Trấn Vạn Yêu gọi là một cái trấn, nhưng kỳ thật nó chiếm diện tích rất lớn, thị trấn không chỉ có yêu quái cùng con người, mà còn có một ít thần ma, có thể nói tam giới chúng sinh đều có thể ở đây để dung thân. Cũng vì nguyên nhân đó, trấn Vạn Yêu rất náo nhiệt.
Nhưng có một nhà toạ trong trấn lại thập phần u tĩnh.
Hoài Tân đang nấu thuốc ngoài sân, nhưng tâm tư vẫn đặt bên trong phòng. Lý Toàn ăn xong nội đan vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Hoài Tân cũng có chút hối hận. Lúc ấy, khi hắn thấy Lý Toàn không còn hơi thở nào nữa, ngoài mặt thì hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cực kỳ hỗn loạn, nếu không hắn sẽ không để cho Lý Toàn một hơi ăn hết nửa viên nội đan kia. Nửa viên nội đan sẽ làm Lý Toàn trở nên rất mạnh, nhưng cũng sẽ làm thân thể lúc đầu của Lý Toàn khó có thể thừa nhận. Thể chất Lý Toàn yếu, nuốt nửa viên nội đan mạnh như vậy, thân thể không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn.
Tuy Lý Toàn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng thuốc Hoài Tân đang nấu lại không phải để Lý Toàn uống, mà là để hắn uống. Sau sự kiện ngày hôm đó, hắn tổn thất nửa tu vi, thân thể đang suy yếu, mất đi một nửa sức mạnh, thân thể cũng chưa quen với sự trống rỗng này, Lý Toàn hôn mê khó chịu, Hoài Tân tỉnh táo nhưng cũng không tốt gì mấy. Chỉ là đối với Hoài Tân mà nói, những thứ này đều đáng giá. Chỉ cần Lý Toàn còn sống thì tốt.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông rung. Trong lòng Hoài Tân cả kinh, vội vàng chạy vào, quả nhiên thấy Lý Toàn tỉnh. Hắn treo trên cổ tay Lý Toàn một cái lắc chuông có có chứa ma lực, để hắn là người đầu tiên biết Lý Toàn tỉnh.
Lý Toàn còn mờ mịt, thấy Hoài Tân chạy đến trước giường, giật mình, cả người đau đớn bỗng nhiên giãy giụa bò dậy gắt gao ôm lấy Hoài Tân, trừng lớn đôi mắt kinh hoảng nói: "Hoài Tân! Hoài Tân...... Ta rất sợ hãi, có phải ta đã chết rồi không? Vì sao ta còn thấy ngươi, ngươi có phải hay không cũng chết......?"
"Bảo bối nhi, ngươi không chết...... Đừng sợ, chúng ta đều sống." Hoài Tân đau lòng mà hôn hôn cái trán cậu, an ủi nói.
"Ta...... Ta không chết? Ta còn sống......?" Lý Toàn khó có thể tin mà nhìn Hoài Tân. Âm thanh cậu có chút run rẩy, rõ ràng cậu nhớ rằng một nhát kiếm kia Ngụy Mân đâm vào người cậu có bao nhiêu đau: "Ngụy Mân hắn rõ ràng gϊếŧ ta rồi...... A! Ngươi không sao chứ? Hắn có làm ngươi bị thương không?!" Lý Toàn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội vàng sờ soạng trên dưới Hoài Tân một lần, xác định Hoài Tân không có mất cánh tay mất cái chân nào mới yên tâm.
"Ta không có việc gì, ta tốt lắm." Hoài Tân cười cười, hốc mắt lại có chút đỏ lên. Đây là Lý Toàn còn sống sờ sờ trước mặt hắn, vừa có thể cử động vừa có thể nói, còn có thể làm ra các loại biểu tình. Nói thật, Lý Toàn hôn mê im lặng làm hắn thật sự sợ hãi, cho dù biết cuối cùng Lý Toàn cũng sẽ tỉnh lại, nhưng Hoài Tân vẫn sợ Lý Toàn thật sự biến thành một khối thi thể.
Lý Toàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lại nói: "Vậy Đại Lan đâu, hắn sẽ không bị Ngụy Mân mang đi chứ?!"
