Từ trong mắt ông ta, Giang Thần nhìn thấy một tia sáng, một tia hy vọng tro tàn lại cháy.
Đường Sở Sở kéo nhẹ Giang Thần, ý bảo anh đừng nói lung tung.
Tình cảnh bây giờ của nhà họ Đường rất khó khăn, Vĩnh Nhạc bị niêm phong để điều tra, tiền vốn lại cạn kiệt, còn thiếu nợ không ít tiền.
Làm gì còn cơ hội gì nữa?
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Giang Thần mở miệng nói: “Theo như tôi biết, dưới trướng Tập đoàn Thời Đại Khoa có công ty đầu tư, chúng ta có thể đi lôi kéo đầu tư, chỉ cần Công ty đầu tư Thời Đại Khoa có thể bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc, vậy thì Vĩnh Nhạc sẽ có thể vượt qua lần khó khăn này.”
Nghe vậy, tia hy vọng trong mắt Đường Thiên Long dần tan biến.
Đường Hải lạnh lùng nhìn Giang Thần, nói: “Cậu có biết cậu đang nói gì không? Bây giờ Vĩnh Nhạc bị niêm phong và điều tra, nhà họ Đường thiếu nợ mấy trăm triệu, Thời Đại Khoa là đồ ngốc à, sao lại bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc chứ?”
Đường Kiệt cũng mở miệng cười nhạo: “Nhóc con, cậu có hiểu rõ tình hình hiện tại của Vĩnh Nhạc không vậy? Nếu không có năm trăm triệu thì sẽ không cách nào trở mình được, hơn nữa vốn dĩ Vĩnh Nhạc không còn tương lai nữa, ai lại đồng ý bỏ mấy trăm triệu vào đầu tư chứ.”
“Đồ vô dụng đúng là đồ vô dụng, đến đầu tư là gì cũng không hiểu rõ đã lên tiếng nói.”
“Nếu không phải vì tên vô dụng này, Đường Sở Sở sao lại hủy hôn, nhà họ Đường sao lại phải chịu những chuyện này chứ.”
Giang Thần vừa mở miệng, sự tức giận của người nhà họ Đường bỗng chốc bùng phát, đổ hết tất cả tội danh lên người Giang Thần.
“Tôi nói được là được.”
Giang Thần không để tâm, nói: “Không đi thử làm sao biết là không được?”
“Được.”
Đường Thiên Long nhìn chằm chằm Giang Thần, nói từng chữ:
“Giang Thần, nếu như cậu có thể kéo được vốn đầu tư của Tập đoàn Thời Đại Khoa, đưa nhà họ Đường trở mình, tôi hứa, từ nay trở về sau, tuyệt đối sẽ không có một ai dám nhắc đến chuyện ly hôn của cậu và Sở Sở nữa. Nếu cậu có thể kéo được vốn đầu tư, Đường Thiên Long tôi sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của nhà họ Đường tôi.”
“Để cháu thử.” Giang Thần gật đầu.
Còn Đường Sở Sở thì đen mặt.
Tên Giang Thần này lại bắt đầu giả vờ rồi.
Tình hình của nhà họ Đường chắc chắn là không thể nào trở mình được.
Bỏ ra mấy trăm triệu để cứu sống Vĩnh Nhạc chắc chắn là chuyện không thể nào.
Trước khi đầu tư, bất kỳ công ty đầu tư nào cũng đều điều tra một loạt, rồi còn đánh giá rủi ro nữa.
Đầu tư vào nhà họ Đường chắc chắn sẽ không được đền đáp.
Vĩnh Nhạc vẫn là công ty có giá trị mấy trăm triệu.
Nhưng bây giờ nhà họ Đường đang thiếu nợ mấy trăm triệu, có bán đi thì cũng chỉ đủ để trả hết nợ.
Phá sản, trở thành một gia tộc bình thường, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
“Ông xã, anh thật sự có cách để lôi kéo đầu tư à?”
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ.
Giang Thần khẽ gật đầu.
Lôi kéo đầu tư, không phải là chuyện rất dễ dàng sao.
Anh thấy Đường Thiên Long cũng là một người rất đáng thương, cũng không muốn tâm huyết hơn nửa đời người của ông ta cứ như vậy mà bị huỷ hoại trong phút chốc.
Mặc dù Đường Thiên Long là một người bảo thủ, nhưng như vậy cũng đều là do những chấp niệm của ông ta.
Anh thấy Đường Thiên Long cũng là một người rất đáng thương, cũng không muốn tâm huyết hơn nửa đời người của ông ta cứ như vậy mà bị huỷ hoại trong phút chốc.
Mặc dù Đường Thiên Long là một người bảo thủ, nhưng như vậy cũng đều là do những chấp niệm của ông ta.