Tôi Là Đàn Ông Tốt

Chương 15: Thế giới 1

“Ninh Văn, một mình con mang theo đứa nhỏ này cũng là vất vả.” Doãn Dung nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng nói.

“Nó không chỉ là con của A Vĩ, cũng là con của con, chăm sóc cho nó là nên, là trách nhiệm làm mẹ của con.” Ninh Văn nhọ giọng nói, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, trên thực tế ước gì Doãn Dung ngã chết.

Mẹ chồng và con dâu từ xưa khó có thể hòa hợp, nếu Doãn Dung chết, cô ta gả cho Quý Vĩ chính là nữ chủ nhân nhà họ Quý! Có con trai bên người, cô ta còn sợ cái gì?

Đáy mắt Doãn Dung hàm chứa châm chọc, bên ngoài vẫn mở miệng. “Là Tiểu Vĩ để các con chịu thiệt, chờ chuyện này qua đi nó nhất định sẽ bồi thường cho các con!”

Kết hôn là không có khả năng.

Nếu thuận lợi bắt được Trịnh thị, vậy cho thêm mấy trăm vạn, để cô ta mang theo đứa nhỏ này đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sinh con trai thì thế nào? Phụ nữ có thể sinh con trai nhiều đến là, hôn nhân là cơ hội một lần tích lũy tư bản vô cùng quan trọng của con trai bà ta, cũng sẽ không kết hôn với người phụ nữ như vậy.

Huống chi, còn phát sinh quan hệ với Quý Dương, dơ bẩn không thôi, nếu không phải còn chút tác dụng, nhìn một cái cũng chán ghét.

Ninh Văn đã ảo tưởng có thể gả vào nhà họ Quý, công thần phá đổ Quý Dương chính là cô ta, đến lúc đó đòi chút cổ phần cũng không quá đáng đi?

Việc này không sáng rọi thì thế nào? Cô ta lập tức sẽ vượt qua giai cấp, lập tức sẽ trở thành có địa vị cao, mà Trịnh Giai Nguyệt sắp ngã vào bụi bặm, đau đớn muốn chết.

Thật là làm người thống khoái!

“A Vĩ là cha của con con, này đó chính là con nên làm.” Ninh Văn lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.

Cô ta đương nhiên muốn lừa dối bà già này một chút.

Doãn Dung rất vừa lòng cô ta ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu. “Con có tấm lòng này là phúc khí của Tiểu Vĩ, ngày sau ta cũng sẽ làm chủ cho con!”

Khoảng thời gian này bà ta bị dày vò không thôi, nhưng kế hoạch sắp thành công, mọi khổ sở bà ta từng chịu sẽ không uổng phí!

“Ngày đó con đã đi tìm Trịnh Giai Nguyệt, hơn nữa nói rất rõ ràng, cô ta đuổi con ra, hôm nay đã xuất huyết, không phải nói hiện tại đang cấp cứu, đã có thông báo bệnh tình nguy kịch sao?” Ninh Văn nói cười rộ lên.

“Tiểu Vĩ cũng đi tìm hiểu, tất cả đều là công lao của con.” Doãn Dung nói.

Ninh Văn cũng đắc ý thật sự, sao Trịnh Giai Nguyệt có thể thắng cô ta chứ? Mấy năm nay còn không phải bị cô ta đùa bỡn xoay quanh? Hiện tại còn thật không biết cố gắng, nghe nói tình huống thật không tốt, vậy thì đây chính là chuyện tốt.

Bên kia.

Quý Vĩ đang đi về phía phòng giải phẫu bên kia, ven đường, hai hộ sĩ đi tới, thấp giọng thảo luận. “Tthai phụ kia cũng là số khổ, không cứu được, một thi hai mệnh cứ như vậy đều đã chết.”

“Đúng vậy, thế sự vô thường, cô xem chồng cô ta, hai người vừa thấy chính là kẻ có tiền, nhưng lại có ích lợi gì đâu?”

“Ài.”

