Chiến Lang Ở Rể

Chương 455: Kéo dài thời gian

Lê Văn Vân xoay người lại, khẽ liếc nhìn Bùi Nghênh Tùng, Cố Bạch ấn đầu Bùi Nghênh Tùng xuống nói: “Chúng ta đi!”

Một nhóm sáu người ung dung đi ra ngoài.

Lê Văn Vân đi được vài bước thì phát hiện đám Người Gác Đêm ở phía sau không hề nhường đường, mà chỉ đứng ở đó như thể không muốn cho Lê Văn Vân rời đi.

Kể cả Alice, lúc này vẻ mặt của cô ta cũng hơi phức tạp.

Những gì Lê Văn Vân vừa mới nói đã khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Demps!

Người Gác Đêm đầu tiên nhận được “Tinh Diệu” lại hợp tác với Hồng Nguyệt, vì kéo dài tính mạng mà hại chết Người Gác Đêm, còn đảm nhiệm vai trò nội gián cho Hồng Nguyệt trong Người Gác Đêm. Tất cả những điều này đều khiến bọn họ không dám tin.

Bây giờ Hồng Nguyệt đã hoàn toàn đứng ở phía đối lập với Người Gác Đêm.

Lúc này, mọi người đều biết chiến tranh đang ngày càng đến gần, nhưng bọn họ lại nhận được tin tức này, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Bọn họ không muốn tin điều này.

"Lê Văn Vân, cậu cho rằng vở kịch mê hoặc lòng người này sẽ khiến chúng tôi tin tưởng hay sao, mọi người nghe lệnh, mau giơ dao trong tay, Lê Văn Vân đã phản bội Người Gác Đêm, cậu ta muốn đối phó với anh hùng của Người Gác Đêm chúng ta. Mau gϊếŧ cậu ta cho tôi, để cậu ta ở lại đây mãi mãi, bằng không khi chiến tranh nổ ra, cậu ta sẽ là kẻ địch mạnh nhất của chúng ta.” Theonado rống to.

Ở một mức độ nào đó, ông ta chính là fan não tàn của Demps, không tin rằng Demps sẽ làm ra chuyện như vậy.

Vừa nghe thấy tin Lê Văn Vân định xuống tay với Demps, ông ta đã hoàn toàn hoảng loạn.

Ông ta phải giữ Lê Văn Vân ở lại đây mãi mãi.

“Xì!” Lê Văn Vân chế giễu, phớt lờ lời nói của ông ta, rồi ngẩng đầu, nhìn đám người đang chặn trước cửa, lạnh nhạt nói: “Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nên mấy người có thể xuống tay với tôi, nhưng… tôi sẽ phản kháng."

Nói đến vế cuối, khóe miệng của Lê Văn Vân khẽ cong lên.

Khóe miệng của Alice khẽ co giật, cô ta và Lê Văn Vân từng là đồng đội, còn từng nhận ân huệ của Lê Văn Vân, nên biết rõ tính cách của Lê Văn Vân.

Hơn nữa huân chương vẫn đang rải đầy đất, chiếc huân chương Tinh Diệu kia đang nằm chói lọi ở dưới đất và một chiếc màu vàng đang đeo trước ngực Lê Văn Vân, hình như đây là chiếc cuối cùng trong tay Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân giữ lại chiếc này để ngày mai dành cho Demps.

Theonado vẫn đang thẹn quá hóa giận gào thét.

Nhưng không một ai ra tay hoặc tránh ra, mà tất cả đều giữ im lặng, đứng ở đó.

Đúng vậy, Demps là anh hùng, chẳng lẽ Lê Văn Vân lại không phải ư?

Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, trên thực tế, bây giờ rất nhiều người đã tin tưởng lời nói của Lê Văn Vân, chỉ là trong lòng bọn họ hơi khó chấp nhận mà thôi.

