bảy;
Dung Nham tắt nước, đẩy nhóc ngố lại đang thất thần lên vách tường, ấn những nụ hôn lên môi anh.
Trên mặt tường lát gạch men sứ trắng, An Úc hơi lành lạnh, chủ động dính sát vào ngực gã, hai tay biết nghe lời mà cởi cúc áo và thắt lưng của gã.“Ngủ ngon.”
Cả người Dung Nham ướt đẫm, dứt khoát cởϊ áσ ném vào sọt quần áo. An Úc sờ soạng những bắp thịt trên bụng gã, đồng thời cúi đầu mυ'ŧ mát đầu v* gã.“An An.”
Dung Nham bóp mông anh, bị liếʍ đến sắp gầm gừ phát tiết, không nhịn được mà sờ cằm An Úc, “Bé mèo nhỏ đang uống sữa.”Cả người Dung Nham ướt đẫm, dứt khoát cởϊ áσ ném vào sọt quần áo. An Úc sờ soạng những bắp thịt trên bụng gã, đồng thời cúi đầu mυ'ŧ mát đầu v* gã.
An Úc không để ý tới những lời gã vu vơ, miệng nhẹ nhàng cắn hai cái, nghe thấy gã thoải mái rêи ɾỉ thành tiếng mới nhả ra.“An An.”Dung Nham trao cho anh những lần làʍ t̠ìиɦ rất tuyệt vời, nhưng anh lại khát cầu một chút tình yêu ở trong đó.An Úc co thành một cục trong l*иg ngực gã, bất động.
“Anh phải bôi một ít Amoxicillin nữa mới được.” Dung Nham đã cương lên từ lâu, nhịn rồi lại nhịn, sắp hoàn thành nhưng lại muốn chọc vào dương v*t anh cách một lớp quần.Vì thế giây tiếp theo người nào đó đã bị hôn cho tỉnh.faismoilamour.wordpress.com
“Ư, nhanh, nhanh lên…” An Úc bị gã chọc, càng thêm gấp gáp và nóng lòng, treo mình cọ cọ lên người gã.Nhóc ngố, ngày nào cũng mời gọi hết.An Úc cong ngón chân, cặp chân dài đặt lên vai gã, Dung Nham càng ngậm sâu vào hơn, lưu lại dấu vết ở phần đùi trong của anh, sau đó cẩn thận nâng lên mông anh lên, để lại vệt nước xung quanh hồng huyệt.
Dung Nham ôm anh lên giường, thò tay lấy Amoxicillin ra bôi cho anh xong, lại cúi người dí sát vào chóp mũi anh, nói: “Trong tư liệu còn nói sau khi cạo xong không thể làʍ t̠ìиɦ ngay.”Dung Nham tắt nước, đẩy nhóc ngố lại đang thất thần lên vách tường, ấn những nụ hôn lên môi anh.
Sét đánh giữa trời quang, An Úc xụ mặt.“Đừng, đừng anh.” An Úc không khỏi vặn eo, hơi thở ấm áp của Dung Nham phả lên làn da vừa mới được làm sạch, giống như những đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, giống như gió xuân muốn thổi cho những lông tóc nơi đó mọc lên, vừa nõn nà vừa ngứa.An Úc không để ý tới những lời gã vu vơ, miệng nhẹ nhàng cắn hai cái, nghe thấy gã thoải mái rêи ɾỉ thành tiếng mới nhả ra.
Dung Nham cười khẽ, hôn anh, “Nhưng chúng ta có thể nhẹ nhàng, được chứ.”Dung Nham và anh tay l*иg vào tay, gã đè anh lên giường, hạ thân khi nhẹ khi nặng mà thúc vào, không ngừng hôn lên gáy anh.
An Úc thấy ngọt đến choáng váng, mọi âm thanh đều bị gã chặn lại, cả người thoải mái đến nỗi làm nũng bằng giọng mũi.Dung Nham bóp mông anh, bị liếʍ đến sắp gầm gừ phát tiết, không nhịn được mà sờ cằm An Úc, “Bé mèo nhỏ đang uống sữa.”
Anh ấy thật tốt. Anh ấy tốt quá đi.Dung Nham ừ một tiếng, ôm lấy An và gối, “Hơi đặc.”
Ngón tay Dung Nham thăm thú vào kẽ mông, mở rộng giúp anh. dương v*t để tênh hênh, láng mịn đáng yêu, gã cúi đầu, liếʍ từ trứng dái lên trên rồi ngậm nguyên cây vào.“Ưm…”Dung Nham ôm anh lên giường, thò tay lấy Amoxicillin ra bôi cho anh xong, lại cúi người dí sát vào chóp mũi anh, nói: “Trong tư liệu còn nói sau khi cạo xong không thể làʍ t̠ìиɦ ngay.”