Hoài Tân có chút bất đắc dĩ, ôm cậu nói: "Ngươi thật đúng là đại tẩu của hắn ... Đại Lan không có việc gì, Ngụy Mân cái gì cũng không làm. Ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa tốt liền nhớ thương người khác, không quan tâm thân thể mình một chút sao?"
"Lo cho các ngươi thôi mà......" Lý Toàn chớp chớp mắt, lại nói: "Còn nữa, trên người ta đau quá à, cả người đều đau...... Đây là thế nào?"
"Ngươi còn nhớ rõ làm sao Ngụy Mân sống được không?" Hoài Tân do dự một chút, không trực tiếp nói cho Lý Toàn biết, bây giờ cậu đã không còn là người bình thường nữa.
"Nhớ rõ, hắn ăn nội đan của Đại Lan." Lý Toàn ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được cái gì: "A! Chẳng lẽ ta cũng ăn nội đan của Đại Lan?!"
"............" Trả lời như vậy, tính ra chỉ đúng một nửa thôi đúng không?
"Là ta. Ngươi ăn nội đan của ta." Hoài Tân thở dài.
Lý Toàn an tĩnh lại, yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
"Ngươi......" Ngươi có phải không thể tiếp thu chính bản thân mình biến thành nửa người nửa yêu? Hoài Tân nhăn mi, hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên đã bị Lý Toàn đánh gãy.
Lý Toàn lo lắng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Không được gạt ta. Ngươi đưa nội đan cho ta ăn, có phải ngươi đang bị thương đúng không? Ngươi vừa nói không có việc gì, nhưng ta thấy sắc mặt ngươi rõ ràng...... Không được tốt."
"Ngươi không sợ mình biến thành nửa yêu sao?" Hoài Tân có chút ngoài ý muốn.
"Có chút sợ, nhưng mà thân thể ta vốn dĩ ...... Đã không được bình thường, hơn nữa điều làm ta sợ hơn là, khi chết, ta sẽ không được nhìn thấy ngươi." Đôi mắt Lý Toàn hồng hồng, giống như muốn khóc ra tới nơi, cậu hít hít cái mũi, lấy đầu cọ cọ ngực Hoài Tân, nói: "Không được chuyển đề tài! Ta ăn nội đan của ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Hoài Tân an ủi mà vỗ sau lưng cậu, nói: "Sẽ có một chút không thoải mái, cho nên ta đang nấu thuốc. Yên tâm đi, ta không có việc gì, đừng lo lắng ta."
"Thật sự?"
"Thật sự, ta gạt ngươi bao giờ?"
"Ừm...... Số lần ngươi gạt ta, ta còn không nhớ rõ." Lý Toàn nghĩ nghĩ nói.
"Thì ra ta ở trong lòng của ngươi là người như vậy." Hoài Tân giật giật môi, có chút thất bại.
Lý Toàn dúi đầu vào ngực hắn, làm nũng nói: "Mới không phải, ngươi tốt nhất."
Hoài Tân có chút lâng lâng, đang định nói thêm mấy lời mật ngọt, bỗng nhiên nghe thấy bụng Lý Toàn kêu vài tiếng.
"Ta đói bụng......" Lý Toàn ngẩng đầu vô tội nhìn hắn.
"Trong nồi có cháo nóng, ta đi lấy cho ngươi, ngươi uống cháo trước đi. Buổi chiều muốn ăn cái gì ta làm cho ngươi." Hoài Tân bất đắc dĩ cười cười. Bất quá nghĩ đến, Lý Toàn hôn mê đã một ngày, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của nội đan mà chống đỡ, cái gì cũng chưa ăn, vừa tỉnh thì đói là chuyện hiển nhiên.
"Ngươi làm cái gì ta cũng ăn." Lý Toàn cười cười, tiếp nhận chén cháo Hoài Tân đưa qua, nâng chén cháo lên từng ngụm từng ngụm mà uống. Tuy rằng thân thể cậu chưa hồi phục hẳn, nhưng bây giờ cậu thật sự quá đói bụng, cháo thịt bình thường cũng uống liền ba chén lớn. Lấp đầy bụng xong, Lý Toàn thoải mái duỗi người, lúc này mới đánh giá phòng mới. Cậu vừa tỉnh thì phát hiện mình không còn ở nhà cũ nữa, nhưng nãy giờ nói chuyện với Hoài Tân, đến bây giờ mới có cơ hội hỏi hắn.