Hôm nay là một ngày điên cuồng đối với Người Gác Đêm trên toàn thế giới, một khi tin tức này được truyền ra ngoài, e rằng cả thế giới sẽ bị chấn động.

Giống như lúc Lê Văn Vân rời khỏi Người Gác Đêm, được ban bố Huyết Sắc Lệnh.

Sức ảnh hưởng của Demps đối với Người Gác Đêm là cực kỳ khủng khϊếp.

“Tránh ra!” Lê Văn Vân nhìn Alice đang cầm trường đao ở trước mặt, bình tĩnh nói.

Alice mím môi, tránh sang một bên.

“Alice, cô đang làm gì vậy? Cô định để kẻ phản bội Người Gác Đêm này rời khỏi đây sao?” Theonado thấy Alice tránh sang một bên thì giận dữ gầm lên: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra tay gϊếŧ chết Lê Văn Vân cho tôi!”

Dứt lời, ông ta lại hét lên: “Đỗ Tắc Thành, ông mau giữ Lê Văn Vân lại cho tôi!”

Lúc Lê Văn Vân nghe thấy cái tên Đỗ Tắc Thành thì hơi ngạc nhiên.

Đỗ Tắc Thành là người ở Yên Kinh, đứng thứ tư trong Thiên Bảng

Lúc ở Yên Kinh, Lê Văn Vân cũng có tiếp xúc với ông ta, nhưng theo sự hiểu biết của anh, lẽ ra Đỗ Tắc Thành không phải là Người Gác Đêm mới phải, tại sao ông ta lại đột ngột xuất hiện ở tổng bộ của Liên Hợp Quân.

Mặc kệ Theonado gào thét đến cỡ nào, cũng chẳng có ai ra tay.

Cảnh tượng Lê Văn Vân rải công lao để lót đường ban nãy đã chấn động đến trái tim của mọi người, những chiếc huân chương vẫn nằm ở đó, nhất là khi Lê Văn Vân ném huân chương Tinh Diệu xuống đất, trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động.

Thấy Alice tránh sang một bên, mấy người đứng bên cạnh cũng từ từ tránh ra, bằng lòng để cho đám người Lê Văn Vân rời đi.

Chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt Theonado hiện lên vẻ thống khổ, đồng thời Bùi Nghênh Tùng cũng đang mang vẻ mặt như thế.

Sở dĩ Bùi Nghênh Tùng đồng ý giúp đám người Lê Văn Vân làm chứng, chẳng qua là để trì hoãn mà thôi, nếu ông ta không trì hoãn, có lẽ ông ta đã bỏ mạng ở khu Tội Ác rồi.

Kế hoạch của ông ta là sau khi tới đây làm chứng, chắc chắn Lê Văn Vân và Demps sẽ đấu đá với nhau, đến lúc đó ông ta có thể lợi dụng bạo phát trở thành siêu cấp trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát.

Ai dè ông ta đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lê Văn Vân trong Người Gác Đêm, hơn nữa cho đến bây giờ, chẳng có Người Gác Đêm nào ra tay với Lê Văn Vân.

Quan trọng nhất là Demps hoàn toàn không đến tổng bộ của Người Gác Đêm.

Nếu bây giờ ông ta rời đi thì chỉ còn một con đường chết.

Vẻ mặt của ông ta hơi đau thương.

Nhưng nếu ông ta ở lại, dưới sự bảo vệ của Liên Hợp Quân, với tư cách là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, chắc chắn Liên Hợp Quân sẽ không để ông ta rời đi một cách yên ổn.

Điều này đã khiến Bùi Nghênh Tùng hơi tuyệt vọng.

Đợi tới khi ông ta rời khỏi nơi này thì chỉ còn một con đường chết.

Trong đầu ông ta liên tục nghĩ cách kéo dài thời gian.

Mà lúc này, Lê Văn Vân đã từ từ bước ra khỏi đám đông.

Thấy Lê Văn Vân rời đi một cách bình an vô sự, Theonado hơi nóng nảy, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

“Keng!”

