Khu vực thăm dò thứ hai, theo dòng chảy thời gian, trận chiến càng lúc càng trở nên gay cấn.
Đao Ba đứng trên mép thuyền có phần sắp không chịu được, trên trán anh ta chảy đầy mồ hôi lạnh, nhìn hết người này đến người khác lần lượt bị thương, nhìn những anh em đang thi nhau ngã xuống, trái tim anh ta rỉ máu.
Đao Ba không phải một kẻ hèn nhát, lúc trước khi nhóm người Lê Văn Vân lần đầu tiên gặp rắc rối ở Khu Tội Ác, khi ấy Đao Ba vẫn chưa biết thân phận thật sự của nhóm Lê Văn Vân, nhưng anh ta vẫn chủ động đứng lên, dưới tình huống biết rõ không địch lại, anh ta vẫn sẵn sàng đứng trước mặt nhóm người Lê Văn Vân che chở cho bọn họ!
Anh ta chưa bao giờ hèn nhát, từ trước đến nay vẫn luôn nghĩa khí như vậy!
Trận chiến lần này, anh ta đương nhiên là không đủ sức xem, cuộc đối đầu giữa bảy tám chục đỉnh cấp, trong khi anh ta chỉ là một tên cao cấp, muốn tham gia vào trận chiến này là điều cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa nhóm Lê Văn Vân cũng đã bày mưu đặt kế nói anh ta không cần ra tay, nếu không sẽ bị bại lộ.
Nhưng đối với anh ta mà nói, anh ta thật sự có chút không chịu nổi cảnh đứng nhìn anh em cứ lần lượt đổ máu rồi ngã xuống như vậy.
Anh ta nghiến răng, bỗng nhiên, anh ta cảm giác được có ba người đang tách ra rồi lao nhanh từ bên trong đám người, bọn họ nhảy vọt lên cao, lao thẳng lên trên con thuyền nhỏ!
Mà nếu để ý trên du thuyền hiện tại, Lý Thu đang cầm khẩu súng bắn tỉa của mình, anh ta đổi băng đạn khác, chuẩn bị đợt bắn tỉa thứ hai!
“Không xong rồi!” Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, xoay người hét lớn: “Lý Thu, cẩn thận!”
Nhưng những âm thanh chém gϊếŧ trên bờ cát kia quá lớn, nên Lý Thu cản băn không nghe rõ tiếng anh ta nói. An Nhiên cũng đang lo lắng nhìn về chiến trường trực diện bên dưới, nên không hề để ý tới những điều này.
Đây là điểm khác biệt giữa An Nhiên và các thành viên khác trong tiểu đội, An Nhiên chưa từng hợp tác với tay súng bắn tỉa lần nào, quan sát viên của tay súng bắn tỉa không phải chỉ có quan sát mục tiêu, mà còn phải để ý xung quanh xem có ai đang cố tiếp cận tay súng bắn tỉa của mình không!
Trong một khoảnh khắc, cô ta nhìn ra bên ngoài, hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt, cô ta phát hiện trên boong tàu phía dưới có ba người đang cấp tốc lao về phía bên này, sau đó ba người lại nhảy dựng lên!
“Đỉnh cấp!” Sắc mặt An Nhiên lập tức biến đổi.
Lý Thu bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng tránh sang một bên.
……
Bên trong, sau khi Doõn Nhu và tên mập mạp Nội Đặc kia tách ra một nơi riêng biệt, hai người bọn họ cũng không sốt ruột ra tay ngay, mà còn giằng co mất nửa ngày, ai cũng không có ý định ra tay trước, chỉ nhìn nhau, cũng không nói gì!
Một lát sau, tên mập mạp kia mới cười he he nói: “Người đẹp, thú thật tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn không cần phải ra tay với nhau đâu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Nhu lộ ra vẻ tươi cười.