"Chúng ta chuyển nhà sao?" Lý Toàn mặc thêm quần áo, đi lại khắp nơi trong phòng, vừa đánh giá nhà mới vừa hỏi.
"Ừm, đây là trấn Vạn Yêu. Ta nhờ người mua cái nhà này, sau này ở đây sẽ là nhà của chúng ta." Hoài Tân đi theo phía sau cậu, cười giải thích nói. Cái nhà này kết cấu đơn giản, không phải là nhà cao cửa rộng, cùng với nhà cũ Lý Toàn từng ở không sai biệt lắm, chỉ là nhà này lớn hơn nhiều so với nhà trước. Không phải Hoài Tân không mua nổi nhà lớn, hắn chỉ sợ Lý Toàn ở không quen. Tiểu quỷ nghèo như Lý Toàn còn không nỡ để hắn bỏ tiền mua quần áo, huống chi là căn nhà.
"Được đó...... Ngươi là nhất!" Đi vào trong viện, Lý Toàn kinh ngạc nói. Trong viện có bàn đá có ghế đá, có một cái giếng, còn có giàn nho cùng cây hoa quế. Hoài Tân cũng không lựa nhà tuỳ tiện, cái sân này khép kín, cũng phù hợp với tính cách hướng nội của Lý Toàn.
"Bình minh lên chúng ta có thể ở trong viện tránh bóng râm, mùa thu thì ngồi dưới cây hoa quế ngắm trăng, ngươi thích cái gì chúng ta liền ở trong sân làm cái đó." Hoài Tân cười cười, chỉ vào một gian nhà ở rồi nói: "Đây là nơi Đại Lan sẽ ở."
"Đại Lan cũng đây sao? Ta còn tưởng hắn rời đi rồi." Lý Toàn nghiêng đầu nhìn Hoài Tân: "Bất quá sao không thấy hắn nhỉ?"
"Ngươi thân là đại tẩu của hắn, hắn không được ở lại chăm sóc ngươi sao." Hoài Tân chế nhạo nói, "Không phải lúc trước chúng ta từng nói qua muốn mở một khách điếm cho yêu quái sao? Đại Lan đang trông coi ở đó, hắn nói đợi tẩu tử tỉnh thì có thể làm làm lão bản liền. Chờ hắn trở về mà biết ngươi tỉnh, nhất định sẽ rất cao hứng."
"Ừm......" Lý Toàn đỏ mặt lên tiếng. Tuy đối với xưng hô đại tẩu này cậu cảm thấy còn có chút xấu hổ, nhưng trong lòng đã âm thầm tiếp nhận rồi.
"Ngươi cảm thấy sao rồi, thân thể có mệt hay không? Hay là về phòng nghỉ ngơi đi." Hoài Tân kéo vạt áo Lý Toàn, quan tâm nói.
Lý Toàn lắc đầu, trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Ta không sao, ta còn muốn nhìn nhà chúng ta thêm một chút."
"Vậy ngươi cẩn thận, ta ở trong sân nấu thuốc, nếu thân thể không thoải mái, kêu ta một tiếng là được." Hoài Tân nói.
"Được!" Lý Toàn gật gật đầu, nhấc giày đi vào một gian nhà ở khác.
Hoài Tân nấu xong thuốc, uống một hơi cạn sạch, Lý Toàn lại chưa ra. Hoài Tân nhìn thoáng qua cửa phòng, trong lòng có chút kỳ quái, lại bỗng nhiên nhớ tới căn nhà kia có gì.
Căn nhà kia có gương.
Hoài Tân vội đi vào, quả nhiên thấy Lý Toàn mờ mịt nhìn vào gương.
Bởi vì sau khi ăn nội đan sẽ hoá thành yêu, trên người sẽ xuất hiện vảy rắn, Hoài Tân sợ Lý Toàn tỉnh lại sẽ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên để gương sang phòng khác.
Lý Toàn quay đầu nhìn Hoài Tân, sờ vảy trên mặt mình, nuốt nước miếng nói: "Ta...... Ta thế nào biến thành cái dạng này, là bởi vì biến thành nửa yêu sao?" Trên mặt, trên người cậu có rất nhiều vảy đen mọc ra, tròng mắt cũng là màu đỏ.
