Chiến Lang Ở Rể

Chương 480: Người nhà họ Đồng đều không phải là hạng người tốt lành gì

Trong căn cứ của Người Gác Đêm ở Lâm Hải.

Nghe thấy hai ông già nói thôi xong rồi, đám người Phạm Nhược Tuyết liền nhíu chặt mày, Lý Thu trầm ngâm nói: “Nhưng dựa vào sự hiểu biết của chúng tôi, mặc dù gia chủ nhà họ Đồng này là siêu cấp, nhưng không tiến vào Thiên Bảng, Doãn Nhu nói ông ta không mạnh bằng Demps, có lẽ sẽ không nguy hiểm gì đâu.”

“Không phải như thế.” Vương Hồng thở dài nói: “Thật ra, trong nội bộ Người Gác Đêm cũng có tài liệu bảo mật về mấy gia tộc, giữa Người Gác Đêm chúng ta và bọn họ đã tồn tại một số thỏa thuận."

“Hả?” Phạm Nhược Tuyết nhất thời biến sắc hỏi: “Ý ông là sao?”

Vương Hồng nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Cô cũng biết rồi đấy, quy tắc hình thành thế giới ngầm là do Người Gác Đêm chúng ta đặt ra. Mấy người luyện võ như chúng ta không được phép tham gia vào mấy cuộc tranh giành trong thế giới của người bình thường, nhưng vào thế kỷ trước, đã có không ít người làm ăn buôn bán, mà tình cảnh lúc đó vốn đã rất hỗn loạn rồi, tinh lực của Người Gác Đêm cũng đang dồn về Bắc Cảnh và các chiến trường chính khác, nên không rảnh để quan tâm quá nhiều, dẫn đến khoảng thời gian đó cực kỳ hỗn loạn.”

“Sau đó, vào đầu thế kỷ, chúng ta mới rảnh tay được, bắt đầu quản lý triệt để vấn đề này, đặt ra quy tắc người của thế giới ngầm không được xuống tay với người bình thường, một khi bắt được, một là bị đày đến khu Tội Ác, hai là vào nhà giam của Người Gác Đêm.” Vương Hồng thở dài nói:" Do đó, mấy gia tộc lớn có siêu cấp đã tiến hành đàm phán với chúng tôi. Lúc đó có tổng cộng bốn gia tộc, mà nhà họ Đồng là một trong số đó. Để bọn họ không còn can thiệp vào thế giới của người bình thường, cố gắng lui về ở ẩn, còn bọn họ ở ẩn chỗ nào thì chúng tôi sẽ không can thiệp."

“Trong đó cũng bao gồm gia đình Đỗ Tắc Thành ở Yên Kinh. Tất nhiên, nhà họ Đỗ đã lựa chọn ở ẩn ở thành phố, nhưng không tham gia vào chuyện làm ăn nữa.” Vương Hồng thở dài nói: “Nếu bọn họ làm ăn, dựa vào bản lĩnh siêu cấp của bọn họ, chắc chắn không công bằng đối với người bình thường.”

“Hơn nữa bọn họ cũng đã cam kết với chúng tôi, đợi đến khi chiến tranh hoàn toàn nổ ra, bọn họ sẽ… lựa chọn giúp đỡ chúng tôi. Nếu Lê Văn Vân ra tay với nhà họ Đồng, có lẽ sẽ khiến bọn họ nghi ngờ rằng, là do Người Gác Đêm sai khiến, như vậy thế cân bằng này sẽ bị phá vỡ, có lẽ mấy gia tộc khác cũng không muốn hợp tác tiếp với chúng tôi nữa, thậm chí còn đi nương nhờ Hồng Nguyệt.” Vương Hồng nói: “Dựa vào sự hiểu biết của tôi, mấy năm nay, Hồng Nguyệt luôn tìm đủ mọi cách để hợp tác với bọn họ.”

Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: “Nhưng… bây giờ Lê Văn Vân đã không còn là Người Gác Đêm nữa.”

