Cô ta hiểu rất rõ bản chất của Giang Thần.
Chỉ là một thằng con rể vô dụng mà thôi, ngay cả nhà họ Đường cũng không thể đưa ra một món quà lớn như vậy, huống chi là tên ở rể nhà họ Đường.
“Đúng thật là tôi đưa.”
Giang Thần lãnh đạm nói, lập tức liếc nhìn Đan Chiến bên cạnh.
Đan Chiến đứng lên nói: “Đúng vậy, là do cậu Giang tặng, tôi có thể làm chứng.”
Trác Tiểu Lệ vừa nhìn Đan Chiến, phát hiện chỉ là một tên đàn ông râu ria cặn bã, thoạt nhìn cũng không phải là nhân vật có tiếng có tăm gì, cô ta không khỏi cười lạnh: “Ông làm chứng sao? Ông làm chứng thì được lợi ích gì chứ? Ông chú ơi, làm ơn đi, đừng nói nhảm nữa có được không?”
Đan Chiến không nói nên lời.
Tại sao đưa mỗi món quà này thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế chứ.
Nếu biết sớm hơn, thì đã để Lỗ Sâm ở lại thêm một lúc rồi.
Ông ta nhìn Giang Thần: “Ân nhân, việc có này phần khó xử lý, nếu không thì cậu đợi một lúc đi, đợi Lỗ Sâm đưa khách đến đây hết, tôi sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho Thiến Thiến ở đây, cũng coi như là cổ vũ cho bạn bè của cậu.”
“Biến đi, quán lẩu nhà tôi không chào đón các người.”
Trác Tiểu Lệ đã ra lệnh đuổi khách.
“Còn có anh nữa, Lâm Tử Minh, anh cũng biến khỏi đây cho tôi, từ nay trở đi, tôi sẽ không còn liên quan gì tới anh nữa, còn năm mươi vạn anh đầu tư nhanh, sẽ coi như là phí đền bù tổn thất cho tuổi thanh xuân của tôi.”
“Cô...”
Lâm Tử Minh rất tức giận.
Giang Thần nắm lấy anh ta nói: “Đừng nói nữa, đi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà, anh Giang...”
“Nghe lời tôi.”
“Được rồi.”
Lâm Tử Minh không cam lòng, miễn cưỡng đi theo Giang Thần đi ra ngoài.
“Ha ha...”
Trong quán, vang lên tiếng cười to.
“Tôi còn thực sự tưởng rằng tên ở rể Giang Thần này đưa quà cho Lâm Tử Minh, nhưng không ngờ tới là giả vờ.”
“Đúng vậy, khoe khoang không biết chọn dịp rồi.”
Nghe những lời này xong, sắc mặt Lâm Tử Minh âm trầm khó coi.
Bên ngoài quán.
“Anh Giang, rõ ràng là cậu đưa món quà này, nhưng dựa vào cái gì mà phải rời đi chứ?”
Lâm Tử Minh khó hiểu nhìn Giang Thần.
Giang Thần hơi dừng lại: “Đừng nóng vội, cậu đợi thêm một lát nữa, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cũng không biết nói như thế nào, đợi chút nữa người tặng quà sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta mới đi vào, đến lúc đó thì không cần phải nói điều vô nghĩa nhiều.”
“Vâng.”
Lâm Tử Minh gật đầu.
Bên trong quán.
Trác Tiểu Lệ nở nụ cười tươi rói ôm lấy Lý Long, dặn dò với đám nhân viên phục vụ: “Mấy người các cậu mang những món quà này lên phòng riêng 888 trên tầng ba cho tôi.”
“Vâng.”
Nhân viên phục vụ đi đến.
Trác Tiểu Lệ ôm Lý Long, cười quyến rũ nói: “Anh Long, chúng ta lên phòng riêng ở tầng ba đi, anh ở riêng với em một lát nhé.”
Lý Long vừa nghe, lập tức biết sau khi vào phòng riêng sẽ xảy ra chuyện gì, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nói: “Được rồi, chúng ta vào phòng riêng ngồi nói chuyện nhân sinh một lúc nào.”
Bên ngoài quán.
Giang Thần và Đan Chiến đang ngồi xổm ở bên đường.
Lâm Tử Minh không yên lòng đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía quán lẩu sau lưng.
Từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã hơn một giờ trôi đi.
Hơn một giờ sau, một vài chiếc xe ô tô hạng sang xuất hiện bên ngoài quán.
Đây đều là những mẫu xe sang có trị giá hơn mấy trăm vạn.
Có mấy chục chiếc xe xuất hiện cùng một lúc, vẫn còn một vài chiếc chạy chậm phía sau, chặn ngang cả con phố cổ.