Hoài Tân gật gật đầu, kéo tay cậu xuống, nói: "Đừng sợ, bởi vì ngươi vừa tỉnh lại, không thể khống chế sức mạnh, chờ ta dạy ngươi là ngươi có thể biến trở về lại."
"Ta như vậy có phải rất kỳ quái hay không?" Lý Toàn giương mắt nhìn Hoài Tân, lông mày hơi nhăn lại.
"Ngươi đã quên ta là Xà Yêu rồi sao?" Hoài Tân cười rộ lên, hắn liền biến thành yêu, lộ ra vảy đen cùng đôi mắt đỏ giống y đúc Lý Toàn: "Ngươi xem, hai tụi mình giống nhau."
"Hơn nữa ta cảm thấy so với trước kia ngươi xinh đẹp hơn nhiều...... A, ngươi xem." Hoài Tân đẩy Lý Toàn đến trước gương.
"Nào có......" Có lúc nào mà cậu xinh đẹp đâu? Tuy nói như vậy, nhưng Lý Toàn vẫn nhịn không được đi theo Hoài Tân cẩn thận đánh giá chính mình trong gương.
"Thật mà. Ta cũng không biết nói sao, nhưng so với trước kia thì đẹp hơn." Hoài Tân vén tóc Lý Toàn lên, lộ ra tai cậu, khoen tròn bằng phỉ thúy treo trên vành tai cậu, làm Lý Toàn có chút mị hoặc, hoàn toàn không giống tiểu nông phu quên mùa trước kia. "Một hai phải nói, ta cảm giác trước kia ngươi giống như một tiểu quỷ thiếu dinh dưỡng vậy đó, bây giờ nhìn xem...... Tuy rằng ngươi vẫn là tiểu quỷ, nhưng ngũ quan đã nẩy nở. A a, nhìn nè, đáng yêu như vậy, bị người khác bắt cóc thì ta biết làm sao bây giờ?"
Lý Toàn hoài nghi nhìn hắn, thầm nghĩ chắc hắn uống lộn thuốc rồi.
Đúng là có thay đổi một chút, nhưng nếu nói về xinh đẹp cùng đáng yêu...... Cậu cảm thấy chính mình hoàn toàn không xứng.
Hoài Tân sát lại, đè cậu lên gương, hai tay không thành thật mà sờ lên ngực Lý Toàn, cười khẽ hai tiếng nói: "Để ta nhìn xem ngực tiểu quỷ lớn lên chút nào không."
"Ưʍ...... Ngươi tránh ra!" Lý Toàn đỏ mặt đẩy Hoài Tân ra, "Ban ngày ban mặt đừng quậy......"
"A, vậy buổi tối có thể quậy?" Hoài Tân cảm nhận xúc cảm mềm mại, nhướng mày nói.
Lý Toàn quay mặt đi: "Trễ rồi, tối nói tiếp!"
Hoài Tân một phen bế Lý Toàn lên, cười to nói: "Trở về nghỉ ngơi, không phải thân thể ngươi không thoải mái sao? Ta mát xa cho ngươi một chút."
"Chỉ được phép mát xa thôi đó." Lý Toàn nhắc nhở nói. Vừa rồi bị Hoài Tân quậy một phen, cậu đã quên mất thân thể mình có chút đau nhức.
"Biết rồi mà, ngươi mà nói nữa là ta tét đít ngươi đó." Hoài Tân trợn trắng mắt.
Chạng vạng, Đại Lan mang theo một bao điểm tâm về nhà.
"Ca, lúc về ta đi ngang qua cửa hàng của Tiểu Đào Mạt, nàng tặng ta một bao bánh Hải Đường xốp giòn mới ra lò." Đại Lan để bánh Hải Đường trên bàn, thở dài một hơi, lại nói: "Thật hy vọng tẩu tử cũng có thể nếm thử."
Hoài Tân cười cười, bưng canh gà lên bàn, nói: "Đi gọi hắn đi. Giữa trưa tỉnh lại, vừa mới ngủ một giấc, bây giờ chắc cũng đói mà tỉnh rồi."
Đại Lan cả kinh, cất bước liền chạy về phía phòng Lý Toàn, kết quả vừa tới cửa lại rón ra rón rén. Hắn nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhẹ giọng kêu lên: "Tẩu tử, tẩu tử, rời giường ăn cơm."
