Quân Hôn Thịnh Sủng: Dịch Thiếu Hôm Nay Lại Rải Đường

Chương 2: Hôn Cô

............

Bốn chữ, ngạo mạn mà cố chấp.

“Ta không gả.”

Cô gái thanh âm, lười biếng từ bên cửa sổ truyền tới.

Thanh âm cũng không cao, nhưng mang kinh ngạc đến mọi người lại không thua gì Dịch Chiêu.

Ba vị tiểu thư Hàn gia đồng thời đột ngột cùng hướng mắt Hàn Nam Hi, giống như nhìn một con quái thú ngoài hành tinh.

Như vậy đàn ông nhìn trúng cô, không phải hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, kích động đến nói năng lộn xộn, cô thế nhưng nói……

Không gả?

Hàn gia hai anh em cùng phu nhân treo tim sợ mất mật, nhìn về phía trên sô pha Dịch Chiêu.

Ở Nam thành, nhắc tới âm nhạc gia Dịch Chiêu khả năng có người không rõ ràng lắm.

Nhưng nếu ngươi nói “Dịch gia tiểu ác ma”, lại là không người không biết, không người không hiểu.

Nghe đồn, hắn lãnh khốc thị huyết, mười ba tuổi khi liền gϊếŧ qua người, chỉ là bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa Dịch gia thế lực không gì không giải quyết được.

Nghe đồn, hắn thô bạo thành tính, ngựa mới mua không nghe lời, ngày hôm sau đã bị lột bỏ da, trở thành tiêu bản trong phòng khách trang trí.

Nghe đồn, có người chọc tới hắn, vào lúc ban đêm liền xác chết trôi trên sông.

……

Cô thế nhưng nói “Không gả”?

Dịch Nhiên nhấc lên chân phải, nhẹ nhàng lạc gõ lên sàn nhà gỗ.

Cộc !

Cao đính giày da đánh trên sàn nhà một tiếng vang nhỏ, lại làm tất cả mọi người khẩn trương tới cực điểm.

Xem hắn từ ghế đứng dậy, mọi người cơ hồ là đồng thời đứng dậy.

“Dịch tiên sinh, Nam Hi tuổi không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn đừng cùng nó chấp nhặt.”

“Đúng vậy, Dịch tiên sinh, ngài yên tâm, chúng ta đêm nay liền đem nó nhốt lại trong nhà.”

……

Không để ý đến mấy người lấy lòng a dua, Dịch Chiêu đi nhanh xuyên qua phòng khách, đi được tới phía trước cửa sổ, từ trên cao mà nhìn xuống, nhìn chằm chằm màn hình di động mà đến cả đầu cũng chưa nâng Hàn Nam Hi.

“Vì cái gì?”

Người đàn ông trong thanh âm cũng không có tức giận, ngữ khí bình tĩnh lộ ra vài phần……cảm xúc khác thường.

Hàn Nam Hi nâng tay trái, đem sợi tóc rũ ở mặt sườn vén lên ra sau tai.

Tóc dài không còn che khuất, lộ ra vết sẹo trên má trái.

Ước chừng mười centimet vết thương lớn, như một con sâu ghê tởm hồng nhạt , kiêu ngạo mà ghé vào trên da thịt trắng nõn.

Nguyên bản khuôn mặt đáng yêu, thêm một bút không hài hòa, tức khắc vừa đáng ghét lại có thể đáng sợ như vậy.

Ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm màn hình di động, Hàn Nam Hi lười nhác mở miệng.

“Ta cái bộ dáng quỷ quái như này, Dịch tiên sinh hạ đến đi miệng sao?”

Theo động tác khi cô nói chuyện, con “Sâu” trên mặt cô cũng đi theo vặn vẹo lên.

Hàn gia các vị tiểu thư, đều là chán ghét quay mặt đi.

Trợ lý Dịch Chiêu- Hàn Dĩ Lan, cũng khẽ nhíu mày.

Vừa mới xa xa nhìn này tiểu cô nương sinh thật sự là tinh xảo, mặt mày tuy còn có vài phần non nớt, cũng đã khuynh thành chi thế.

