Trương Nguyên bị đưa đi, con trai ông ta là bị đưa đi, bảy tám tên côn đồ cũng bị đưa đi.
“Anh, anh Giang.”
Một cảnh sát vẫn chưa đi, ông ta nhìn Giang Thần, vẻ mặt vô cùng kính trọng, hỏi: “Xin, xin hỏi sao lại điều tra người nhà họ Đường?”
Người cảnh sát này là cục trưởng của phòng điều tra tội phạm chuyên nghiệp.
Ông ta là Kim Vũ.
Trước khi đến, Kim Vũ đã biết thân phận của Giang Thần, anh là con rể ở rể nhà họ Đường.
Còn về thân phận khác Kim Vũ lại không biết.
Nhưng có thể khiến tướng quân cấp dưới của Tiêu Dao Vương gọi bằng anh, người này chắc chắn không bình thường.
Giang Thần bảo điều tra nhà họ Đường, trong lòng ông ta cũng không chắc chắn lắm mới hỏi lại.
Giang Thần đáp: “Sau khi điều tra, nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt.”
“Vâng.” Kim Vũ gật đầu đáp.
“Tướng quân Hoắc, lần này anh lại vất vả rồi, hôm nào mời anh ăn cơm nhé.”
Giang Thần vẫy tay quay người rời đi.
Cùng lúc đó.
Ở biệt thự nhà họ Đường.
Vài chiếc xe dừng ở trước cửa biệt thự, ngoài ra còn có một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn mới toanh.
Đường Lỗi nhìn thấy những chiếc xe này thông qua camera giám sát trước cổng, không nhịn được sửng sốt, sau đó ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, anh ta thấy nhiều người trên chiếc xe tải đang dỡ hàng, khiêng rất nhiều chiếc rương xuống.
Anh ta bước đến, nghi ngờ hỏi: “Các người, các người là ai?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest thắt cà vạt, ăn mặc ra dáng người thành đạt bước lên, hỏi: “Đây là nhà họ Đường sao?”
“Đúng, đúng vậy, chuyện này là sao?” Đường Lỗi nghi hoặc, không biết những người này đang làm gì.
“Xin chào cậu Đường, chúng tôi đến để đưa sính lễ.”
“Sính lễ?”
Đường Lỗi đờ người ra.
Sau đó lập tức phản ứng trở lại, mời những người này vào nhà:” Mời, mời vào.”
Sau khi vào nhà, Đường Lỗi gân cổ lên kêu to: “Ông nội, có người đưa sính lễ đến nhà.”
Đường Thiên Long chống gậy bước từ lầu hai xuống, phía sau còn có Đường Mộng Oánh và Đường Uyển Tâm đi theo.
“Hả?”
Đường Thiên Long cũng đầy nghi ngờ.
Người đàn ông trung niên đứng đầu nói: “Cậu Giang bảo chúng tôi mang đến đó.”
Nói xong, người đàn ông trung niên lấy hóa đơn ra, đọc lên: “Tám ngàn tám trăm tám mươi vạn tiền mặt, một chiếc xe thể thao Ferrari bản giới hạn trị giá hai ngàn tám trăm vạn, một căn biệt thự hai ngàn mét vuông ở khu biệt thự Cảnh Tú trị giá ba trăm tám mươi triệu, đồ trang sức trị giá năm ngàn tám trăm vạn, quần áo trị giá tám trăm tám mươi vạn.”