"A......" Lý Toàn mơ màng mở to mắt ngồi dậy, nhìn thấy người trước mặt là Đại Lan, liền vỗ cánh tay hắn, "Ngươi đã về rồi."
"Ừ!" Đại Lan gật đầu một tiếng, lấy quần áo Lý Toàn muốn giúp cậu mặc vào. Lý Toàn vội xua tay nói: "Đừng đừng đừng, ta tự mặc được."
Hốc mắt Đại Lan đỏ lên, nói: "Tẩu tử, có phải ngươi chán ghét ta đúng không? Tất cả là tại ta, nên mới xảy ra những chuyện như thế này... Ta thật lòng xin lỗi tẩu tử, là ta sai. Ta......"
Lý Toàn vội vàng giữ chặt hắn, nói năng lộn xộn nói: "Không phải, không có chuyện gì hết...... Không trách ngươi, không phải ngươi sai...... Ngươi đừng hầu hạ ta như vậy, ta khẩn trương......"
"Không, tẩu tử ngươi để ta báo đáp ngươi đi!"
"Sao ta thấy ngươi xem ta không phải tẩu tử... mà là lão bản a......" Lý Toàn quẫn bách nói, "Ngươi nhìn ta nè, ta có bị gì đâu. Mà ngươi nhìn ngươi xem, Hoài Tân nói ngươi vẫn luôn ở khách điếm giải quyết chuyện, mấy ngày này thật vất vả ngươi."
Đại Lan lắc lắc đầu: "Vì đại ca cùng tẩu tử, ta phải hết mình giúp đỡ, có nhiều chuyện hơn nữa ta cũng làm được, tẩu tử muốn ta làm gì không, à...... Hầu hạ tẩu tử mang giày?"
"Ta muốn ngươi đừng hầu hạ ta, đi ăn cơm." Lý Toàn bất đắc dĩ cười cười, mang giày đứng lên, lôi kéo Đại Lan ra ngoài.
Đại lan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lý Toàn, cảm động mà bĩu môi.
Tẩu tử thật sự quá tuyệt vời... huhu...
Tẩu tử như mẹ mình vậy, đại tẩu đối xử với hắn thật giống mẹ. Khi còn nhỏ hắn bị ba ba phạt đứng ở góc tường, mẹ cũng lôi kéo hắn đi ăn cơm cũng giống thế này.
Tuy hắn lớn tuổi hơn Lý Toàn rất nhiều, nói như vậy cũng hơi kỳ thì phải...
Nhưng bởi vì tẩu tử tốt như vậy, nên hắn mới cực kỳ cực kỳ muốn báo đáp Lý Toàn.
Ăn cơm xong, Hoài Tân nấu nước nóng giúp Lý Toàn tắm rửa. Cậu hôn mê nhiều ngày như vậy, tuy Hoài Tân có thể dùng khăn lông lau người cho cậu, nhưng hắn cảm thấy nếu cậu tắm xong sẽ thoải mái hơn không ít.
Lý Toàn ngồi trong thau tắm lớn trong khi Hoài Tân đang suy nghĩ gì đó, cậu quan sát vảy đen trên người mình.
Tuy cậu biến thành cái dạng này, nhưng còn được sống thì lại quá tốt ấy chứ.
Cậu rất chờ mong cuộc sống sau này khi ở cùng với Hoài Tân. Hoài Tân đã từng hứa với cậu rồi, hình như tất cả mọi thứ đang dần dần biến thành hiện thực.
Lý Toàn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như còn có một việc chưa thực hiện được.
Mặt cậu bỗng nhiên đỏ lên.
Cậu muốn sinh một đứa con cho Hoài Tân, rất muốn rất muốn sinh cho hắn một đứa. Như vậy cái sân lớn sau này, sẽ có mấy đứa nhóc bướng bỉnh chạy nhảy chơi đùa trong viện, sẽ rất náo nhiệt luôn. Sau đó cậu sẽ cùng Hoài Tân ngồi trong sân dưới bóng râm, nhìn tụi nó nghịch ngợm gây sự, sau đó bọn nhỏ chơi mệt rồi, Hoài Tân sẽ kể chuyện xưa về hắn cho tụi nhóc nghe.