Hai cái hộ sĩ đi lướt qua, Quý Vĩ sửng sốt, sau đó đáy mắt sáng ngời, khóe miệng nhịn không được gợi lên, Trịnh Giai Nguyệt cũng đã chết?

Này thật là một chuyện “Bất hạnh”.

Anh ta lại đi về phía trước, chuẩn bị đi thưởng thức vẻ chật vật của Quý Dương, vợ con đều chết, anh ta thật đúng là “May mắn”.

Còn chưa đi bao xa, anh ta quẹo vào thấy Quý Dương, đối phương dựa vào tường, cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng cô đơn.

Cũng không phải sao, một lát đã chết hai người, dù là ai cũng chịu không nổi, mà là Quý Dương anh ta lại phá lệ vui vẻ.

Một tay đút túi, nện bước nhẹ nhàng đi qua, đứng trước mặt Quý Dương, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, không chút để ý nói. “Đau lòng đến như vậy sao? Vợ không còn thì lại cưới một người, con trai thì đàn bà nào chả sinh được, chết rồi thì thôi.”

Lời nói chưa nói xong, Quý Dương trở tay cho anh ta một đấm, Quý Vĩ lập tức ngã ngửa, quỳ rạp xuống đất một chốc một lát cũng không dậy nổi.

“Anh nói cái gì?” Quý Dương nổi gân xanh, trực tiếp tức giận.

Quý Vĩ ho khan thật mạnh một tiếng, phun ra một búng máu, anh ta nhe răng trợn mắt, quát. “Quý Dương mày điên rồi?!”

Trước đây Quý Dương thấy anh ta đều tránh xa, đây là lần thứ hai đánh anh ta, như đổi tính?

“Miệng rửa sạch sẽ cho tôi!” Quý Dương nhìn anh ta một cái, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Quý Vĩ nắm chặt nắm tay, lại mắng to vài câu, cũng không đuổi theo. Lần trước anh ta đã chịu mệt, đánh với Quý Dương chỉ có bị đánh.

Nhịn đau bò dậy, trở về.

Giả vờ đi, đàn ông hiểu biết đàn ông nhất, không phải đều là đức hạnh kia sao!

*

Quý Vĩ trở lại phòng bệnh, Doãn Dung và Ninh Văn thấy anh ta bị thương, cũng ngây ngốc.

“Trịnh Giai Nguyệt khó sinh đã chết, đứa nhỏ cũng không sinh ra, Quý Dương điên rồi!” Quý Vĩ lại sờ sờ mặt mình, vì mặt mũi nói. “Lần này không so đo với nó, đầu óc có bệnh!”

“Đã chết?” Doãn Dung đều giật mình đến độ không rảnh lo anh ta bị thương, trợn to mắt. “Thật sự chết rồi sao?”

“Con nghe hộ sĩ nói, còn có giả?” Quý Vĩ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ninh Văn một cái. “Đã chết cũng tốt, không còn một mảnh, đến lúc đó cô mang theo đứa nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, nghĩ cách làm hắn thừa nhận đứa nhỏ này.”

Ninh Văn cũng đắm chìm trong vui sướиɠ, nghe anh ta nói như vậy, vội vàng gật đầu. “Đây đều là việc nhỏ.”

Con của Trịnh Giai Nguyệt đã chết, con trai cô ta, Quý Dương khẳng định sẽ nhìn trúng.

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Doãn Dung cũng cười rộ lên.

“Nhưng mà...” Ninh Văn tỏ vẻ khó xử. “Em mang theo con hắn, nếu hắn muốn kết hôn với em thì sao? Dù sao như vậy mới có thể làm đứa nhỏ nhận tổ quy tông.”

Quý Vĩ cũng tự hỏi một chút vấn đề này, nhìn Ninh Văn. “Nếu thật là như vậy, vậy đành phải ủy khuất em, em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em, em đều là vì nhà của chúng ta.”