Một sự khoe khoang lớn như vậy, đã thu hút sự chú ý của những người qua đường.
Chỉ thấy rất nhiều ông chủ lớn nổi tiếng ở Giang Trung lần lượt xuống xe, đứng trước lối vào quán lẩu Long Dịch.
Bọn họ cũng không vào, mà đứng đợi ở cửa, như thể đang đợi ai đó.
“Giang, anh Giang, bọn họ?”
Lâm Tử Minh nhìn thấy những nhân vật có tiếng này, không nhịn được mà hỏi: “Cậu, cậu gọi tới đấy à?”
Giang Thần cười nói: “Làm sao tôi có tài như vậy chứ, là ông chú này gọi đến, đây mới là người có tiền thực sự, cậu phải nịnh nọt cho tốt đấy, nịnh ông ta được rồi, ông ta tùy ý rút một cái lông chân trên người mình, cũng đủ để cậu sống cả đời mà không phải lo nghĩ miếng ăn miếng mặc đó.”
Đan Chiến cười nói: “Ân nhân cứ nói đùa.”
Rất nhiều nhân vật nổi tiếng đã có mặt, điều này đã thu hút sự chú ý của Trác Tiểu Lệ.
Trác Tiểu Lệ bước ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy mấy chục chiếc xe ô tô sang trọng đậu trên đường trước cửa quán, nhìn thấy những nhân vật có tiếng đang ở trước quán.
Trước đây cô ta chỉ thấy những nhân vật có tiếng tăm này ở trên TV mà thôi.
Nhưng bây giờ tất cả đều xuất hiện ở đây.
“Mọi người, các ông chủ, các ngài đây là?”
Trác Tiểu Lệ cũng coi như là người nhìn thấu chuyện đời, cũng quen biết không ít ông chủ, nhưng nhiều ông chủ lớn tụ tập lại đây, cô ta cũng có chút lo lắng.
Cô ta mở miệng nói chuyện, nhưng không một ông chủ lớn nào để ý đến cô ta.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên và một thiếu nữ xinh xắn đang độ tuổi thanh xuân đi tới.
“Bố, cậu Giang.”
Đan Thiến Thiến nhìn thấy Đan Chiến và Giang Thần đứng ở bên đường, cô ta nhanh chóng chạy tới, thân mật ôm cánh tay Đan Chiến, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Bố, cảm ơn bố.”
Cô ta nhìn Giang Thần, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh Giang.”
“Ừ.” Giang Thần gật đầu.
Lỗ Sâm đi tới.
“Ông chủ, cậu Giang.”
Lúc Trác Tiểu Lệ ở cửa nhìn thấy cảnh này, cô ta hoàn toàn chết lặng.
Đây không phải là người đã tặng quà lúc trước sao?
Sao anh ta lại đi chào hỏi với Giang Thần thế?
Giờ phút này, tâm trí của cô ta trống rỗng, vừa hoang mang vừa lo sợ.
Đan Chiến dặn dò Lỗ Sâm, nói: “Lúc trước cậu tặng quà cũng không nói rõ, là cậu Giang đưa cho cậu Lâm.”
“Đúng ạ.”
Lỗ Sâm đi về phía Trác Tiểu Lệ.
Trác Tiểu Lệ phản ứng lại kịp thời, vội vàng chào hỏi: “Quý khách, xin mời vào quán, nhanh lên ạ, xin mời vào bên trong.”
Lỗ Sâm hơi dừng lại, nói: “Lúc trước không phải tôi gửi quà tới, mà món quà này là cậu Giang đưa cho cậu Lâm.”
“Hả?”
Trác Tiểu Lệ há to miệng.
Sau khi sững sờ vài giây, cô ta quay người lại nhìn Lý Long ở phía sau.
Lý Long nói là mình đưa, nên cô ta mới đặc biệt dẫn Lý Long lên phòng riêng ở tầng ba, để cảm ơn Lý Long thật tốt.
Lý Long nhìn thấy tình hình thế này, cũng bị dọa sợ.
Anh ta là chủ thầu trên công trường xây dựng, tuy có chút tiền nhưng so với mấy ông chủ lớn thực sự đang ở trước mặt, thì không đáng nói.
Thiên Quân, Trường Sinh, nhà họ Hứa, nhà họ Ngụy.
Tất cả những ông chủ lớn này đều đến đây.
Lâm Tử Minh ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi tới, kinh ngạc nhìn Lý Long, gằn từng chữ từng câu nói: “Bây giờ anh lặp lại lần nữa xem, món quà này là anh đưa sao?”
“Tôi ư?”
Lý Long mở miệng, nhưng lời nói đến khóe miệng lại không thốt ra được.
“Anh Long, anh nói đi.” Trác Tiểu Lệ hoảng đến mức sắp khóc.
