin tức: Một vụ án gϊếŧ người ở tiểu khu, thủ phạm đang lẩn trốn.

Liên Châu nhìn thấy sàn nhà bếp màu đỏ tươi, lập tức nhổ miếng thịt cá còn sống trong miệng ra.

Trong bát canh lớn nổi lên nửa đầu con cá, giống như Titanic đâm vào rặng san hô, mắt cá mở to nhìn chằm chằm Liên Châu.

Cô dùng đôi đũa chống lên mắt cá, ấn đầu cá kia vào bát canh, buông lỏng đôi đũa, đầu cá lại chậm rãi nổi lên. Lúc này Liên Châu không bực mình, cô vươn đôi đũa moi tròng mắt cá ra, cho vào miệng, dùng sức nhai nát.

Một vật chết, có cái gì đáng sợ.

Liên Châu nghĩ thầm.

Đêm nay trời không mưa, không khí khô nóng. Liên Châu không ngủ được, mặt trăng mờ mờ ngoài cửa sổ tan thành một vũng nhựa đường cùng với thuốc trong dạ dày cô.

Trước khi cùng Chu Dư kết hôn, Liên Châu làm phó biên tập của một nhà xuất bản nhỏ. Mặc dù cuộc sống bận rộn nhưng cũng đầy đủ. Chu Dư kiếm được nhiều tiền hơn cô, anh ta muốn cô từ chức. Bởi tổng biên tập hói đầu của nhà xuất bản đã theo đuổi Liên Châu.

Khi đó ngọn lửa tình yêu thiêu rụi cả người cô, bao gồm cả bộ não. Để chứng mình bản thân trong sạch, Liên Châu quyết định từ chức. Sau khi kết hôn, Chu Dư muốn sinh con, nhưng mãi vẫn chưa có. Đi bệnh viện kiểm tra, hai người cũng không có vấn đề gì. Mấy năm qua đi, Liên Châu không đi làm, không có con, có lẽ còn mất đi cả tình yêu.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, những ánh sáng đó chảy căn hộ nhà Liên Châu cách 5km, tiến vào một căn phòng khách sạn.

Chu Dư nằm nghiêng ở trên giường, ôm tình nhân trong lòng, tham lam ngửi lấy cơ thể ướt dầm dề của cô ta, mái tóc thơm mát, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, tay để trên ngực cô ta. Sau một lúc, người trong l*иg ngực nói với giọng hơi khàn: "Đêm nay anh nên trở về."

"Lần cuối cùng cũng không thể ở cùng anh đến khi trời sáng sao?" Chu Dư nói.

"Có cái rắm, đã nói kết thúc rồi, ai bảo anh tới tìm em!" Cô ta nói xong thì tránh ra, dùng chân đẩy vai người đàn ông, anh ta nắm lấy bàn chân cô ta hôn lên, cô ta dùng chân kia đá Chu Dư, đứng dậy mặc quần áo lại.

Chu Dư đứng dậy giúp cô ta cài móc áσ ɭóŧ, thuận thế ôm eo cô ta từ phía sau, lại lưu luyến ngửi mùi thơm trên mát tóc ướt của cô ta.

Cô ta sâu kín nói: "Vài năm trước anh cũng ôm cô ta như thế này, yêu đến mức muốn nuốt vào bụng. Bây giờ sao lại thấy không mới mẻ rồi?"

Cảm giác xấu hổ gượng gạo giống như có rắm mà không thể thả, nhanh chóng tràn ngập trong căn phòng, thật lâu cũng chưa tan đi. Cô ta đẩy tay Chu Dư ra, đeo khẩu trang lên rời đi.

Sau nửa đêm, cho dù đã uống thuốc ngủ, Liên Chu cũng khó mà ngủ được. Cô có một linh cảm rất mạnh mẽ: kẻ gϊếŧ người tối nay sẽ đến và gϊếŧ cô dưới ánh trăng.

Liên Châu có chút lo lắng, sợ hãi, hưng phấn.

Trong một năm qua, Liên Châu đã đdidlang thang vô số lần trên sân thượng, hồ chứa, dưới chân cầu cạn nước. Cô không muốn kết thúc một cách qua loa như vậy. Cô đã làm một cô gái tốt 27 năm. Cô sợ chính mình sau khi chết đi, những người đó sẽ nói: "Thật là một cô gái tốt, sao lại nghĩ quẩn như vậy". Đó là sự xúc phạm sâu sắc nhất với cái chết của cô, nhưng đó là sự thật.

Chu Dư uống say đến mức không còn biết gì, đang ở trên taxi về nhà. Trong đầu anh ta đều là chuyện quá khứ: Khi còn học đại học, anh ta thường đến góc cái hồ ở góc Tây Bắc của trường để gặp Liên Châu, chỗ đó có nhiều muỗi, mỗi ngày anh ta đều mang theo chai xịt muỗi. Nhưng có một ngày nọ, anh ta quên mang theo, Liên Châu bị muỗi cắn, anh ta cuộn tay áo và ống quần lại: "Muỗi cắn tôi đi, đừng cắn Liên Châu, cô ấy đẹp như vậy, sao có thể cắn cô ấy chứ."

