Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 11: Nhìn cái gì mà nhìn?

Vân Hạ đi vào lớp học, tiếng ồn ào nói chuyện lập tức dừng lại.

Mấy bạn học đã ăn cơm trưa trở về lớp đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Vân Hạ.

Khi cô đi ngang qua người bọn họ, cả đám đều theo bản năng mà lộ ra loại biểu tình chán ghét.

Vân Hạ dừng lại, ngẩng cằm lên, nhìn mấy bạn học đang lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cô, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Cô không nhìn bọn tôi thì sao biết bọn tôi đang nhìn cô?" Lý Nguyệt cười giễu cợt, đôi mắt đánh giá Vân Hạ từ trên xuống dưới, tiến lại gần cô nói: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Còn nhìn nữa, coi chừng tôi móc mắt cô đó!"

Giọng điệu Vân Hạ không chút khách khí, hơn nữa còn tràn ngập vô số ác ý, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt, Lý Nguyệt như lâm vào trong vực sâu, lúc này bỗng có cảm giác Vân Hạ thật sự muốn móc mắt cô ta.

"Lý Nguyệt, cậu làm sao vậy?"

Lý Nguyệt bị người khác đẩy đẩy, tỉnh táo lại, phát hiện ra mấy bạn học khác đều đang nhìn mình, còn Vân Hạ đã sớm đi về chỗ ngồi.

Nhớ đến lúc nãy, cô ta thế mà lại bị Vân Hạ dọa sợ đến mức không nói nên lời, lập tức đỏ mặt.

"Các cậu cách xa loại người mặt dày này một chút, cũng không tự xem lại mình lớn lên thành cái dạng gì, thế mà còn dám viết những câu ghê tởm đó, học cùng lớp với cô ta đến tôi cũng cảm thấy mất mặt."

"Chính là bình thường cô ta rất nỗ lực học tập, tưởng là một học sinh thích học tập, không nghĩ đến lòng dạ lại xấu xa như vậy, cũng không nhìn xem nhan sắc của mình như thế nào? Trịnh thiếu là người mà cô ta có thể thích được à?"

Mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, càng nói càng khó nghe.

Vân Hạ tùy ý quăng cặp sách, bĩu bĩu môi, học mấy thứ vô dụng này làm gì chứ?

Tùy tiện ném mớ sách lên trên bàn, hoàn toàn không có bộ dáng yêu sách vở, yêu học tập của nguyên thân.

Cô nhìn bọn Lý Nguyệt bên kia càng nói càng hăng mà hừ hừ hai câu: "Cái tên Trịnh thiếu là cái dạng gì? Tôi mới không thích hắn đó, hắn còn không xứng xách dép cho bổn tiểu thư, hừ."

Vân Hạ vừa nói xong, trong phòng học yên tĩnh như chết.

Bọn Lý Nguyệt đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vân Hạ, họ cảm thấy Vân Hạ bị điên rồi. Còn dám nói những lời vũ nhục Trịnh thiếu như vậy, nói Trịnh thiếu không xứng xách giày cho cô ta, rốt cuộc thì Vân Hạ là cái thá gì chứ?

Vân Hạ nhìn bọn họ bỗng trở nên ngây ngốc như mấy tên lỗ mãng kia thì không nói thêm gì, dứt khoát nằm lên bàn ngủ.

Ăn no mệt rã rời, đây là lúc nghỉ ngơi.

"Cô ta sao lại thế này, không phải là não bị gì rồi chứ?"

"Ai biết được, có khi là bí mật nhỏ của mình bị tất cả mọi người biết nên muốn bất chấp tất cả, thật là không biết xấu hổ."

.....

"Vân Hạ, Vân Hạ..."

Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được có người kêu tên mình, cô chậm rãi mở mắt ra liền thấy một bạn học nữ ngồi bên cạnh, đó là cô gái có vẻ ngoài thanh tú.

So sánh với người có thân thể mập ú này thì đây đúng là nữ thần.

"Chuyện gì?"

Vân Hạ hỏi, lười biếng duỗi eo, cảm thấy ngủ một giấc tinh thần đã tốt hơn, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

"Vân Hạ, sắp vào học rồi."

Nguyên Tiểu Phỉ nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói: "Cậu đã quên hôm nay chủ nhiệm lớp nói gì rồi à? Nếu bị chủ nhiệm thấy cậu ngủ ở đây, nhất định cô ấy sẽ không bỏ qua cho cậu."

Lông mày Vân Hạ giật giật, cô nghĩ tới, ồ bị phạt đứng hả?

"Vân Hạ, cậu vẫn nên đi ra ngoài đứng đi, nếu không đợi chút nữa chủ nhiệm tới đây sẽ tức giận đó..."

Vân Hạ nhìn vẻ mặt lo lắng của Nguyên Tiểu Phỉ, bỗng nhiên cười: "Nguyên Tiểu Phỉ, chúng ta là bạn tốt, đúng không?"