Thật ra, Bạch Tố mua khu trung tâm thương mại đó không cần nhiều tiền đến vậy.
Nhưng, khu trung tâm thương mại cũng đã hoạt động năm năm rồi, tổng đầu tư hơn năm trăm tỷ, bây giờ bị người ta mua mất, giá cả tự nhiên phải cao hơn số tiền tổng đầu tư.
Cho dù là Lâm Y, cũng cảm thấy không có một nghìn tỷ, thì không thể lấy được khu trung tâm thương mại đó.
Đường Sở Sở triệt để khϊếp sợ bởi con số đó.
Cô chỉ là một người dân thành phố nhỏ bình thường, cũng chưa từng thấy việc lớn như vậy, hay là số tiền lớn như thế. Đối với cô mà nói, đó chính là một con số thiên văn.
Một nghìn tỷ, đây là khái niệm gì?
Đây không phải là tài sản hư cấu.
Như nhà họ Đường, mặc dù tài sản có khoảng mấy tỷ, nhưng đó là giá trị công ty cộng với đủ loại sản nghiệp. Nếu như là tiền mặt, những gia tộc như nhà họ Đường, có thể có một trăm triệu tiền mặt, đã tính là rất không tệ rồi.
Còn tập đoàn Thiên Quân.
Giá trị vốn hóa thị trường trăm tỷ.
Trăm tỷ đó là tàn sản hư cấu.
Một khi tập đoạn Thiên Quân xuất hiện vấn đề, ví dụ như chuỗi vốn bị đứt gãy, không cách nào vận hành bình thường, thì có thể dẫn đến giá trị vốn hóa thị trường bị giảm.
Một trăm tỷ đó có thể sẽ biến thành mười tỷ, đến cả một tỷ, hay là không đáng một đồng, thậm chí là nợ nần chồng chất.
Một nhóm ông lớn tụ tập lại cùng nhau, đều đang thương lượng việc tiến vào khu trung tâm thương mại Thành Trung.
Đường Sở Sở cũng không hiểu những thứ này lắm, chỉ ở bên cạnh nghiêm túc nghe, xem như là học hỏi.
Còn Giang Thần thì ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi.
Bởi vì anh ăn mặc bình thường, vả lại thân phận của anh là ở rể, nên cũng không có ai đến chào hỏi anh.
Anh cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Sau khi ăn bữa trưa tại nhà hàng Giang Trung, Giang Thần cũng rảnh rỗi buồn chán.
Đường Sở Sở thì vẫn đi theo Lâm Y, hỏi này hỏi kia, hỏi một số vấn đề về phương diện thương mại.
Giang Thần cũng không có chuyện gì, vừa vặn Tiểu Hắc gọi điện thoại đến, nói đã tra ra tin tức của Đoạn Vương Gia và Cửu Chỉ Thiên rồi.
Giang Thần nói một tiếng với Đường Sở Sở: “Sở Sở, ở đây chán quá, anh ra ngoài đi dạo.”
“Ừm.” Đường Sở Sở gật đầu.
Lâm Y cười nói: “Yên tâm đi, buổi tối tôi khẳng định sẽ đưa Sở Sở trở về một cách an toàn, tuyệt đối sẽ không thiếu một sợi tóc.”
Có Lâm Y ở đây, Giang Thần cũng yên tâm không ít.
Anh rời khỏi nhà hàng Giang Trung, lái xe máy điện chạy về phía phòng khám Phàm Nhân.
Rất nhanh đã đến phòng khám Phàm Nhân.
Phòng khám Phàm Nhân chỉ là nơi ở của Tiểu Hắc. Mặc dù là phòng khám, nhưng đa phần đều không hoạt động.
Cửa phòng nửa khép nửa hở.
Giang Thần đẩy cửa đi vào.
Tiểu Hắc và Bạch Tố đang nói chuyện, Giang Thần đi tới, hai người lập tức đứng dậy.