Ninh Văn mím môi, liếc mắt đưa tình nhìn anh ta, sùng bái trộn lẫn ái mộ, thực tế trong lòng vui vẻ đến muốn chết, nếu không phải đứa nhỏ này là của Quý Vĩ, cô ta có thể gả cho Quý Dương, Quý Dương thật có mị lực! Lớn lên lại đẹp trai, chinh phục được càng có cảm giác!

“Ủy khuất con rồi Ninh Văn, chúng ta cũng không có biện pháp.” Doãn Dung cũng sâu kín thở dài một hơi.

“Không có việc gì, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, mọi chuyện đều sẽ qua đi.” Ninh Văn thấu hiểu nói.

“Ừ.” Doãn Dung ánh mắt từ ái.

Lúc Quý Vĩ đối diện với Doãn Dung, toàn từ trong mắt đối phương nhìn đến lạnh lẽo, Ninh Văn chú định là một quân cờ, dùng hết giá trị sẽ bị vứt bỏ.

Mà Ninh Văn thì sao?

Cô ta cúi đầu, nhìn như buồn rầu ủy khuất, trên thực tế đã sớm bay bổng, trộm gả cho Quý Dương sau đó lại có thể quang minh chính đại gả cho Quý Vĩ, cô ta mới là chân chính nhân sinh người thắng!

Trịnh Giai Nguyệt là kẻ thất bại tột đỉnh, căn bản không xứng trở thành đối thủ của cô ta!

Ba người có tâm tư riêng, không khí lại hoà thuận vui vẻ.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Cha Quý đi đến, vừa thấy Ninh Văn. “Tiểu Văn tới?”

“Chào bác trai.” Ninh Văn nói tiếp.

Doãn Dung nhân cơ hội dò hỏi. “Ông đi đâu về thế?”

“Bên Quý Dương.” Cha Quý lắc đầu, tựa nghĩ đến cái gì, nhíu chặt mày, trầm mặt. “Con bé Trịnh Giai Nguyệt này! Sớm biết vậy đã không nên đồng ý nó vào cửa nhà họ Quý!”

Mấy người vừa nghe, kiềm chế mừng như điên, người đã chết, đen đủi sao.

Quý Vĩ nhân cơ hội nói. “Ba, ba cũng đừng quá đau lòng, Quý Dương lại không chỉ có một đứa con như vậy.”

“Có ý tứ gì?” Cha Quý hỏi.

“Tiểu Dương vẫn luôn không cho Tiểu Văn nói.” Doãn Dung mím môi. “Dù sao nó cũng không phải con ruột của tôi, rất nhiều chuyện tôi không nên nói, nhưng Tiểu Văn đã sinh con trai nó, vẫn phải có ý tứ.”

“Cái gì?” Cha Quý khϊếp sợ, nhìn về phía Ninh Văn, đối phương đã hơi cúi đầu, dùng hành động nói lên, ông ta lập tức mừng như điên. “Tốt! Rất tốt! Làm vô cùng tốt!”

“Có đứa nhỏ này, đưa đến bên cạnh Tiểu Dương cũng coi như có an ủi.” Doãn Dung cười nhẹ. “Ông nói đúng không?”

“An ủi cái gì?” Cha Quý lại trầm mặt. “Đây là con nó, đương nhiên phải thừa nhận! Chết cũng phải thừa nhận cho ta!”

“Bác trai...” Ninh Văn cắn môi. “Ngài vẫn là đừng quá khó xử hắn, cháu không có việc gì.”

Có cha Quý duy trì, cách thành công lại gần hơn một bước!

Nghe vậy, cha Quý hừ nhẹ. “Ta khó xử hắn? Thằng con bất hiếu này, đứa nhỏ này phải đưa đến bên cạnh nó, bằng không đều bị Trịnh Giai Nguyệt mê đảo, còn không biết cho không nhà họ Trịnh bao nhiêu!”

Ngữ khí kia hận không thể bóp chết Quý Dương ngay khi ra đời.

“Ba, Trịnh Giai Nguyệt đã như vậy, ngài cũng đừng quá so đo, nhà họ Trịnh còn có thể gây ra sóng gió gì?” Quý Vĩ nhìn rất thoáng.