“Con mẹ nó chứ, thú thực tôi cũng không muốn tới đây, tôi không quá tin tưởng lão già Demps đó đâu, nhưng mà tôi cũng không quá tin tưởng thằng nhóc vắt mũi chưa sạch Lê Văn Vân kia, vì sĩ diện, nên tôi không thể không theo tới đây, đương nhiên, tôi cũng không muốn chủ động ra tay đánh nhau, dù sao cũng cùng là xương cốt già, chúng ta đâu cần thiết phải vậy, có thể bám trụ siêu cấp cũng coi như là đủ rồi.” Nội Đặc cười he he nói: “Hơn nữa, chắc hẳn bà cũng biết rõ, người quyết định thắng bại thực sự cho trận chiến này không phải tôi với bà, cũng không phải những người trên bờ cát kia. Mà là kết quả cuộc giao đấu giữa Demps và Lê Văn Vân, mấy người giao đấu rồi chết trên bờ cát đó là không còn cách cứu chữa, nhưng chúng ta thì khác, nếu Demps thắng, đến lúc đó tôi sẽ thả nước, nói không thể giữ được bà, để bà chạy trốn, thế nào?”
“Tại sao ông lại không tin Demps?” Doãn Nhu mở miệng hỏi.
“Hành vi mấy năm nay của ông ta thật sự rất quái dị.” Nội Đặc nói.
Về phần Nội Đặc, ông ta là siêu cấp, thành thật mà nói thì toàn bộ người bên trong Người Gác Đêm đều rất xuất sắc, nhưng chiến tích của ông ta thì lại rất ít.
Trong quá khứ, ở hồ sơ thông tin của ông ta đã từng có một đoạn nhắc tới.
Ông ta còn có một biệt danh khác là Nội Đặc Lười, ông ta rất ít khi thực hiện nhiệm vụ, cũng rất ít khi ra tay với người khác, là một con người cực kỳ lười biếng, nếu có thể ngồi thì sẽ nghĩ mọi cách để không phải đứng, và khi thực hiện nhiệm vụ, nếu có thể hoàn thành muộn đến đâu thì sẽ cố gắng để hoàn thành muộn nhất có thể.
Ông ta gia nhập Người Gác Đêm, cũng là do cơ duyên trùng hợp, hơn nữa người này cũng biết rõ năng lực càng lớn, trách nhiệm sẽ càng lớn, nên trước giờ ông ta vẫn luôn không để tâm đến võ đạo.
Nhưng mà bố nó chứ, thiên phú của ông ta quá khủng bố, mặc dù không để tâm luyện võ, nhưng ông ta lại không ngừng tiến bộ, cuối cùng, trong sự tuyệt vọng của bản thân, ông ta cũng đành không cam lòng đạt tới trình độ siêu cấp.
Điều này khiến rất nhiều Người Gác Đêm chung thế hệ với ông ta muốn mua đậu hủ tự sát!
Sau khi ông ta được thăng chức lên siêu cấp, ông ta rất ít khi thực hiện nhiệm vụ.
Sau đó, dần dần bắt đầu tận hưởng cuộc sống về già.
Hầu hết nhiệm vụ của Người Gác Đêm đều không vượt ngoài tầm siêu cấp, khi một nhiệm vụ liên quan đến những nhân vật có trình độ hàng đầu siêu cấp, như vậy cũng có nghĩa quy mô khá lớn.
“Nếu ông cảm thấy lão ta quái dị, vậy thì tại sao lại không lựa chọn giúp Lê Văn Vân?” Doãn Nhu nhẹ giọng hỏi: “Hay chỉ đơn giản là vì sợ mất thể diện?”
“Khụ khụ, Demps năm đó đối xử với tôi cũng không tồi, hơn nữa… Lão già đó sâu không lường được, tôi không nghĩ Lê Văn Vân có thể đánh bại ông ta, nếu tôi không đi hỗ trợ, đến lúc đó Lê Văn Vân thua rồi, lão già này sẽ quay lại tính sổ với tôi, tôi chịu không nổi, nên thôi, chúng ta đánh ngang qua sân khấu thôi là được, giờ thì ngồi xuống tâm sự, nhìn ngắm phong cảnh trên đảo, đợi đến khi bên kia kết thúc, nếu Demps thắng, bà hãy lập tức rời khỏi đây, nếu Lê Văn Vân thắng, tôi sẽ nhanh chóng chạy lên thuyền Người Gác Đêm hệ Europa.” Nội Đặc cười hì hì nói: “Thế nào, ra tay đánh nhau sẽ khiến bản thân thêm mệt đó!”
