“Nếu đã vậy, tôi không dẫn mấy cậu đi nữa.” Minh Sùng nói: “Nếu tôi đến, có khả năng sẽ tạo thành một chút rối loạn, cứ để Số Hai dẫn mọi người đi đi, đúng lúc tôi cần đi xử lý một số chuyện. Mặt khác, mấy người kia còn cần ở lại huấn luyện, cậu xem xong thì đừng dẫn bọn họ đi, tự mình rời đi là được.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đã hiểu!”
Đợi đến lúc Minh Sùng rời đi, Hoàng Thi Kỳ mới dẫn ba người đi vào trong trấn.
Sau khi tiến vào, Lê Văn Vân mới chính thức cảm thấy rung động vì nơi này, trong trấn, không ai dưới cao cấp, mà hễ cứ bảy tám người là sẽ có một đỉnh cấp.
Điều này cũng có nghĩa là nơi này chỉ sợ có đến vài trăm đỉnh cấp.
Tại đây gần như mỗi tiểu đội đều là tiểu đội tiên phong, điều này quả thực khiến trong lòng Lê Văn Vân có chút giật mình.
Khó trách Eddie Hodges có phần sợ Minh Sùng, chỉ cần kéo bừa một tiểu đội trong này ra, dựa vào chiến thuật rèn luyện hàng ngày cùng chiến thuật phối hợp của Người Gác Đêm, chỉ sợ có thể dẹp yên cả khu Tội Ác.
Đương nhiên, lúc Lê Văn Vân nhìn thấy những người này, cũng có cảm giác bọn họ không giống Người Gác Đêm, người nơi này đều không ai mặc quần áo đàng hoàng, người hút thuốc kẻ uống rượu, không khác gì lưu manh.
Nhưng có không ít người lúc nhìn thấy Hoàng Thi Kỳ, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
“Cô lại đánh người bên trong này hả?” Lê Văn Vân hỏi.
Hoàng Thi Kỳ xấu hổ cười ho khan hai tiếng, rất nhanh, bọn họ đã dừng lại trước mặt một căn tin, sau đó tiến vào bên trong.
Lúc này ở bên trong phòng, nhân số không quá nhiều, chỉ có lác đác vài người ngồi, ánh mắt Lê Văn Vân nhanh chóng tập trung tại ba người cách đó không xa.
Ba người này, đúng là Ngô Nghiêu, Trần Hiểu Nguyệt cùng với Đỗ Tịch Tịch!
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, nét mặt có hơi co giật, Ngô Nghiêu vẫn là đỉnh cấp, nhưng Lê Văn Vân có thể cảm nhận được, đến giờ mới có mấy tháng không gặp, nhưng thực lực trên người Ngô Nghiêu được củng cố hơn nhiều.
Trước đó Ngô Nghiêu chỉ là đỉnh cấp mới vào, nhưng hiện tại, anh ta đã mạnh hơn trước thấy rõ.
Thiên phú của anh ta vốn cũng không tệ.
Trần Hiểu Nguyệt cũng đã đến cao cấp, đương nhiên, cô có chút căn cơ, nên tốc độ này không được tính là quá nhanh.
Khiến cho Lê Văn Vân kinh ngạc hiển nhiên chính là Đỗ Tịch Tịch, cô ấy ngồi ở bên kia ăn từng miếng cơm, một đầu tóc dài cũng đã cắt ngắn đến bả vai, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra chút mệt mỏi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Quan trọng nhất là, Lê Văn Vân cảm nhận được cô ấy đã đến võ giả trung cấp rồi.
Phải biết rằng, trước đó Đỗ Tịch Tịch không hề có chút căn cơ nào, cái tốc độ này, không khác gì Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lúc trước.
Lúc trước khi Lê Văn Vân tiến vào Người Gác Đêm, chỉ trong vòng mấy tháng đã đến trung cấp, sau đó trực tiếp gia nhập tiểu đội của Tần Quốc Thành bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
“Thiên tài!” Lê Văn Vân kinh ngạc nói thầm trong lòng.
