Long Vương Trở Lại

Chương 97: Khiêm tốn, khiêm tốn thôi

“Chuyện gì vậy, đang yên đang ổn tại sao lại tạm ngừng hoạt động?”

“Hôm nay là sinh nhật chung của tôi và bạn gái tôi. Tôi định đăng kí kết hôn hôm nay. Rốt cuộc là sao vậy?”

Rất nhiều người đi ra khỏi Cục Dân chính và bắt đầu phàn nàn.

Tâm trạng của Giang Thần rất tốt.

Cảm giác này còn sảng khoái hơn cả đánh trận thắng.

Anh đi về phía vệ đường, lên xe của Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, quay về thôi.”

“Anh Giang, về đâu? Đế Vương Cư, hay là phòng khám?”

“Đến phòng khám ngủ một giấc.”

Giang Thần ngáp một cái.

Tối hôm qua đã uống không ít, còn uống đến rất muộn, đến bây giờ anh vẫn còn hơi buồn ngủ.

“Vâng.”

Tiểu Hắc lái xe đến phòng khám phàm nhân.

Ly hôn không thành, Đường Sở Sở cũng đến công ty và tiếp tục giải quyết việc của công ty.

Giang Thần nằm ngủ đến trưa.

Phòng khám phàm nhân nằm ở đường Cửu Long, là một quầy bán đồ ăn.

Giang Thần gác một chân lên băng ghế, gặm cánh gà: “Tiểu Hắc, chuyện ly hôn này cứ trì hoãn mãi cũng không phải là cách, anh mau nghĩ cách cho tôi đi?”

“Tôi còn có thể có cách gì nữa.”

Tiểu Hắc chán nản, anh ta không phải là một chuyên gia tình cảm.

“Đúng rồi.”

Tiểu Hắc đột nhiên có một ý tưởng, anh ta nói: “Anh Giang, sắp tới sẽ là đại thọ lần thứ 80 của Đường Thiên Long. Nếu như anh có thể làm cho Đường Thiên Long tăng thể diện ở bữa tiệc sinh nhật, Đường Thiên Long mà vui vẻ, thì sẽ công nhận anh thôi? Tôi nghe nói là chị dâu quan tâm đến ý kiến của người nhà nhất, Đường Thiên Long mà khong cho ly hôn, cô ấy nhất định sẽ nghe theo.”

Hai mắt Giang Thần sáng lên, vỗ bàn một cái: “Sáng kiến hay, không hổ là anh em tốt của tôi, vấn đề hóc búa của tôi sẽ để cho anh giải quyết đấy, mau nói ra nghe thử xem làm sao để khiến Đường Thiên Long vui vẻ?”

Tiểu Hắc nghiêm túc nói: “Nhà họ Đường rất coi trọng mặt mũi, nếu Tiêu Dao Vương có thể đi dự tiệc mừng thọ lần thứ 80 của Đường Thiên Long, nhà họ Đường nhất định sẽ có mặt mũi, nếu Đường Thiên Long biết anh mời Tiêu Dao Vương tới, vậy thì không phải là sẽ nhìn anh bằng đôi mắt khác sao?”

“Đúng vậy nhỉ?”

Giang Thần gật gật đầu.

“Nhưng mà, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, không muốn mọi người đều biết thân phận của mình. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là kinh sợ. Như vậy sẽ nhàm chán biết bao.”

“Cái này... Chỉ là tôi không còn cách nào nữa.”

Tiểu Hắc lắc đầu, cầm đũa lên và tập trung ăn.

Giang Thần cũng đang suy nghĩ, nghĩ xem làm như thế nào mới có thể khiến Đường Thiên Long nở mày nở mở lại không để lộ thân phận Hắc Long.

“Có rồi.”

Giang Thần chợt nảy ra một suy nghĩ.

“Tôi có thể sử dụng thân phận của nhà họ Giang.”

“Hả?” Tiểu Hắc liếc nhìn Giang Thần.

Giang Thần nói: “Tôi ngoại trừ là Hắc Long, còn là người của nhà họ Giang, mười năm trước, nhà họ Giang là gia tộc quyền thế số một ở Giang Trung. Lúc đó còn chưa có bốn gia tộc lớn gì đó. Năm đó, khi ông nội kết giao bạn bè khắp thiên hạ, tôi đã dùng cái tư cách này để ra mặt, không chỉ có thể khiến cho nhà Đường nở mày nở mặt, mà còn có thể để cho Sở Sở biết tôi chính là người đàn ông cứu thể diện của cô ấy.”