Ông ta bỗng rút dao từ trong tay Người Gác Đêm ở bên cạnh, trên người bộc phát khí thế, lao thẳng về phía Lê Văn Vân.

Theonado là đỉnh cấp, lao thẳng về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân chẳng thèm ngoái đầu, Hoàng Thi Kỳ đi bên cạnh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông ta, đồng thời trên người bộc phát khí thế, dứt khoát rút đao Lam Tinh ra khỏi vỏ.

“Keng!”

Theonado vừa chạy tới đã bị một đao chém bay về sau, đập mạnh vào một căn phòng nào đó ngay tức khắc.

“Siêu cấp!”

“Siêu cấp!”



Từng tiếng chấn động vang lên, mọi người đều kinh ngạc nhìn Hoàng Thi Kỳ.

Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều lần lượt tiến vào siêu cấp.

Bọn họ là người tài ba trong thế hệ Người Gác Đêm đó, từng là số không và số hai của Người Gác Đêm hệ Hoa.

Mà bây giờ, cả hai đã cùng tiến vào siêu cấp.

Đây chính là siêu cấp. Trong lịch sử lâu đời của Người Gác Đêm, siêu cấp cực kỳ hiếm thấy, bây giờ là Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã đứng ở vị trí này, đi trước mấy người cùng thời đại với bọn họ.

Nhưng bây giờ, bọn họ đã rời khỏi Người Gác Đêm rồi.

“Rác rưởi!” Hoàng Thi Kỳ khinh thường liếc nhìn một nơi ở gần đó, cười khẩy nói.

Bọn họ ung dung rời đi dọc theo con phố.

Mọi người chỉ giương mắt nhìn bọn họ rời đi, không một ai ra tay, bởi vì bây giờ vẻ mặt của mọi người đều vô cùng phức tạp.

Thiên tài siêu cấp này đã kiêu căng khó thuần, dẫn theo thành viên trong tiểu đội của mình, rời khỏi Người Gác Đêm mãi mãi.

Đợi đến khi chiến tranh nổ ra, mất đi hai Người Gác Đêm siêu cấp này, rốt cuộc là lời hay lỗ thì chỉ có trong lòng bọn họ mới biết.

Lưu Đại Thuận đứng phía sau chứng kiến cảnh tượng này thì khẽ thở dài.

Ông ta không biết người khác nghĩ thế nào, mà ông ta chỉ biết, bây giờ Người Gác Đêm hệ Hoa đã thiệt hại đến mức rỉ máu rồi.

Cứ như thế, sáu người Lê Văn Vân băng qua đường phố, đi qua cổng vòm, dọc theo con đường, đi xuống bên dưới.

Trên ngọn núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết cất ống nhòm, thở dài nói: “Chúng ta cũng đi qua đó đi!”

Lý Thu gật đầu, mang súng bắn tỉa ở trên lưng, xoay người đi thẳng về phía trực thăng.

Mười phút sau, cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước trực thăng, Lê Văn Vân ngừng bước, xoay người lại, nhìn Bùi Nghênh Tùng nói: “Đã đến lúc giải quyết ông rồi!”

Nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân, Bùi Nghênh Tùng nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.

“Lê Văn Vân, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với cậu, đồng thời cũng có một thứ muốn cho cậu xem, có liên quan đến bọn họ.” Bùi Nghênh Tùng vội nói: “Tin tức này cực kỳ đáng giá đối với cậu.”

Lê Văn Vân cau mày nói: “Ông đang kéo dài thời gian à?”

“Tôi muốn sống thêm vài ngày, nhưng tôi thật sự không có lừa cậu, chắc chắn thứ liên quan đến bọn họ này cực kỳ có ích đối với cậu.” Bùi Nghênh Tùng vội nói.

Lê Văn Vân cau mày.

“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên, Lê Văn Vân nhìn thấy hai bóng người ở phía xa xa đang đi về phía mình.