“Ưm…”“Đêm nay em có thể vừa chứa vật kia vừa ngủ.”Dung Nham nắm lấy tay anh, “Còn cử động nữa thì đêm nay khỏi ngủ. Lát nữa anh còn phải lau rửa sạch sẽ cho em, đằng trước đằng sau đều phải bôi thuốc, đừng quậy nữa.”
An Úc cong ngón chân, cặp chân dài đặt lên vai gã, Dung Nham càng ngậm sâu vào hơn, lưu lại dấu vết ở phần đùi trong của anh, sau đó cẩn thận nâng lên mông anh lên, để lại vệt nước xung quanh hồng huyệt.Nói xong anh thành thành thật thật nhắm mắt lại.
“Đừng, đừng anh.” An Úc không khỏi vặn eo, hơi thở ấm áp của Dung Nham phả lên làn da vừa mới được làm sạch, giống như những đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, giống như gió xuân muốn thổi cho những lông tóc nơi đó mọc lên, vừa nõn nà vừa ngứa.Dung Nham hôn một cái thật kêu lên túi bìu của anh rồi đứng dậy cởϊ qυầи. Lúc gã đứng, sống lưng luôn thẳng thắp, trên mặt có khí chất tinh anh của quân nhân thế gia. Gã chẳng mấy khi cười, phần lớn biểu cảm trên mặt gã đều là lạnh lùng, nhưng vẻ lãnh đạm này lại có thể cùng tương hợp với sự ôn nhu, hệt như một cơn lốc xoáy nhỏ, có thể hút An Úc vào.Dung Nham dùng ngón tay chấm một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng gã, đưa tới miệng anh, An Úc nghe lời mà ngậm lấy ngón tay gã, Dung Nham khuấy động hai lần, đẩy anh lên gối đầu, kề vào chóp mũi anh mà hôn.
Dung Nham hôn một cái thật kêu lên túi bìu của anh rồi đứng dậy cởϊ qυầи. Lúc gã đứng, sống lưng luôn thẳng thắp, trên mặt có khí chất tinh anh của quân nhân thế gia. Gã chẳng mấy khi cười, phần lớn biểu cảm trên mặt gã đều là lạnh lùng, nhưng vẻ lãnh đạm này lại có thể cùng tương hợp với sự ôn nhu, hệt như một cơn lốc xoáy nhỏ, có thể hút An Úc vào.Người này đang đến để nện mình.
Người này đang đến để nện mình.dương v*t trượt ra một nửa, Dung Nham dứt khoát rút hết ra, tháo bao xuống, lại bôi trơn lần nữa rồi cử động thân mà tiến vào.
An Úc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, anh nhìn Dung Nham mang bao lên, bôi một lớp bôi trơn thật dày trên dương v*t thô dài, sau đó anh bị người ấy ôm lật người lại, bàn tay ấm áp to rộng của Dung Nham đặt lên bụng anh, hơi dùng chút súc, An Úc liền thành tư thế quỳ gối chống tay, cánh mông mềm mại tiếp xúc với dương v*t của gã, Dung Nham duỗi lưng cọ cọ hai cái, như thể đang mài lưỡi giáo.“Ôi―”
Gã để dương v*t ở cửa động, cúi người áp ngực lên lưng anh, đây là tư thế tiến vào cực tốt.“An An khít quá.”Trong âm thanh của anh mang theo giọng mũi mềm mại, tóc tán loạn vì mướt mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe, nằm trên người gã vặn vẹo mông không ngừng, vừa ngoan ngoãn vừa gợϊ ɖụ©, quả khiến Dung Nham nổi cơn thú tính trong nhát mắt.
“An An.”
Gã gọi anh.Anh ấy thật tốt. Anh ấy tốt quá đi.Trên mặt tường lát gạch men sứ trắng, An Úc hơi lành lạnh, chủ động dính sát vào ngực gã, hai tay biết nghe lời mà cởi cúc áo và thắt lưng của gã.
An Úc luôn cảm thấy gã còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không đợi đến khi anh nghe được thành lời, anh đã bị người ta nhẹ nhàng tiến vào.“Ư, nhanh, nhanh lên…” An Úc bị gã chọc, càng thêm gấp gáp và nóng lòng, treo mình cọ cọ lên người gã.