Sau đó một nhóm bốn người đi tới, ba người kia đang trò chuyện gì đó, có vẻ không chú ý tới đám người Lê Văn Vân đã đến, Lê Văn Vân đi tới đằng sau ba người, sau đó nhếch khóe miệng cười nói: “Vì tất cả những người còn sống!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều run lên khe khẽ, sau đó, hai người xoay người, nhìn thấy Lê Văn Vân đang cười tít mắt nhìn bọn họ, hai cô gái đều hưng phấn đứng lên, Đỗ Tịch Tịch vội vàng nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó tóm lấy Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh thật sự đến đây rồi!”
Trần Hiểu Nguyệt cũng gật đầu theo: “Đúng thế, sao anh lại đến đây?”
Lê Văn Vân cười nói: “Ở bên ngoài nghe nói mọi người mất tích, sau đó tôi vội vàng chân không chạm đất mà đến đây, giữa quá trình còn xảy ra rất nhiều chuyện, may mà mọi người đều không gặp nguy hiểm!”
Sau đó mấy người cùng ngồi xuống, Đỗ Tịch Tịch lôi kéo Lê Văn Vân, bắt đầu nói cho anh nghe chuyện huấn luyện ở nơi này.
Nói một hồi, Lê Văn Vân bỗng nhiên nhíu mày nói: “Đúng rồi, Khương Vĩ đâu?”
“Anh ta… anh ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện buổi sáng, không được ăn cơm.” Trần Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười.
“Tàn khốc thế cơ à?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
Ngô Nghiêu ở bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Thiên phú của người này không được, bây giờ hẵng còn đang là sơ cấp, mỗi ngày đều không hoàn thành nhiệm vụ, lúc no lúc đói, ngày nào cũng bị đánh như heo, vô cùng thảm!”
“Mọi người ăn xong thì dẫn tôi qua xem sao!” Lê Văn Vân nói.
Mấy người gật đầu, ăn cơm xong, đoàn người bọn họ liền đi về phía nơi huấn luyện của Khương Vĩ.
Nơi kia nằm phía sau thôn trấn, cả một khoảng rộng lớn đều là sân huấn luyện, lúc này mặt trời đã lên cao, cả sân huấn luyện chỉ còn lại hai người, một người để trần thân trên, mặc đồng phục của Người Gác Đêm, một tay cầm cái đùi gà, một tay cầm một cây sắt, đang chỉ về phía trước.
Trước mặt anh ta có một người, trên đùi người nọ cột bao cát rất nặng, trên vai khiêng một sợi dây thừng, tên dây thừng buộc một tảng đá khổng lồ, Lê Văn Vân nhìn ra, nó phải khoảng một trăm kg.
“Thể lực của Khương Vĩ rất kém, cho nên đa số thời gian đều rèn luyện thể lực.” Ngô Nghiêu ở bên cạnh nói: “Đáng tiếc người này có vấn đề quá lớn, thường xuyên không hoàn thành lượng huấn luyện.”
Đối với người không có căn bản như Khương Vĩ, tất cả những gì huấn luyện đến hiện tại đều là đặt nền móng cho anh ta.
Lúc này Lê Văn Vân thấy một màn như vậy không khỏi muốn cười, Khương Vĩ kéo đá, ra sức tiến về phía trước, huấn luyện viên bên cạnh anh ta, một tay cầm chân gà, giơ lên phía trước hỏi: “Có thơm không? Có muốn ăn không?”
Khương Vĩ có vẻ đã đói phát khóc, vừa chảy nước miếng, vừa đi về phía trước nói: “Cho tôi ăn một miếng đi, cầu xin anh đó.”
“Ăn cái mẹ nhà anh!”
Huấn luyện viên kia trực tiếp cầm gậy quất cho anh ta một phát nói: “Sao bố mày xui xẻo thế hả, gặp cái tên vô dụng nhà cậu, mặt trời đã lên cao rồi còn phải ở đây phơi nắng với cậu, cậu xem Đỗ Tịch Tịch người ta đi, cùng đến với cậu, nhưng cô ấy đã trung cấp rồi, mẹ nó, cậu còn không bằng cả một con nhóc, tôi thật muốn một cước đá chết cậu cho rồi!”