Tiểu Hắc lấy điếu thuốc trên bàn đưa qua.
Giang Thần nghĩ tới chuyện Đường Sở Sở bảo anh cai thuốc, anh muốn từ chối, nhưng vẫn theo bản năng nhận lấy điếu thuốc mà Tiểu Hắc đưa qua.
“Tình hình thế nào?”
Anh ngồi xuống, hút điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập cổ họng, cảm giác này quả thật là sướиɠ muốn chết.
Tiểu Hắc lập tức nói: “Đoạn Vương Gia tên là Đoạn Bình. Vào thập niên 80, Giang Trung rất hỗn loạn. Một mình ông ta đi đến Giang Trung, từ một tên côn đồ nho nhỏ, liên tục trèo lên, trở thành ông lớn một phương. Trải qua nhiều năm chèn ép của bên trên, hiện tại ông ta đã rất khiêm tốn. Nhưng, thế lực ngầm của ông ta rất mạnh, đã mở một công ty bảo vệ an ninh, dưới trướng có hơn một vạn bảo vệ, trong đó có hơn ba nghìn tên năm đó đã theo ông ta bắt đầu sự nghiệp.”
Tiểu Hắc hút một hơi thuốc, tiếp tục nói.
“Cho dù hiện tại đã hòa bình rồi, nhưng Đoạn Bình vẫn đang làm một số việc làm ăn đi sát giới hạn, quy tắc, như sòng bạc, cho vay nặng lãi, những việc có thể dính dán đến là ông ta đều tiếp xúc. Ngoài ra, hiện tại thế lực của ông ta đang dần dần chuyển ra nước ngoài, bởi vì trong nước chèn ép bên hắc đạo quá lợi hại.”
“Người này đã làm rất nhiều chuyện, gϊếŧ rất nhiều người, cũng có chút tiền, tài sản vài chục tỷ. Nhưng, ông ta khiêm tốn hơn Lâm Huyền, hành tung bí ẩn, mờ ám.”
Giang Thần chăm chú nghe.
Sắc mặt anh trầm xuống.
Trong mắt anh, tên Đoạn Vương Gia này đã là một người chết.
Anh bình tĩnh hỏi: “Cửu Chỉ Thiên thì sao?”
Tiểu Hắc nói: “Đây là một nhân vật cùng một thời kỳ với Đoạn Bình, thời điểm phất lên cũng là vào khoảng năm 80. Người này ác hơn Đoạn Bình nhiều. Tên thật của ông ta là Mã Cẩu.”
“Lúc ông ta vẫn còn là một đàn em nhỏ, đã đắc tội một ông lớn, bị cắt mất một ngón tay.”
“Cho nên, sau khi ông ta phất lên, đã được xưng là Cửu Chỉ Thiên.”
“Ý là tại địa bàn Giang Trung này, ông ta chính là trời.”
“Dưới trướng Mã Cẩu có không ít sản nghiệp, trong đó chủ yếu vẫn là cho vay nặng lãi.”
Tiểu Hắc nói rõ đầu đuôi gốc ngọn những tình báo đã nghe được cho Giang Thần.
“Hơn nữa, hiện tại bốn gia tộc lớn đã liên kết lại với nhau, còn liên lạc với Đoạn Vương Gia Đoạn Bình, tìm Cửu Chỉ Thiên Mã Cẩu.”
Nghe thế, sắc mặt Giang Thần lập tức trầm xuống.
“Tám ngày nữa chính là ngày giỗ mười năm của ông nội tôi, bố tôi và người nhà họ Giang. Nếu đã không có ai đến quỳ lạy mười ngày rồi tự sát nhận tội, vậy thì gϊếŧ hết, cúng tế vong hồn nhà họ Giang.”
Sắc mặt Giang Thần u tối, trên người tản ra khí lạnh và sát khí đáng sợ.