Doãn Nhu nhìn ông ta cười như không cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhìn về nơi đang phát ra tiếng động cực lớn kia.
“Chậc chậc, thằng nhóc Lê Văn Vân này, nếu cho cậu ta luyện võ thêm mấy năm nữa, thật sự có chút đáng sợ đó.” Nội Đặc tấm tắc nói.
……
Ở một nơi khác, trận chiến thu hút người xem nhất đương nhiên là cuộc đối đầu giữa Lê Văn Vân và Demps, lúc này hai người họ đã vận dụng toàn bộ sức lực.
Các kiến trúc hai bên sườn nơi bọn họ giao đấu đã bị sụp đổ rất nhiều, từ chỗ sâu bên trong đảo nhỏ, bọn họ lại tiếp tục ra đòn đánh thẳng một đường, nơi nào họ đi qua là nơi đó cát bay đá chạy, đao Phá Không xoay tròn trên không trung, liên tục va chạm với giáo Thương Long.
Lúc này hai binh khí điên cuồng va đập vào nhau, âm thanh như một bản nhạc chói tai.
“Keng keng keng…”
Âm thanh va chạm tiếp tục vang lên không ngừng, khóe miệng Lê Văn Vân có một vệt máu tươi chảy ra, và Demps cũng tương tự!
Dưới sức va chạm chân khí cuồng bạo, cơ thể bọn họ có phần không chịu nổi.
“Ầm!”
Sau khi hai người va chạm một lần nữa thì lại tách ra, Lê Văn Vân rơi xuống đất, lại nhảy lên một lần nữa, tay trái anh bắt lấy đao Phá Không.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt anh hiện lên một tia lạnh, miệng nói: “Song đao lưu, trảm Nhược Tuyết!”
Toàn thân anh đột nhiên xoay tròn, hai thanh đao lấy lại tốc độ cực kỳ nhanh chóng, liên tục công kích về phía Demps.
Chiêu thức này là chiêu thức do Lê Văn Vân tự nghĩ ra, trong khoảng thời gian ngắn mà chân khí bùng nổ, đánh vào cùng một chỗ với tốc độ đả kích cực nhanh!
Lúc ấy anh đã dùng tên của Phạm Nhược Tuyết để đặt tên cho chiêu thức này, gọi là trảm Nhược Tuyết!
Đao của Lê Văn Vân giống như những hạt mưa, không ngừng rơi xuống.
Mặc dù là Demps, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy cũng có phần nuốt không trôi!
Miệng ông ta không ngừng phun ra máu tươi.
“Cút đi!” Ông ta bỗng nhiên vứt cây giáo ra, ép Lê Văn Vân lùi về sau.
Ông ta xoa xoa khóe miệng toàn máu tươi, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Đây là?”
Ở phía xa, Lê Văn Vân cầm ngang cây đao, miệng nói: “Ông già rồi!”
“Nhưng cậu vẫn không gϊếŧ được tôi.” Demps liếʍ liếʍ môi nói: “Cậu cũng chỉ tương đương với tôi mà thôi, muốn gϊếŧ tôi ư, còn khuya! Tôi muốn rời khỏi nơi này, thì tức khắc có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
“Vậy sao?” Lê Văn Vân quay đầu nhìn về phía bờ cát, nói: “Đúng vậy, phải nắm chặt thời gian mới được, nếu không sẽ rất nhiều người phải bỏ mạng, những người này phải chết vì một con chó già như ông, không đáng!”
“Cậu không gϊếŧ nổi tôi đâu.” Demps ngạo nghễ nói: “Tôi, Demps, anh hùng Người Gác Đêm, người đứng đầu ở trái đất!”
“Tần Tử Cuồng Dũng!” Lê Văn Vân nhìn ông ta, khóe miệng khẽ giật giật, ngay sau đó, khí thế toàn thân anh đột nhiên tăng lên cao.