Một gương mặt mộc, áo thun, so với tỉ mỉ tạo hình Hàn gia tỷ muội, như cũ thắng được phần lớn.

Không nghĩ tới, thế nhưng như vậy một cái sẹo lớn.

Thật đáng tiếc!

Thu hồi tay trái xuống, Hàn Nam Hi tiếp tục chơi trò chơi.

“Dịch tiên sinh vẫn là một lần nữa chọn đi, ta không thích hợp với ngài!”

Bao nhiêu người đối sắc đẹp của cô động tâm, đều bị này vết sẹo dọa lui.

Vị này Dịch tiên sinh, khẳng định cũng không phải là ngoại lệ.

Kế tiếp sự tình cùng cô không quan hệ, một ván này đã đánh tới thời khắc mấu chốt, tìm được một địch nhân cuối cùng, cô liền có thể ăn gà.

Nếu không phải trò chơi đang ở thời khắc mấu chốt, cô đúng là rất muốn nhìn một chút biểu tình trên khuôn mặt của vị này.

Ở giữa bụi cỏ tìm được kẻ địch cuối cùng, cô cười xấu xa dời họng súng qua, đang muốn nhắm chuẩn……

Sợi tóc trên đầu, mềm nhẹ một xúc, có người chạm vào tóc cô.

Ân?

Ngón tay cô dừng lại, kinh ngạc ngước mắt.

Trong tầm mắt, một gương mặt đang tới gần.

Liếc mắt một cái, đồng tử cô mở rộng.

Kinh diễm!

Trước đó không lâu, tạp chí đẳng cấp toàn cầu 《TIME》 thượng vừa mới đăng ảnh chụp vị thiếu gia này.

Biên tập khen ngợi hắn được “Thần hôn qua ngón tay và dung nhan”, thậm chí đánh giá thế giới chờ mong âm nhạc nhất ……

Hàn Nam Hi từ nước ngoài trở về đến Hàn gia ngày đó, hai vị tiểu thư chú hai, đối diện tạp chí bìa mặt chảy nước miếng.

Đối này, Hàn Nam Hi chỉ là khịt mũi coi thường ——

Không nghĩ tới, hắn bản nhân so ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sa mỏng, hôn lên đường cong tinh xảo trên sườn mặt.

Kia đối thâm thúy đơn phượng nhãn, nghiêng ánh mặt trời, như thủy tinh lưu li lộng lẫy mê ly.

Đoán không ra, nhìn không thấu.

Dụ hoặc người nhịn không được mà muốn một câu cảm thán đến tột cùng.

Cho dù là ở Hollywood thực tập qua, cô gặp qua soái ca mỹ nữ vô số, cũng không khỏi mà thất thần hai giây.

Lúc này đây, truyền thông thật đúng là không có khoa trương.

Trên má, xúc cảm ấm áp.

Ngón tay tinh xảo của người đàn ông đánh đàn nhiều năm, nhẹ nâng má cô.

Động tác rất nhẹ, phảng phất cô là một cái đồ sứ, không cẩn thận chạm vào liền hỏng.

Cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, Hàn Nam Hi nhanh chóng hoàn hồn, trái tim cũng kéo chặt theo.

Bởi vì khi còn nhỏ không may trải qua, đối với sự đυ.ng chạm của khác phái, cô luôn luôn mẫn cảm.

Cứ việc có chút không được tự nhiên, cô vẫn là nhấp môi không nhúc nhích, ánh mắt làm càn mà đối mắt với hắn, dương môi hướng hắn lộ ra một cái “Khuynh quốc khuynh thành” gương mặt tươi cười.

Trên mặt sẹo, càng thêm khoa trương mà vặn vẹo.

Cô cười thầm.

Chờ hắn buồn nôn, buông cô ra , thối lui.

Nhưng mà , hắn không có!

Chẳng những không lui, ngược lại càng thêm công người về phía cô.

Hàn Nam Hi nhướng mày.

Hắn muốn……

Người đàn ông môi thế nhưng dừng trên mặt của cô!