Nghĩ đến những chuyện này, Chu Dư vô cùng áy náy, anh ta đã lâu không ngủ cùng Liên Châu, cũng đã lâu không nói chuyện phiếm với cô.

Mấy tháng trước, Chu Dư nhìn thấy thuốc chống trầm cảm trong ngăn kéo, nhưng anh ta lại giả vờ như không nhìn thấy. Anh ta tự nhủ hoặc là Liên Châu quá kiêu ngạo, hoặc là cô cố ý làm tổn thương mình giống trước đây để thu hút sự chú ý của anh ta. Ánh mắt Liên Châu càng thê lương, đáng thương, rụt rè, Chu Dư càng muốn tránh né cô.

Liên Châu giống như một bình hoa tráng men Chu Dư để ở nhà. Khi mỗi ngày đều phải lau vuốt, sau đó đã nhìn chán màu sắc loang lổ kia, bình hoa liền có bụi bặm bám vào, dường như không còn đáng để lau nữa.

Về đến nhà.

Chu Dư biết vợ ngủ không sâu, cộng thêm lười tắm rửa, mang theo cảm giác áy náy bất thình lình ập đến tối nay, anh ta kéo thân thể say rượu đi về phía thư phòng.

Liên Châu nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, huyết mạch cả người đều phun trào. Cô nhấc gậy bóng chày bên cửa lên, chậm rãi đẩy cửa phòng đang khép hờ.

Trong phóng tối, cơn gió ẩm ướt tràn vào nhà từ cánh cửa đang mở. Trong thư phòng có tiếng sột soạt. Liên Châu không bật đèn, cô ngừng thở, nắm chặt cây gậy, sải bước đi tới, dùng sức đập về phía bóng đen đang lắc lư kia. Bóng đen phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngửi, ngã xuống trên giường nhỏ, lập tức phát ra tiếng la mắng: "Em điên à?!"

Giờ phút này, Liên Châu đã mất đi thính lực. Cô liều mạng lại đập tiếp. Lần thứ hai cô đã tính toán tốt.

Một mảnh dinh dính, nóng hầm hập bắn vào trên mặt, cô lau mặt, ném gậy xuống, mở đèn lên.

Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ kia chính là Chu Dư.

Liên Châu nhận ra, nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp tắt.

Liên Châu bay lên, cuối cùng cô đã trở thành chiếc túi nilon kia, không có linh hồn, không có khả năng phản kháng, bị dòng xe cộ đùa giỡn.

Có lẽ là một phút, có lẽ là rất lâu sau, Liên Châu từ trong mơ màng bừn tỉnh. Cô duỗi tay xem thử hơi thở của Chư Dư. Anh ta phảng phất như vẫn còn hô hấp. Cô giật mình, cúi đầu nghe thử nhịp tim anh ta. Hình như tim anh ta không còn đập.

Liên Châu không quá chắc chắn, lại kiểm tra hơi thở của anh ta, như có như không, rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

Liên Châu thu bàn tay lạnh lẽo lại, nhét vào trong bộ độ ngủ để sưởi ấm. Cô nghĩ thầm, Chu Dư sẽ không chết. Anh ta có một lần từng bị tai nạn xe hơi trên đường cao tốc cũng không chết.

Lại nghĩ đến, không chừng kẻ gϊếŧ người kia chính là Chu Dư? Tự mình gϊếŧ anh ta là phòng vệ chính đáng.

Liên Châu lấy điện thoại di động ra, nhập chữ vào thanh công cụ tìm kiếm.

Làm thế nào để kiểm tra xem một người đã thực sự chết chưa.

"Anh ta chưa chết." Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Liên Châu cảm thấy máu toàn thân sôi trào. Cô quay đầu lại nhìn.

Một người đàn ông mặc áo gió màu hồng, thân hình gầy gò đứng trước mặt cô. Khuôn mặt hắn đoan chính, đứng thẳng tắp nhìn thẳng vào Liên Châu.

Cửa phòng đã bị đóng lại.

Liên Châu buột miệng thốt ra: "Tôi không cố ý..."

Người đàn ông nở nụ cười giả tạo: "Tôi đã nhìn thấy toàn bộ."

Trong cổ họng Liên Châu dường như có gì đó chặn lại. Cô há miệng nhưng vô ích, bên trong không phát ra âm thanh gì.

Dưới ánh đèn trắng xanh, Liên Châu vì cảm thấy thẹn mà cả người đều nổi lên một màu hồng nhạt, giống như một con tôm luộc vừa bóc vỏ. Người đàn ông thong thả đi về phía trước.

Liên Châu liếc mắt một cái, nhìn thấy một cây gậy bóng chày đầy máu ở bên cửa.

Người đàn ông nói: "Anh ta không chết, cô có thấy không? Đợi anh ta tỉnh lại, vậy cô liền xong đời."