Anh hơi cụp mắt vẻ mất mát, Dung Nham sẽ gọi “An An”, sẽ nói “An An em thật đẹp”, nhưng trước nay chưa từng nói “An An, anh thích em”.An Úc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, anh nhìn Dung Nham mang bao lên, bôi một lớp bôi trơn thật dày trên dương v*t thô dài, sau đó anh bị người ấy ôm lật người lại, bàn tay ấm áp to rộng của Dung Nham đặt lên bụng anh, hơi dùng chút súc, An Úc liền thành tư thế quỳ gối chống tay, cánh mông mềm mại tiếp xúc với dương v*t của gã, Dung Nham duỗi lưng cọ cọ hai cái, như thể đang mài lưỡi giáo.
Dung Nham trao cho anh những lần làʍ t̠ìиɦ rất tuyệt vời, nhưng anh lại khát cầu một chút tình yêu ở trong đó.An Úc thấy ngọt đến choáng váng, mọi âm thanh đều bị gã chặn lại, cả người thoải mái đến nỗi làm nũng bằng giọng mũi.“Anh phải bôi một ít Amoxicillin nữa mới được.” Dung Nham đã cương lên từ lâu, nhịn rồi lại nhịn, sắp hoàn thành nhưng lại muốn chọc vào dương v*t anh cách một lớp quần.
“An An khít quá.”“Làm gì vậy, ngủ đi.”Dung Nham cười khẽ, hôn anh, “Nhưng chúng ta có thể nhẹ nhàng, được chứ.”
Anh bị Dung Nham kéo vào bể dục.
Dung Nham và anh tay l*иg vào tay, gã đè anh lên giường, hạ thân khi nhẹ khi nặng mà thúc vào, không ngừng hôn lên gáy anh.Người nào đó ngượng ngùng lầm bầm.
“Ôi―”
Dung Nham rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào, đầu nhọn cực lớn chọc mở lớp thịt mềm, cọ mạnh vào điểm nào đó, An Úc thoải mái đến độ run lên khe khẽ, chân mềm nhũn không quỳ nổi nữa, “Xin anh, hic, xin anh…”An Úc hức hức lắc đầu, nghe gã nói thế, anh lau nước mắt lên khăn trải giường luôn.
“Xin anh cái gì,” Dung Nham thấp giọng hỏi anh, “An An lại khóc, vậy mà em còn nói không thích khóc.”Dung Nham chuyên môn đâm vào điểm G, hậu huyệt đang chất chứa dương v*t của gã co rút lại, An Úc muốn bắn, lại bị gã bóp hệ rễ, tiếp tục đâm thọc. An Úc khóc lóc cầu xin gã, Dung Nham gầm gừ buông tay ra, dịch trắng sền sệt bắn ra, Dung Nham cũng rót đầy hậu huyệt anh.
An Úc hức hức lắc đầu, nghe gã nói thế, anh lau nước mắt lên khăn trải giường luôn.Gã gọi anh.An Úc chớp chớp để rơi nước mắt bên khóe, vươn tay móc lấy vai gã, chủ động lắc hông nuốt lấy vật cương cứng đứng thẳng của gã, “CᏂị©Ꮒ em đi, anh cᏂị©Ꮒ em đi.”
“Đừng khóc, bé cưng.” Dung Nham thơm má anh, ôm anh rồi cả hai cùng xoay người, để An Úc nằm hẳn trên người gã.Gã để dương v*t ở cửa động, cúi người áp ngực lên lưng anh, đây là tư thế tiến vào cực tốt.
dương v*t trượt ra một nửa, Dung Nham dứt khoát rút hết ra, tháo bao xuống, lại bôi trơn lần nữa rồi cử động thân mà tiến vào.“Chờ anh cùng tới.” Dung Nham thả chậm tốc độ, vật nóng rực vùi sâu trong cơ thể anh. Bởi vì không có áo mưa nên cây cột trụ nóng bỏng dính sát vào vách trong, nhẹ nhàng chuyển động cũng có thể mang lại cho anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ.
“A, a―” An Úc bị gã nắm lấy dương v*t đỏ hồng, phần đỉnh chóp tràn ra chất lỏng trong suốt bị gã cọ xát bằng lòng bàn tay thô ráp, kɧoáı ©ảʍ cùng công kích từ hai phía trước sau, anh sắp hóa điên rồi.“Ngọt,” Dung Nham hôn anh, “An An ngọt.”
“Chờ anh cùng tới.” Dung Nham thả chậm tốc độ, vật nóng rực vùi sâu trong cơ thể anh. Bởi vì không có áo mưa nên cây cột trụ nóng bỏng dính sát vào vách trong, nhẹ nhàng chuyển động cũng có thể mang lại cho anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ.An Úc luôn cảm thấy gã còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không đợi đến khi anh nghe được thành lời, anh đã bị người ta nhẹ nhàng tiến vào.