Luồng hơi thở này khiến cho Bạch Tố rất không thoải mái, như thể có một tảng đá lớn đè trên ngực cô ta, cũng sắp không thể thở nổi nữa.
“Đại ca Giang, kế tiếp làm thế nào?”
Tiểu Hắc đã quen với hơi thở của Giang Thần.
Anh ta biết lần này bốn gia tộc lớn phải chết không ít người.
Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Đợi đến ngày giỗ của ông nội tôi rồi hành động. Đúng rồi, anh tung tin ra, nói là những người đã tham gia diệt nhà họ Giang vào mười năm trước, trước nhà giỗ hãy đến nghĩa trang của nhà họ Giang, chấm dứt mọi ân oán.”
“Vâng, tôi lập tức đi thông báo một số người trong giới, bảo bọn họ tung tin tức ra.” Tiểu Hắc gật đầu, lập tức đi ra, lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
Còn Bạch Tố thì ngồi đối diện với Giang Thần. Cô ta khẽ ngẩng đầu, nhìn Giang Thần một cái, nhịn không được hỏi: “Giang, đại ca Giang, đã mua khu trung tâm thương mại Thành Trung rồi, tiếp theo nên làm gì?”
Giang Thần nhìn cô ta một cái: “Thành lập trung tâm thương mại tài chính còn cần tôi dạy sao?”
Bạch Tố run rẩy trong lòng.
Cô ta là một người trộm mộ, nào hiểu mấy thứ này chứ.
Cô ta khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.
Giang Thần dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta, thản nhiên nói: “Cô là chủ đứng sau màn, cũng không cần phải tự mình ra mặt. Nếu đã không hiểu, vậy thì mời người đi, đầu năm nay, thứ không thiếu nhất chính là người tài.”
Bạch Tố không ngờ Giang Thần lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng cô ta.
Cô ta lập tức gật đầu, nói: “Vâng, tôi sẽ nhanh chóng làm theo.”
Chiều hôm nay, Giang Thần cũng không rời đi, cứ ở lại phòng khám Phàm Nhân.
Trong lúc đó, có một tin tức đã được lan truyền trong Giang trung.
“Các người đã nghe nói gì chưa? Trận hỏa hoạn lớn tại nhà họ Giang mười năm trước, là có người cố ý gây ra.”
“Nghe rồi. Nghe đồn đó là do bốn gia tộc lớn cầm đầu, ngoài ra, còn có không ít kẻ tai to mặt lớn như Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên, Hắc Phong Lâm Huyền.”
“Hiện tại có tin tức tuyền ra, có người muốn tám ngày sau, cũng chính là tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, những người đã tham gia diệt nhà họ Giang mười năm trước đi đến nghĩa trang của = nhà họ Giang, kết thúc ân oán mười năm trước.”
“Tiêu Biệt Hạc và Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu đã chết, tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác cũng đã chết. Nghe đồn… chính là do người đã thoát khỏi vụ hỏa hoạn lớn tại nhà họ Giang mười năm trước trở về gϊếŧ.”
“Người đó có thân phận gì? Không phải đã bị Tiêu Dao Vương hành quyết rồi sao?”
“Ai biết chứ, có lẽ là có người phô trương thanh thế, hoặc có lẽ lần này không chỉ có một người trở lại, mà là một đội ngũ, xử bắn một người, thì đằng sau vẫn còn rất nhiều người nữa.”
Tiểu Hắc tung tin tức ra.
Tin tức đó đã dấy lên một cơn sóng lớn tại Giang Trung.
Tin tức đó cũng đã truyền đến tai bốn gia tộc lớn, đồng thời cũng truyền đến tai Đoạn Vương Gia và Cửu Chỉ Thiên.
Vùng ngoại thành Giang Trung, tại một căn biệt thự.
Nơi đây, đã có không ít người hội tụ lại.
Người phụ trách đương nhiệm của bốn gia tộc lớn, còn có không ít ông lớn trong giới.