“Anh Giang, cẩn thận một chút.” Tiểu Hắc nhắc nhở: “Vài ngày nữa khi anh kết ân oán với bốn gia tộc lớn rồi. Đến lúc đó đừng nói là máu chảy thành sông, đến lúc đó cũng sẽ chết rất nhiều người, nếu như để chị dâu biết trên tay anh dính đầy máu tươi, chị ấy còn dám ở bên cạnh anh sao?”

“Đúng.” Giang Thần gật đầu: “Không thể làm như vậy được, nhưng tôi phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Hắc lắc đầu.

Hai người này, một người là chủ soái của Nam Hoang trên vai mang theo năm ngôi sao.

Một người là đại tướng Nam Hoang mang trên vai trọng trách.

Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng lo lắng như vậy, nhưng bây giờ lại bị một Đường Sở Sở là cho sứt đầu mẻ trán.

Đối với Đường Sở Sở, Giang Thần đành phải liều một phen.

Sau bữa trưa, anh trực tiếp bắt taxi đến biệt thự nhà họ Đường.

Bấm chuông cửa.

Người mở cửa là cháu gái của Đường Thiên Long, Đường Mộng Oánh, cô ya vừa nhìn thấy Giang Thần, đã lập tức khoanh tay lại ngay trước ngực, nghiêm mặt nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Giang Thần chuyên ăn chùa uống chùa ở nhà Đường, sao đây, anh đến đây để làm gì?”

Giang Thần đến để tìm Đường Thiên Long, anh không muốn phí lời với Đường Mộng Oánh.

“Ông nội có ở đó không?”

“Có, tại sao lại không có chứ, nhưng anh mang thân phận như thế nào anh không biết sao, anh chỉ là một con chó nhà họ Đường, muốn vào cửa thì được, quỳ xuống mà bò vào.”

“Là ai vậy em?”

Đường Lỗi bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Giang Thần ở cửa, lập tức mừng rỡ: “Ồ, Giang Thần, thật đúng là một vị khách quý.”

“Tôi muốn gặp ông nội, tôi có chuyện quan trọng cần thảo luận với ông.” Giang Thần nói.

Đường Lỗi kiêu căng cao ngạo nói: “Em Mộng Oánh nói đúng đấy, cậu là chó của nhà họ Đường, muốn vào biệt thự của nhà Đường thì chỉ có thể bò vào mà thôi.”

Đường Lỗi ra ngoài cửa đến đón người.

Cô em gái lấy chồng ở Giang Bắc đã trở về, anh ta phải đích thân ra đón.

Đường Uyển Tâm là con gái út của Đường Hải và là em gái của Đường Mộng Oánh.

Nửa năm trước, cô ta được gả cho một gia đình quyền thế ở Giang Bắc, địa vị của gia đình đó ở Giang Bắc có thể sánh ngang với bốn gia tộc lớn ở Giang Trung.

Còn chồng của cô ta cũng rất có triển vọng, cho dù không phải là con cháu trực hệ của nhà họ Thần ở Giang Bắc, nhưng ở trong đội cảnh sát đặc nhiệm của anh ta, hiện tại anh ta đã là phó đội trưởng rồi, quyền lực cũng rất lớn.

Lần này đại thọ lần thứ 80 của Đường Thiên Long, Đường Uyển Tâm đã cố tình đưa chồng là phó đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm trở về để mừng thọ Đường Thiên Long.

Đường Lỗi không ngờ rằng em út không đến, nhưng Giang Thần lại đến.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô hạng sang giá hàng triệu đi tới, dừng trước cổng biệt thự.

Một người đàn ông và một phụ nữ bước xuống xe.

Người phụ nữ trông chừng ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy lộng lẫy. Người đàn ông trông đã gần bốn mươi, hơi mập, còn có bụng bia.

Người phụ nữ chính là Đường Uyển Tâm.

Còn người đàn ông đó là Thần Bạch, thành viên của một gia đình giàu có ở Giang Bắc, hiện giờ là phó đội trưởng của một đội cảnh sát đặc nhiệm nào đó ở Giang Bắc.

“Em út, em rể.”