“Tôi không có thiên phú mà!” Khương Vĩ nói: “Huấn luyện viên, anh tha cho tôi đi, tôi sắp chết đói rồi!”
“Tha cho cậu sao, nhanh kéo đá cho ông.” Huấn luyện viên tức giận gặm một miếng chân gà, chửi ầm lên.
“Tôi kéo cái con mẹ nhà anh!”
Nhìn thấy chân gà bị gặm, có vẻ như cảm xúc của Khương Vĩ hoàn toàn tan vỡ, cậu ta trực tiếp đặt mông ngồi bệt trên đất nói: “Bố mày không làm nữa, cơm ăn còn không đủ no, kéo cái khỉ khổ nhà mày! Có biết anh em của tôi là ai không hả, Người Gác Đêm Số Không, Lê Văn Vân đấy! Anh cứ bắt nạt tôi đi, tôi bảo cậu ấy đến đánh anh!”
“Ha ha!” Huấn luyện viên nọ cười ha hả nói: “Anh ta không tới được đây đâu, cậu mà còn không kéo nữa, buổi tối tôi bảo Mạc Hàn đến chỗ cậu ngủ!”
“Anh bị bệnh hả!” Khương Vĩ trực tiếp nổi trận lôi đình.
“Mạc Hàn là ai? Nữ à?” Lê Văn Vân đứng ở bên nghe thấy hai người họ nói chuyện mà có chút buồn cười, không nhịn được hỏi.
“Không phải!” Vẻ mặt của đám người Đỗ Tịch Tịch có chút quái dị.
Ngô Nghiêu vội ho một tiếng, che miệng nói: “Là nam, nghe nói trước khi gia nhập Người Gác Đêm là một người hát hí khúc, sau đó chắc phương diện kia có chút vấn đề nhỏ, ngày đầu tiên Khương Vĩ tới chỗ này, cái tên Mạc Hàn kia thấy Khương Vĩ đã chủ động nói chuyện với anh ta!”
“Khương Vĩ thì anh cũng biết đấy, người này rất dễ làm quen, cứ thế tán gẫu với Mạc Hàn, sau đó cậu ta phát hiện Mạc Hàn động tay động chân với cậu ta, ban đầu cậu ta còn nghĩ đều là nam với nhau nên cũng không để ý mấy, nhưng sau mới nghe nói, thằng ranh kia là gay, sau đó nữa Khương Vĩ không ăn cơm những hai ngày liền.” Ngô Nghiêu nói xong không nhịn được lại nở nụ cười nói: “Mạc Hàn một mực tìm cách bẻ cong Khương Vĩ!”
Nghe đến đó, Lê Văn Vân cũng không nhịn được mà đồng tình nhìn thoáng qua Khương Vĩ cách đó không xa.
Người này… Cũng thảm quá đi.
Lê Văn Vân nghe bọn họ nói chuyện, đại khái đã hiểu quy tắc sinh tồn ở nơi này, còn tàn khốc hơn cả ở Khu Tội Ác.
Anh cười cười, sau đó lớn tiếng nói: “Khương Vĩ!”
Khương Vĩ run lên, anh ta quay đầu, nhìn thấy một đám người đứng cách đó không xa, ánh mắt rơi vào trên người Lê Văn Vân, sau đó dịu mắt nói: “Tôi sinh ra ảo giác rồi sao?”
“Đừng nói nhảm, ông đây đến thăm các cậu đây.” Lê Văn Vân lại nói.
Khương Vĩ nghe đến đó, nước mắt lập tức chảy xuống, anh ta hét lớn một tiếng nói: “Lê Văn Vân, cứu mạng với, cầu xin cậu đưa tôi rời khỏi nơi này đi! Tôi thảm lắm rồi!”