“Quả thật cậu ta đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nhưng cô phải khiến người của mấy gia tộc đó tin tưởng mới được.” Vương Hồng thở dài nói: “Nếu Lê Văn Vân ra tay, ngoại trừ nhà họ Đỗ ra, có lẽ sẽ khiến ba gia tộc còn lại ném chuột sợ vỡ bình, mà đi nương nhờ Hồng Nguyệt, đến lúc đó chiến tranh nổ ra, e rằng mấy gia tộc này sẽ gây ra rắc rối lớn cho chúng ta."

“Ba nhà hợp lại, đảm bảo có thể đứng ra hơn một trăm đỉnh cấp.”

Lúc Lê Văn Vân xuống tay với nhà họ Lý, bên nhà họ Lý cũng có gần bốn mươi đỉnh cấp.

Phạm Nhược Tuyết hít ngụm khí lạnh. Đỉnh cấp mà bọn họ dẫn ra từ khu Tội Ác vẫn chưa đạt tới một trăm, cộng thêm sự tồn tại của ba siêu cấp. Nếu thế lực như vậy đi nương nhờ Hồng Nguyệt, quả thật là một rắc rối lớn, hơn nữa còn ở trong giai đoạn đặc thù, cận kề chiến tranh như vậy.

“Thật ra, ngoài nhà họ Đỗ thì ba nhà còn lại đều nghiêng về tổ chức Viễn Hàng kia hơn. Mấy năm nay, bọn họ đã bí mật chu cấp cho ‘Viễn Hàng’ không ít kinh phí nghiên cứu khoa học.” Trác Nhất Minh nói.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì ở bên này, Lê Văn Vân cũng mở cửa ra, bước xuống xe.

Hai chiếc xe phía trước nhanh chóng chạy tới trước mặt hai người Lê Văn Vân, cách bọn họ tầm hai mươi mét thì ngừng lại, sau khi ngừng xe lại, cửa xe liền mở ra, có tám chín người bước xuống xe.

“Khá lắm, đỉnh cấp Thanh Nhất Thủy!” Trong lòng Lê Văn Vân thầm ngạc nhiên.

Đám người này đa số đều ở trong độ tuổi từ ba đến bốn mươi, sau khi bước xuống xe, đám người này sa sầm mặt, đi về phía hai người Lê Văn Vân. Một người đàn ông để đầu húi cua, mặt đồ Tôn Trung Sơn nhanh chóng tiến lên một bước nói: “Hai người là ai? Có phải đã chạy nhầm đường rồi đúng không? Mau quay về đi, đây không phải là nơi hai người có thể đến.”

Doãn Nhu vẫn đeo kính râm, thờ ơ đứng ở đó, nhìn người trước mặt, không nói gì.

Hai người đều là siêu cấp, nên đối phương hoàn toàn không thể cảm nhận được chân khí lưu động trên người bọn họ, còn tưởng hai người chỉ là người bình thường.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao ráo đứng sau người đàn ông húi cua đi tới, nói gì đó bên tai người đàn ông húi cua, người đàn ông húi cua hơi ngẩn người, ánh mắt liếc nhìn lên người Doãn Nhu, nhất thời nuốt nước miếng, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Chúng tôi …” Lê Văn Vân đang định nói gì đó.

Nhưng người đàn ông húi cua bỗng lên tiếng: "Hai người không được tiết lộ nơi này ra bên ngoài, cậu hãy nhảy xuống từ chỗ này, nếu sau khi cậu nhảy xuống vẫn có thể sống sót, vậy thì tôi sẽ cho cậu sống, ngược lại nếu cậu chết thì đừng oán không trách tôi, còn cô gái này…”

Dứt lời, anh ta liếʍ môi nói: “Cô gái này có thể hầu hạ tôi.”

Con ngươi của Lê Văn Vân bỗng thu nhỏ lại.

Rõ ràng người đàn ông thấy sắc nảy lòng tham, dù sao nơi này cũng núi cao xa hoàng đế, cực kỳ khó tìm, nên dễ dàng tạo ra một vụ án người bình thường mất tích.