Lâm Tử Minh vung tay tát vào mặt Trác Tiểu Lệ, tức giận mắng: “Con khốn, cô cút khỏi đây cho tôi.”
Bạn bè của Trác Tiểu Lệ ở bên cạnh đều đang nhìn.
Bọn họ cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đấy bọn họ đều nghĩ là do ông chủ lớn Lý Long gửi tới, nhưng không ngờ thật sự là do Giang Thần gửi tới.
Đan Chiến đi tới, nhìn về phía Lâm Tử Minh, nói: “Cậu Lâm, hôm nay là sinh nhật con gái của tôi, tôi có thể bao hết quán lẩu của cậu được không?”
“À, được chứ, tất nhiên rồi.”
Lâm Tử Minh vừa mừng vừa hoảng.
Anh ta chỉ là một người bình thường.
Còn Đan Chiến là một người có thể mời được rất nhiều nhân vật có tiếng đến.
Nhưng người này lại gọi anh ta là cậu Lâm, giờ phút này anh ta cảm thấy mặt mũi mình sáng lên hẳn.
Đan Chiến dặn dò Lỗ Sâm: “Còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau mời mọi người vào trong ngồi nghỉ ngơi đi.”
Lỗ Sâm lập tức đi sắp xếp.
Có rất nhiều nhân vật có tiếng đều liếc nhìn Giang Thần.
Bọn họ đều biết thân phận của Giang Thần, nhưng bọn họ không ngờ rằng, Giang Thần thật sự lại có quan hệ với Đan Chiến.
Nhưng lần này, bọn họ ở đây để cho Đan Chiến mặt mũi, cũng không có thời gian để hỏi thêm về chuyện của Giang Thần.
Những nhân vật có tiếng này lần lượt vào quán.
“Tử Minh, em sai rồi.”
Trác Tiểu Lệ là một người sắc sảo.
Cô ta biết Lâm Tử Minh nịnh bợ được ông chủ lớn, nên cô ta ngay lập tức nắm lấy tay Lâm Tử Minh, khẩn cầu: “Chồng ơi, anh tha thứ cho em đi.”
Cô ta hạ giọng, nhỏ giọng nói: “Em vừa mới mua một bộ quần áo mới, tối nay về em sẽ mặc cho anh xem.”
Cô ta hiểu rất rõ về đàn ông.
Đặc biệt là Lâm Tử Minh.
Cô ta biết Lâm Tử Minh nhớ thương mình rất nhiều.
“Cút đi, con khốn.”
Lâm Tử Minh vung cả bàn tay, mắng: “Trác Tiểu Lệ, tôi chịu đủ rồi, cô cầm một trăm năm mươi vạn rồi cút đi, từ hôm nay trở đi, cô không hề có liên quan gì đến quán này nữa.”
Đan Thiến Thiến nhìn Giang Thần, hỏi: “Anh Giang, xảy ra chuyện gì thế?”
Giang Thần cười nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, đi thôi, chúng ta cũng vào ngồi đi.”
“Vâng.”
Đan Thiến Thiến trông rất vui vẻ.
Cô ta buông Đan Chiến ra, đi tới nắm lấy Giang Thần.
Lần này Đan Chiến mời quá nhiều người.
Ngay cả nhà họ Đường cũng đến.
Nhưng nhà họ Đường cầm thiệp mời của Giang Thần đến.
Đường Sở Sở cũng ở trong số đó.
Ngay khi đám Đường Sở Sở vừa bước xuống xe, đã nhìn thấy Đan Thiến Thiến thân mật đi nắm Giang Thần.
Bùm!
Đường Sở Sở nhìn thấy cảnh này, như bị sét đánh, lập tức sững sờ tại chỗ.
Đường Lỗi vừa xuống xe sửng sốt một chút, mới hỏi: “Kia, đó không phải là Giang Thần sao?”
Đường Mộng Oánh đẩy Đường Sở Sở, nhỏ giọng nói: “Chị Sở Sở, chị còn sững người ra đó làm gì, còn không nhanh chóng đi qua, anh ấy là chồng của chị, chị không thể để người phụ nữ khác cướp mất được.”
“Tôi...”
Đường Sở Sở muốn nói rồi lại thôi
Cô muốn đi qua.
Nhưng nghĩ đến thái độ trước đây của cô đối với Giang Thần, cô không có can đảm.
Mà Giang Thần, đang vỗ vai Lâm Tử Minh, nói: “Tôi tin chắc cậu có thể giải quyết vấn đề này.”
“Ừ, tôi cũng tin tưởng cậu.”
Đan Thiến Thiến không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười trên môi, nắm lấy Giang Thần đi vào trong quán lẩu.