Chiến Lang Ở Rể

Chương 302: Tra nam

Lê Văn Vân ăn nói rất hống hách, ngang ngược khiến người khác hoàn toàn không tin.

Lý Đạo Nhiên là ai cơ chứ, mặc dù bây giờ ông ta dần lùi về sau, nhưng ông ta vẫn là một trong những nhân vật làm mưa làm gió ở Yên Kinh.

Câu nói này của Lê Văn Vân quá ngông cuồng, ý anh là Lý Đạo Nhiên phải quỳ xuống nói chuyện trước mặt anh, trông Lê Văn Vân chưa tới ba mươi tuổi thì anh dựa vào cái gì mà nói như vậy, ai mà tin cơ chứ?

Lý Thiên Lượng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, ngược lại lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn nhiều, sau đó thu hồi gậy bóng chày ở trong tay, lạnh nhạt nói: “Tự anh xem mà làm đi, bây giờ anh không chỉ sỉ nhục tôi mà còn sỉ nhục cả ông nội tôi.”

Bây giờ nhân viên phục vụ khách sạn kia đang đau đầu.

Anh ta đang bị kẹp giữa hai người, ban đầu anh ta định lợi dụng Lý Thiên Lượng để kiếm được gấp bội khoản tiền đó, rồi bảo đám người Lê Văn Vân rời đi.

Còn tình hình bây giờ, Lê Văn Vân hoàn toàn không đồng ý cách làm này của anh ta, bởi vì anh cũng không phải là người thiếu tiền.

Thấy anh ta không trả lời, Lê Văn Vân lại nhìn Lý Thiên Lượng hỏi: “Anh là con của Lý Hàng, Lý Lợi hay Lý Phong?”

Lý Thiên Lượng cười khẩy: “Liên quan gì đến anh?”

Nhân viên khách sạn vội tiến lên nói: “Anh ấy là cậu chủ nhà Lý Lợi.”

Lê Văn Vân vui vẻ, rồi trên mặt cười như không cười nói: “Bây giờ thi thể của ông già cậu vẫn chưa lạnh đúng không, vậy mà cậu đã chạy ra ngoài tán gái, nếu tôi là Lý Lợi, biết sinh ra một đứa con như vậy, tôi sẽ mở nắp quan tài mà bò dậy đấy.”

Câu nói của Lê Văn Vân nói khiến cả người Lý Thiên Lượng đều hơi bất ổn, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Làm sao anh biết?”

Nhà họ Lý che giấu rất kín về cái chết của Lý Lợi và Lý Đông Dã.

Trên thực tế, bây giờ nội bộ nhà họ Lý đang rối như tơ vò.

Bởi vì Lý Phong đá Lý Lợi ra chắn một dao, khiến Lý Lợi bị Lê Văn Vân chém chết, rồi sau đó Lý Đông Dã đã chỉ đích danh muốn cướp quyền lợi hiện tại của Lý Phong, nhưng quyền lợi sẽ vào tay ai đây? Trong thế hệ thứ hai, chỉ có một người đàn ông, đó chính là Lý Hàng!

Trong thế hệ thứ hai, Lý Hàng đứng thứ ba, cũng chính là con thứ ba của nhà họ Lý.

Nhưng bây giờ Lý Đông Dã đã chết, bên phía Người Gác Đêm cũng không xử lý mấy người Lý Đạo Nhiên, tất nhiên Lý Phong cũng không muốn tùy ý nhường lại như vậy, cho dù bây giờ Lý Đạo Nhiên cũng ủng hộ Lý Hàng!

Nhưng trong nhà họ Lý, Lý Phong đã sớm ăn sâu bén rễ rồi, nên ông ta không muốn nhường lại, bây giờ hai người đang tranh giành ở trong nhà, thậm chí còn ầm ĩ đòi phân chia.

Bởi vì Lý Lợi chết, nên con trai Lý Thiên Lượng của ông ta chẳng được ai hỏi thăm.

Đương nhiên làm con cháu nhà họ Lý, anh ta vẫn sẽ không thiếu tiền tiêu.

Lê Văn Vân cười hì hì nhìn Lý Thiên Lượng đáp: “Tôi làm sao mà biết à? Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy, à đúng rồi, tôi còn nhìn thấy Lý Đông Dã chết ngay trước mặt tôi, anh cũng biết Lý Đông Dã chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của Lê Văn Vân, lúc này trán Lý Thiên Lượng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân!

Lê Văn Vân nói tiếp: “Nhắc đến thì tôi và nhà họ Lý các anh còn có chút mâu thuẫn, đợi lần này trở về Yên Kinh rồi, tôi sẽ giải quyết chút mâu thuẫn đó, anh có thể gọi điện hỏi Lý Đạo Nhiên thử xem tôi là ai.”

Dứt lời, anh lại nhắc nhở thêm một câu: “À đúng rồi, tôi tên là Lê Văn Vân.”

Rõ ràng Lý Thiên Lượng chưa từng nghe qua cái tên Lê Văn Vân này!

Trên thực tế, anh ta vẫn là sinh viên, phần lớn thời gian cũng không ở nhà họ Lý, cũng không thích bầu không khí ở trong nhà cho lắm.

Hà Đình đứng bên cạnh anh ta lộ ra vẻ mặt rối rắm, bởi vì cô ta đã cảm nhận được chuyện bất ổn.

Lê Văn Vân nói chuyện quá bình tĩnh, quá tự tin, cảm giác hoàn toàn không để nhà họ Lý vào mắt trong giọng điệu này được bộc lộ rất tự nhiên, chứ không phải giả vờ.

Cô ta biết lần này mình đã đá trúng tấm sắt, nhất thời, trong lòng cô ta cũng bắt đầu hơi rối rắm.

