Sau khi rời Đại Lục, An Tử Khê quyết định đến Macao, đối với hắn mà nói đến đó thật ra là một loại hoài niệm, hắn thừa nhận hắn chưa thể quên Kiều Nhất Minh, đất Macao này có quá nhiều hồi ức tốt đẹp, tại đây Kiều Nhất Minh đã từng đáp ứng lời cầu hôn của hắn, tuy rằng cũng chỉ là đã từng......
An Tử Khê ngồi trong góc tối uống rượu, rượu mạnh từng ly một thiêu đốt tim hắn, hắn quả thật có hơi say, nhưng hắn lại sợ mình không hoàn toàn say, sợ mình mỗi ngày đều không nhịn được nhớ tới y --
Nói hắn vĩ đại, thật ra hắn không phải, hắn cũng muốn ích kỷ yêu y, ích kỷ độc chiếm y, nhưng lại không dám làm; nói hắn yếu đuối cũng chẳng phải, hắn chỉ muốn cẩn thận bảo vệ đoạn tình cảm nhạt nhoà nhưng êm đẹp giữa hai người. Ngàn sai vạn sai, lại sai ở vận mệnh, thật sự phải nói là mệnh vô cưỡng cầu, An Tử Khê trong lòng khó có thể dứt bỏ, chất cồn lạnh lẽo sẽ làm hắn thoải mái một chút, hắn cũng là con người, cũng quyền được đau khổ.
Ở góc đối diện, một người đàn ông lẳng lặng nhìn An Tử Khê, hắn quan sát người đã rất lâu, mỗi ngày, cùng một thời điểm, cùng một chỗ ngồi, uống cùng một loại rượu. Sinh hoạt kiểu copy-paste này làm gã vô cùng tò mò, hẳn là chàng trai nọ có chuyện buồn, gã cảm thấy như vậy.
An Tử Khê đứng dậy, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, tình trạng hắn như vậy rất nguy hiểm, chưa nói đến việc bên ngoài ngư long hỗn tạp, để hắn một mình như vậy cũng dễ xảy ra việc ngoài ý muốn, An Tử Khê như thế làm cho người đàn ông trong góc tối kia có phần lo lắng.
An Tử Khê ra khỏi quán rượu, gió lạnh bên ngoài không làm hắn tỉnh táo, ngược lại càng làm hắn thần trí mơ hồ, say càng thêm say..
Từ hẻm nhỏ ra đến đường cái, An Tử Khê hoàn toàn không ý thức được hướng đi của bản thân, xe cộ gần đó liên tục bóp kèn inh ỏi nhưng hắn không hề nghe thấy. Đột nhiên có người túm lấy An Tử Khê, mạnh bạo lôi hắn ra khỏi đường lớn. Cả người An Tử Khê hoàn toàn nằm gọn trong l*иg ngực người nọ.
Người đàn ông nhíu chặt mày, bế hắn lên nhét vào bên trong một chiếc xe đậu ở ven đường, sau đó bản thân cũng thuận thế ngồi vào.
"Giám đốc, đi đâu ạ?" tài xế thật cẩn thận hỏi.
"Về chung cư." đơn giản ba chữ, vừa vặn thể hiện được vẻ khí phách.
Lần đầu tiên trong đời gã nhìn một người đàn ông thật gần như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, gã đã phát hiện trên người hắn có một lực hấp dẫn không rõ do đâu mà có, bản thân gã cũng không nhịn được muốn lại gần.
Một căn phòng lớn như vậy lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một cái giường, cả tủ quần áo cũng không có, trong phòng rất sạch sẽ, người đàn ông đặt An Tử Khê lên giường, ngắm nhìn hắn một hồi, gã đột nhiên nảy ra chút du͙© vọиɠ sinh lý.
Sau khi gã vọt vào phòng tắm xối nước lạnh, An Tử Khê đã hít thở đều đều, chìm vào giấc ngủ từ lâu. Người đàn ông nhẹ nhàng cười, xoay người nằm cạnh An Tử Khê.
Sáng sớm hôm sau.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng bình yên, người trên giường cũng an phận nằm đó.
An Tử Khê bừng tỉnh, trước mắt là một nơi xa lạ, đầu có hơi đau, thật sự thì tối hôm qua hắn uống hơi nhiều, bây giờ cũng không nhớ được gì.
Quay đầu lại phát hiện bên người mình có một người đàn ông xa lạ đang nằm, An Tử Khê chợt thấy hoảng loạn, mình không nhớ được gì, hay là tối hôm qua say quá, làm ra chuyện không nên làm rồi hay sao? Thật đúng là uống rượu hỏng việc mà.
Hắn đứng dậy nhanh chóng mặc lại quần áo, vội vã như hung thủ muốn trốn khỏi hiện trường gây án, quả vậy, hắn thật sự muốn chạy khỏi hiện trường, nhân cơ hội người bên cạnh còn chưa tỉnh dậy lén trốn đi. Và hắn thật sự làm thế.
Sau khi ra khỏi chung cư hắn không ngừng an ủi chính mình, không có gì, không có gì, cả hai đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa về sau cũng sẽ không gặp lại.
Hắn không biết, thật ra người nằm cạnh hắn đã dậy từ lâu, gã chỉ giả bộ ngủ để nhìn xem hắn sẽ làm gì, lại không nghĩ tới hắn lại chạy trốn......
An Tử Khê ngồi trong văn phòng luật sư của mình, bản thân hắn cũng là luật sư nổi danh, công việc mỗi ngày đủ khiến hắn bận rộn, nên chuyện ngày đó đã trở nên phai nhạt trong trí nhớ của hắn. Thẳng đến một ngày kia, hắn nhận được một vụ án mới. Là hai vợ chồng muốn phân chia tài sản sau khi ly hôn, nghe đâu phía chồng là Lục gia nổi danh đứng đầu thương trường. Mà lần này còn là đích thân vị giám đốc mới nhậm chức Lục Trình đệ đơn mời luật sư.
An Tử Khê cảm thấy cái tên Lục Trình này rất xa lạ, xét cho cùng thì bản thân hắn cũng đến đây chưa được bao lâu.
Đối phương hẹn An Tử Khê buổi chiều gặp mặt nói chuyện trực tiếp, An Tử Khê cảm thấy có chút kỳ quái, việc cỏn con như ly hôn này, bảo trợ lý đi là được, tại sao lại phải một hai đòi mình đi? Nhưng khách hàng đã yêu cầu như thế, hắn vẫn phải đi.
Lúc An Tử Khê đến nhà hàng đã hẹn, bên trong không có một bóng người, rất hiển nhiên là đã được bao trọn, một người đàn ông lẳng lặng bưng ly rượu vang đỏ nhấm nháp. Đợi An Tử Khê đến gần, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cậu đã đến rồi."
An Tử Khê nhất thời không phản ứng kịp, chờ đối phương xoay người lại, An Tử Khê đã trợn mắt há hốc mồm -- "Là anh?"
"Không sai, đúng là tôi!"
________________
Từ đây đã định lại là một trò chơi đuổi bắt!
Nếu muốn biết iễn biến tiếp theo của chuyện giữa An Tử Khê và Lục Trình, xin mời mọi người đến với tiểu thuyết cùng tác giả: 《 Trò chơi truy đuổi 》
Hoan nghênh mọi người nhảy hố.
================Hết phiên ngoại 2================
#Riz: Mấy bữa nay tui không được khoẻ nên không làm chương mới được, mọi người thông cảm hen...