Nhìn thấy hai người tới, Đường Lỗi lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đi tới, tươi cười nói: “Em út, hơn nửa năm không gặp. Ông nội thường xuyên cằn nhằn em lắm đấy, em rể, chờ sao, chờ trăng, cuối cùng cũng chờ được anh tới, nghe nói anh đã được thăng chức làm phó đội trưởng rồi?”

Đường Uyển Tâm ôm người đàn ông ngoài bốn mươi, vẻ mặt vui vẻ cười nói: “Một cái chức phó đội trưởng thôi mà có gì đâu, địa vị của nhà họ Thần ở Giang Bắc không phải là điệu mà anh có thể tưởng tượng nổi, với mạng lưới quan hệ của nhà họ Thần, chồng em sẽ rất nhanh chóng trở thành đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm mà thôi.”

“Khiêm tốn, khiêm tốn đi.” Thần Bắc liếc nhìn Đường Uyển Tâm nhắc nhở: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, ở bên ngoài phải khiêm tốn, đừng có liên tục nói về cái chức phó đội trưởng đó nữa, phó đội trưởng đã là gì chứ, chú của anh, mới lợi hại, còn làm bí thư của một tướng quân nào đó ở quân khu Giang Bắc, đó mới thật sự đúng là dưới một người mà trên vạn người.”

Đường Lỗi đã biết nhà họ Thần lớn mạnh từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Thần lại có thực lực mạnh đến như vậy, có cả người trong quân khu Giang Bắc, hơn nữa còn làm bí thư cho tướng quân.

“Em rể, mau vào đi, anh nhất định phải kể cho tôi nghe về những công lao hiển hách của nhà họ Thần.” Đường Lỗi đích thân mời Thần Bắc vào nhà.

Đường Mộng Oánh đã đi thông báo cho Đường Thiên Long rồi.

“Ha ha, cháu rể ngoan của ông, chờ trăng ngóng sao, cuối cùng cũng đã chờ được cháu tới.”

Đường Thiên Long mỉm cười bước ra ngoài.

“Ông nội.” Thần Bắc cũng lên tiếng.

“Cháu rể ngoan, đã thăng chức phó đội trưởng rồi à?”

“Ông nội, khiêm tốn, khiêm tốn thôi, chỉ một cái chứ phó đội trưởng đã là gì, chú của cháu mới lợi hại, còn làm bí thư của tướng quân trong quân khu Giang Bắc, sau khi Tiêu Dao Vương nhậm chức thì ông ấy mới được đề bạt. Tiêu Dao Vương rất xem trọng chú cháu và còn hứa rằng trong vòng năm năm, ông ấy sẽ là người đúng thứ ba trong quân khu Giang Bắc.”

“Đúng vậy, khiêm tốn, khiêm tốn thôi.” Đường Thiên Long cười đến mức không ngậm miệng lại được.

“Ông nội…”

Giang Thần cũng gọi một tiếng.

Lúc này Đường Thiên Long nhìn thấy Giang Thần, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, vẻ mặt già nua có hơi sa sầm: “Ừm, có chuyện sao?”

Giang Thần cười nói: “Ông nội, cháu đến đây để bàn với ông về việc trả lại địa điểm tổ chức tiệc mừng đại thọ lần thứ 80 của ông. Cháu nghĩ nhà hàng Giang Trung không xứng đáng với giá trị của ông.”

Đường Lỗi lập tức quát lên: “Giang Thần, cậu đang nói cái gì vậy? Nhà hàng Giang Trung không xứng với giá trị của ông nội? Ý của cậu là, ông nội không đủ tư cách để tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà hàng Giang Trung sao?”

Trên mặt Đường Thiên Long cũng xuất hiện sự không hài lòng, trừng mắt nhìn Giang Thần: “Giang Thần, cậu cút khỏi đây cho tôi.”

“Ông nội, đây là ai?” Đường Uyển Tâm liếc nhìn Giang Thần một cái.

Cô ta đã bị gả đến Giang Bắc từ nửa năm trước, gần đây cũng không quay về, nên không gặp Giang Thần.

Đường Mộng Oánh khinh thường nói: “Còn có thể có ai nữa? Chính là con rể của nhà họ Đường, chồng của Sở Sở.”

Giang Thần cũng lười để ý đến sự chế giễu của mọi người, anh bước đến gần Đường Thiên Long, nói cái gì đó vào tai ông ta.

“Cái gì?”

Toàn thân Đường Thiên Long run rẩy, kinh ngạc cất tiếng: “Thật, thật sao?”