An Úc chớp chớp để rơi nước mắt bên khóe, vươn tay móc lấy vai gã, chủ động lắc hông nuốt lấy vật cương cứng đứng thẳng của gã, “CᏂị©Ꮒ em đi, anh cᏂị©Ꮒ em đi.”Gã bóp mông An Úc, đâm vào, hạ thân nặng nề thúc lên, An Úc la hét trong sự va chạm thô bạo.
Trong âm thanh của anh mang theo giọng mũi mềm mại, tóc tán loạn vì mướt mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe, nằm trên người gã vặn vẹo mông không ngừng, vừa ngoan ngoãn vừa gợϊ ɖụ©, quả khiến Dung Nham nổi cơn thú tính trong nhát mắt.
Gã bóp mông An Úc, đâm vào, hạ thân nặng nề thúc lên, An Úc la hét trong sự va chạm thô bạo.
“An An.”
“Ư… A! A―”
“An An.”“Không cho anh ăn đâu.” An Úc nhanh chóng dùng tay lau bụng rồi lau sang ngực gã.
“A a a a―”letthebutterflyfly.wordpress.com
Dung Nham chuyên môn đâm vào điểm G, hậu huyệt đang chất chứa dương v*t của gã co rút lại, An Úc muốn bắn, lại bị gã bóp hệ rễ, tiếp tục đâm thọc. An Úc khóc lóc cầu xin gã, Dung Nham gầm gừ buông tay ra, dịch trắng sền sệt bắn ra, Dung Nham cũng rót đầy hậu huyệt anh.Dung Nham nhìn bộ dạng giả ngu vờ tức giận của anh, vừa bực mình vừa buồn cười. Cuối cùng gã lại chẳng nói gì, quay điều hòa về phía hai người, ôm lấy người ấy rồi nằm ngủ.
“An An bị anh cᏂị©Ꮒ đến bắn, phải không.”
An Úc vẫn nằm trên người gã, chỉ cần ngửa mặt là có thể hôn lên cằm gã, chỗ phía dưới đã bị dương v*t nửa mềm của gã chặn đứng, cả người vẫn còn đắm chìm trong cơn cao trào của kɧoáı ©ảʍ, tuy thất thần nhưng vui vẻ.“Ăn ngon không.” An Úc hỏi gã.
Dung Nham dùng ngón tay chấm một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng gã, đưa tới miệng anh, An Úc nghe lời mà ngậm lấy ngón tay gã, Dung Nham khuấy động hai lần, đẩy anh lên gối đầu, kề vào chóp mũi anh mà hôn.“Ư… A! A―”
“Ăn ngon không.” An Úc hỏi gã.Sét đánh giữa trời quang, An Úc xụ mặt.
Dung Nham ừ một tiếng, ôm lấy An và gối, “Hơi đặc.”
“Không cho anh ăn đâu.” An Úc nhanh chóng dùng tay lau bụng rồi lau sang ngực gã.“A, a―” An Úc bị gã nắm lấy dương v*t đỏ hồng, phần đỉnh chóp tràn ra chất lỏng trong suốt bị gã cọ xát bằng lòng bàn tay thô ráp, kɧoáı ©ảʍ cùng công kích từ hai phía trước sau, anh sắp hóa điên rồi.
“Ngọt,” Dung Nham hôn anh, “An An ngọt.”
Người nào đó ngượng ngùng lầm bầm.
Dung Nham nắm lấy tay anh, “Còn cử động nữa thì đêm nay khỏi ngủ. Lát nữa anh còn phải lau rửa sạch sẽ cho em, đằng trước đằng sau đều phải bôi thuốc, đừng quậy nữa.”
An Úc co thành một cục trong l*иg ngực gã, bất động.An Úc vẫn nằm trên người gã, chỉ cần ngửa mặt là có thể hôn lên cằm gã, chỗ phía dưới đã bị dương v*t nửa mềm của gã chặn đứng, cả người vẫn còn đắm chìm trong cơn cao trào của kɧoáı ©ảʍ, tuy thất thần nhưng vui vẻ.
“Còn phiền phức thế làm gì, vậy em không đùa nữa, bây giờ chúng ta ngủ.”“An An.”
“Đêm nay em có thể vừa chứa vật kia vừa ngủ.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong anh thành thành thật thật nhắm mắt lại.
Vì thế giây tiếp theo người nào đó đã bị hôn cho tỉnh.
“Làm gì vậy, ngủ đi.”
Dung Nham nhìn bộ dạng giả ngu vờ tức giận của anh, vừa bực mình vừa buồn cười. Cuối cùng gã lại chẳng nói gì, quay điều hòa về phía hai người, ôm lấy người ấy rồi nằm ngủ.
Nhóc ngố, ngày nào cũng mời gọi hết.Amoxicillin: kháng sinh thuộc nhóm penicillin, có tác dụng chống viêm và nhiễm trùng.