“Lão hồ ly tinh họ Trịnh kia ranh thật sự, ta không so đo? Đứa nhỏ vừa sinh ra đều họ Trịnh, ta có thể không so đo sao? Làm người ngoài nhìn ta thế nào?”

“Đứa nhỏ?” Quý Vĩ giật mình. “Không phải Trịnh Giai Nguyệt khó sinh sao?”

“Khó sinh cái gì?” Cha Quý trừng mắt, nhíu mày. “Ngày hôm qua không phải sinh ra một đứa con trai sao, hôm nay ta mới biết được, lão cáo già họ Trịnh kia đã lấy xong cả tên rồi. Thằng trời đánh kia muốn ở rể phải không? Đừng trở về nữa!”

Nói rồi, chỉ vào Ninh Văn đang cứng đờ. “Đứa bé kia, con cũng ôm đi nhà họ Trịnh, ta thật ra muốn nhìn nó làm sao bây giờ!”

“Sinh, sinh con trai?” Doãn Dung như rơi vào hầm băng, trên mặt lập tức không còn huyết sắc.

“Nếu không đâu? Nơi nào tới tin tức Trịnh Giai Nguyệt khó sinh? Ta xem nó khỏe lắm, câu dẫn Quý Dương đến mê tâm hồn! Hiện tại đối ngoan ngoãn phục tùng nó!” Cha Quý không vui.

“Không phải đều đưa vào phòng cấp cứu sao?” Ninh Văn vỡ mộng, nhưng cô ta còn chưa từ bỏ ý định.

“Đưa phòng cấp cứu cái gì? Sinh thường, một giờ là xong, đứa con hoang kia được lắm, Trịnh cáo già còn khoe ra với ta, cô mau ôm đứa nhỏ đi chia rẽ bọn họ!” Cha Quý nghẹn một hơi, ném xuống một câu lại rời đi. “Được rồi, ta còn có cuộc họp, đi trước.”

Ninh Văn hoàn hồn, sắc mặt Quý Vĩ âm trầm như mưa to sắp đến, lòng bàn chân cô ta ứa ra khí lạnh, đối phương đã tát một cái. Cô ta đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức ngã sang một bên, ngồi sụp xuống đất, khóe miệng tràn ra máu, Doãn Dung cũng hét lên một tiếng, bị dọa tới rồi.

“Oa ô ô ô.” Một bên trẻ con tê tâm liệt phế khóc lên, không ai để ý tới nó.

Quý Vĩ đi qua, túm tóc Ninh Văn, kéo đầu cô ta tới, đáy mắt phun lửa. “Dám lừa lão tử! Không phải cô nói Trịnh Giai Nguyệt đang cấp cứu sao? Mẹ nó ngày hôm qua cô ta đã sinh con.”

“Tôi cũng không biết, tin tức chính là... chính là như vậy.” Ninh Văn đau đến kêu rên, khóc lóc xin tha.

“Mẹ con khỏe mạnh, quan hệ giữa hai người vẫn tốt, tình huống cô nói đâu? Hả?” Quý Vĩ đã làm mộng đẹp, lúc này tương đương với ngã xuống từ trên cao, lửa giận ngập trời.

“Tôi không...”

Nói còn chưa dứt lời, Quý Vĩ lại quăng hai bàn tay qua, mặt cô ta trực tiếp sưng lên, bị đánh thành đầu heo, Doãn Dung cũng lạnh nhạt nhìn, chán ghét không thôi.

“Mang theo đứa nhỏ này đi, mau chia rẽ bọn họ cho tôi!” Quý Vĩ ném cô ta sang một bên, giọng nói lạnh băng. “Nếu làm không xong, đứa nhỏ này tôi cũng không nuôi, tự cô nuôi, hoặc là ném xuống sông cho cá ăn đi!”

Trịnh Giai Nguyệt đã sinh con, mất đi cơ hội tốt nhất, kế hoạch tương đương với hoàn toàn thất bại.