“Quả nhiên người nhà họ Đồng đều không phải là hạng người tốt lành gì.” Lê Văn Vân nói với Doãn Nhu .

“Hả?” Nghe thấy Lê Văn Vân chủ động nhắc tới ba từ “nhà họ Đồng”, sắc mặt của đám người kia đều nhất thời biến sắc.

Bọn họ vốn cho rằng hai người Lê Văn Vân là đánh bậy đánh bạ lái đến đây, nhưng bây giờ Lê Văn Vân lại chủ động nhắc đến ba chữ này, điều này chứng tỏ Lê Văn Vân biết đến sự tồn tại của nhà họ Đồng.

Sắc mặt của tên húi cua khẽ thay đổi nói: “Rốt cuộc… hai người là ai, tới đây làm gì?”

“Chúng tôi…” Lê Văn Vân liếʍ môi nói: “Bây giờ ông hãy nhảy xuống từ chỗ này, nếu ông còn sống thì tôi sẽ nói cho các ông biết tôi là ai.”

Người đàn ông húi cua nhất thời biến sắc.

Đúng lúc này, Doãn Nhu tháo kính râm xuống, nhìn về phía người đàn ông húi cua kia, hờ hững nói: “Đồng Dương, ông còn nhận ra tôi chứ?”

Người đàn ông húi cua tên là Đồng Dương kia nhìn về phía Doãn Nhu, sững sờ một lúc, con ngươi bỗng thu nhỏ lại, kinh hãi đến biến sắc nói: “Doãn Nhu, chẳng… chẳng phải bà đã bị đày đến khu Tội Ác rồi sao? Tại sao bà lại xuất hiện ở đây?”

Doãn Nhu lạnh nhạt đáp: “Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây ư, bởi vì… tôi quay về để báo thù.”

Giọng điệu của bà ta rất bình tĩnh, nói thẳng ra mục đích mình đến đây. Đồng thời Lê Văn Vân chẳng hề nhìn thấy sát khí trên mặt bà ta, nhưng bà ta càng bình tĩnh thì Lê Văn Vân càng cảm nhận được sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng Doãn Nhu.

Lòng thù hận bị đè nén suốt bốn mươi năm qua sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.

Sau một hồi sửng sốt ngắn ngủi, trên mặt Đồng Dương lại nở nụ cười chế giễu: “Tôi không biết bà chạy ra khỏi khu Tội Ác bằng cách nào, nhưng báo thù ư? Chỉ dựa vào bà và thằng nhãi bên cạnh bà thôi sao?”

“Như vậy đã đủ chưa?” Doãn Nhu nhìn ông ta, rồi tiến lên một bước, mỗi bước đi, khí thế trên người bà ta lại càng mạnh hơn, đạt thẳng đến siêu cấp.

Bây giờ Đồng Dương đã kinh hãi đến biến sắc, ông ta nuốt nước miếng, nhìn Doãn Nhu, không dám tin nói: “Siêu cấp… Không ngờ bà lại đạt đến siêu cấp.”



Trong căn cứ của Người Gác Đêm ở Lâm Hải, Hoàng Thi Kỳ nhìn thấy nỗi lo lắng của hai ông già thì bĩu môi nói: "Ông quản nhiều như vậy làm gì, dù gì bây giờ chúng tôi cũng không còn là Người Gác Đêm nữa, hơn nữa Doãn Nhu đang là thành viên trong tiểu đội chúng tôi, nên chuyện của bà ta cũng là chuyện của chúng tôi. Bây giờ hai người Lê Văn Vân đã đến Du Châu rồi, cho dù chúng ta muốn ngăn cản cũng chẳng kịp nữa. "

Trương Vãn Hà nghĩ đến chuyện gì đó, nên ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, ông già, Doãn Nhu chỉ nói nhà họ Đồng là kẻ thù của bà ta, nhưng lại không nói gì nhiều về lý do tại sao nhà họ Đồng muốn gϊếŧ người nhà của bà ta? Hai ông có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Trác Nhất Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện gần bốn mươi năm trước.”