Không Nộp Bài Tập

Chương 18

Sau trải nghiệm đau đớn ngày hôm đó, cô không dám để quên vở bài tập ở nhà nữa, mỗi khi đến trường đều sẽ kiểm tra trước để chắc chắn rằng vở bài tập ở trong cặp, sau đó mới ra khỏi nhà, nhưng mọi việc không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, vì thầy giáo đã thay đổi cơ chế phạt.

Hôm nay, cô kiểm tra vở bài tập có ở trong cặp mới đi đến trường.

“Mọi người nhanh chóng lấy vở bài tập ra, không có vở bài tập sẽ bị phạt.” Cô vừa bước vào lớp, tô trưởng đã hét lớn yêu cầu mọi người nộp vở bài tập.

“Tôi có mang vở bài tập.” Cô vội vàng ngồi vào chỗ ngồi, mở cặp sách lấy vở bài tập ra, “Lần này tôi không quên.”

Vừa dứt lời, nữ sinh bên cạnh giật mình kêu lên: "Ôi, tổ trưởng, tôi quên mang vở bài tập đi rồi."

Nữ sinh vừa nói xong thì ánh mắt của tất cả nam sinh trong lớp đều sáng lên, bởi vì nữ sinh này không mang vở bài tập đồng nghĩa với việc hôm nay bọn họ lại có thể thao tiểu huyệt nhỏ, bọn họ cười nói: "Ồ, Tiểu Linh Linh, cảm ơn cậu nhé, hôm nay chúng tôi lại được thao tiểu huyệt, cậu đã rửa sạch tiểu huyệt chưa đó?"

Tiêu Linh Linh đỏ mặt xấu hổ: "Các cậu xấu lắm~"

Cô quay đầu lại nhìn Tiểu Linh Linh, trên mặt cô ấy không hề có chút không vui nào mà vô cùng hưng phấn, cô nghĩ chắc hẳn cô ấy đã cố tình bỏ vở bài tập của mình ở nhà.

"Chúng tôi không xấu thì sao được cậu yêu thích chứ, lâu lắm rồi chưa được thao tiểu huyệt của cậu, tôi còn rất nhớ nó đấy." Một nam sinh đi tới xốc váy của Tiểu Linh Linh lên, bàn tay sờ tới tiểu huyệt của cô ấy, sau đó hưng phấn nói: "Tiểu huyệt của cậu thật sự rất tao, bọn tôi còn chưa bắt đầu thao mà tiểu huyệt đã ướt đẫm rồi, không phải cậu đói khát nên cố tình để quên vở bài tập ở nhà đấy chứ?"

“Không phải, tôi quên thật, thầy còn chưa tới, cậu đừng có lộn xộn, lát nữa thầy sẽ phạt cậu đó.” Tiêu Linh Linh cố tình đẩy tay của nam sinh kia ra, nhưng sức lực của cô ấy quá nhỏ, không thể đẩy nam sinh đó ra, nhưng cô ấy cũng chỉ giả bộ một chút, lúc sau liền không nhịn được mà rêи ɾỉ, "Ưʍ...đừng đυ.ng vào chỗ đó...ngứa...ngứa chết mất..."

"Có lẽ bởi vì tôi chưa sờ đủ nên cậu mới cảm thấy ngứa đó, như thế này còn ngứa không?" Nam sinh kéo qυầи ɭóŧ của cô ấy xuống, đưa ngón tay vào tiểu huyệt, bắt đầu rút ra cắm vào, ngón tay chạm vào thịt mềm của Tiểu Linh Linh, cậu ta cúi đầu cắt đứt cúc áo của cô ấy, vừa nhìn thấy bầu ngực to tròn đầy đặn, hai mắt cậu ta chợt sáng lên, “Tiểu tao hóa, ngay cả áσ ɭóŧ cũng không mặc, đây còn không phải là đói khát sao." Nói xong cậu ta lập cứ cúi đầu, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào rồi liếʍ mạnh, âm thanh mυ'ŧ khiến người khát đỏ mặt vang lên.

“A...cậu hư quá...sao có thể nói người ta như vậy...thoải mái quá...cậu liếʍ vυ' người ta thật sướиɠ...tiểu huyệt chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠...a..." Tiêu Linh Linh ưỡn eo đưa bầu vυ' vào sâu trong miệng nam sinh, một tay vươn lên xoa nắn, không để bên vυ' còn lại cô đơn.

Trời ơi, cô ấy dâʍ đãиɠ quá, bị nam sinh kia đùa giỡn vυ' và tiểu huyệt mà còn lấy tay xoa bóρ ѵú, cô thấy thế thì mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, tiểu huyệt bắt đầu cảm tấy tê dại mà tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, cô bị bọn họ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, da^ʍ huyệt cũng bắt đầu ngứa ngáy, cô muốn được sờ được thao, Tiểu Đào Đào kẹp chặt hai chân, hai lòng bàn chân cọ xát vào nhau, hy vọng làm như vậy sẽ làm dịu được cơn ngứa trong tiểu huyệt của cô, nhưng cô càng chà xát, nó lại càng ngứa thêm, cách này không có hiệu quả gì cả.