“Được rồi.” Giang Thần nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tố bị dọa cho tái nhợt đi, hơi dừng lại, rồi nói: “Tôi biết cô có ý tốt. Chỉ cần cái card visit của giám đốc nghiệp vụ này là đủ rồi. Những cái này cô có thể cất đi.”
“Vâng.”
Bạch Tố gật đầu, cất card visit đi.
Giang Thần cũng không ở lại quá lâu trong Thời Đại Khoa, anh rời đi.
Ra khỏi tòa nhà Thời Đại Khoa.
Đứng bên ngoài tòa nhà, anh không khỏi thất thần khi nhìn rất nhiều người thành đạt mặc trang phục tươi sáng đẹp đẽ ra ra vào vào.
Anh cũng không ngờ có một ngày mình lại dấn thân vào con đường kinh doanh.
Sờ sờ mũi, anh tự lẩm bẩm một mình: “Cuộc sống thật sự rất kỳ diệu mà.”
“Đang mù quáng cảm khái cái gì đấy?”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Thần nhìn lên.
Không biết từ bao giờ, Hứa Tinh đã xuất hiện ở trước mặt anh.
Hứa Tinh khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Thần: “Sao hả, không tìm được việc, vấp phải trắc trở rồi à?”
“Không phải đâu.” Giang Thần cong môi, lấy tấm card visit ra, lắc qua lắc lại trước mặt Hứa Tinh, vẻ mặt đắc ý nói: “Cô nhìn thấy chưa, giám đốc đấy.”
Hứa Tinh đã nhìn thấy rồi.
Giám đốc nghiệp vụ.
Cô ta biết rằng nhân viên nghiệp vụ bình thường của một tập đoàn lớn khi làm danh thϊếp đều viết rằng mình là giám đốc nghiệp vụ, chắc tập đoàn Thời Đại Khoa cũng như vậy.
Mặc dù đây chỉ là một nhân viên nghiệp vụ.
Tuy nhiên, cô ta vẫn có hơi ngạc nhiên.
Giang Thần mới đi lính về, lại không có năng lực nghiệp vụ, làm sao có thể ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ của Thời Đại Khoa cho được?
Hơn nữa Thời Đại Khoa có yêu cầu cực kỳ cao đối với nhân viên nghiệp vụ, yêu cầu phải là tốt nghiệp các trường đại học trọng điểm và có kinh nghiệm làm việc phong phú.
Giang Thần không có bất kỳ thứ nào trong số này cả.
“Còn cô, cô đã trúng tuyển chưa?” Giang Thần nhìn Hứa Tinh cười hỏi.
Trong trí nhớ của anh, Hứa Tinh là một cô gái rất thông minh, dịu dàng và có chí tiến thủ rất mạnh mẽ.
Không gặp nhau đã mười năm, nhưng Hứa Tinh đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ chí tiến thủ của cô ta vẫn rất mạnh mẽ, nhưng cô ta không hề dịu dàng nữa rồi.