Lý Thiên Lượng nhanh chóng lấy ra điện thoại ra, đi qua một bên gọi điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Giọng nói hơi tang thương của Lý Đạo Nhiên truyền tới: “Thiên Lượng à, cháu đừng đau lòng, mặc dù bây giờ trong nhà đang hỗn loạn, nhưng ông vẫn sẽ giữ lại một phần thuộc về cháu, nên cháu cứ yên tâm.”

Bây giờ trong nhà họ Lý đang hỗn loạn, điều này đã khiến Lý Đạo Nhiên hơi mệt mỏi.

Đồng thời, bởi vì cái chết của Lý Lợi, ông ta cũng rất quan tâm đến con trai của Lý Lợi, nên ông ta tưởng Lý Thiên Lượng gọi tới là vì chuyện này.

Lý Thiên Lượng nghiến răng nói: “Ông nội, ở bên này cháu đã gặp một người, anh ta thật sự rất ngông cuồng, sau đó còn tự xưng mình là Lê Văn Vân.”

“Cái gì, Lê Văn Vân!” Lý Đạo Nhiên nhất thời biến sắc nói: “Cháu không nghe lầm đấy chứ?”

“Quả thật anh ta đã nói như thế mà, thoạt nhìn anh ta còn chưa tới ba mươi tuổi, trên người còn quấn không ít băng vải, hình như đang bị thương.” Lý Thiên Lượng vội nói: “Cháu và bạn gái của cháu đã nảy sinh chút xung đột với anh ta.”

“Xung đột ư?” Bây giờ Lý Đạo Nhiên bỗng cảm thấy hơi đau đầu, ông ta vội nói: “Cháu mau xin lỗi cậu ta đi, tuyệt đối không được để cho cậu ta biết cháu là người của nhà họ Lý, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cách xa cậu ta một chút, biết chưa?”

Lý Thiên Lượng nghe Lý Đạo Nhiên nói thế thì nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

Sao anh ta có thể không nghe ra giọng điệu hoảng hốt và sợ hãi của Lý Đạo Nhiên đối với Lê Văn Vân cơ chứ?

Như thể câu nói Lý Đạo Nhiên cũng phải quỳ khi đứng trước mặt anh của Lê Văn Vân không phải là lời nói đùa.

Anh ta nuốt nước miếng, sau đó gật đầu nói: “Cháu biết rồi.”

“Thiên Lượng, cháu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đừng trêu chọc người này, biết chưa?” Lý Đạo Nhiên vội vàng căn dặn.

Sau khi cúp điện thoại, trên trán Lý Thiên Lượng đã lấm tấm mồ hôi, cả người run rẩy đi tới trước mặt Hà Đình, Hà Đình nhìn thấy Lý Thiên Lượng thay đổi như vậy thì tâm trạng đã rơi xuống đáy vực.

Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết vẫn ngồi ở bên đó.

Phạm Nhược Tuyết vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, còn Lê Văn Vân thì ý cười trên mặt ngày càng nồng đậm, anh gác tay qua bên cạnh sau đó bắt chéo chân, dáng vẻ cợt nhã.

“Sao rồi?” Mặc dù trong lòng Hà Đình đã đoán được kết cục nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Em mau xin lỗi người ta đi, nhanh lên!” Lý Thiên Lượng liếc nhìn Hà Đình nói.

Đồng thời trong lòng cũng hơi bất đắc dĩ, ai mà ngờ rằng, người ta lại có địa vị cao như vậy, anh ta vốn cũng suy đoán rằng người này chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.

Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, nên anh ta muốn xử trí thế nào là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hà Đình ngẩn người, nhưng rõ ràng cô ta cũng không phải là người phụ nữ não tàn đến mức hết thuốc chữa, thế là cô ta vội vàng đi tới trước mặt hai người Lê Văn Vân, sau đó cúi thấp người nói: “Anh Lê Văn Vân, tôi thành thật xin lỗi, lúc nãy là do tôi lỗ mãng.”

Không thể không nói, Hà Đình này vẫn có chút tâm cơ.

Lúc cô ta nói lời xin lỗi còn cố ý không có che cổ áo của mình, mà vị trí cúi người xuống cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng, khiến Lê Văn Vân vừa liếc mắt nhìn qua đó, đã có thể nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết và khe rãnh sâu thẳm kia.

“Vóc dáng ngon đấy!” Trong lòng Lê Văn Vân ngạc nhiên nói.

Tất nhiên Phạm Nhược Tuyết cũng chú ý tới cảnh tượng này, cô nhíu mày nói: “Cô mau cút đi đi, đừng có đứng đây làm tôi chướng mắt.”

Nghe thấy câu này, Hà Đình vui vẻ, vội vàng đứng dậy, cô ta chạy một mạch tới bên cạnh Lý Thiên Lượng nói: “Chúng ta mau đi thôi!”

Tất nhiên Lý Thiên Lượng cũng không dám ở lại. Người này còn khiến Lý Đạo Nhiên sợ hãi thì anh ta nào dám trêu chọc.

Anh ta lại ngồi lên xe lần nữa, không dám nán lại một chút nào, mà lái xe rời đi. Lúc này chỉ còn lại nhân viên phục vụ khách sạn với vẻ mặt xấu hổ và sợ hãi.

Tất nhiên nhân viên phục vụ khách sạn cũng chứng kiến hết mọi chuyện, rồi anh ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

“Cậu cứ đi làm việc của mình đi!” Lê Văn Vân phất tay nói.

Mặc dù người này mắt chó coi thường người khác, chỉ biết nịnh bợ kẻ có tiền, nhưng Lê Văn Vân cũng không gây khó dễ cho anh ta.

Bởi vì kiếm tiền không phải là chuyện đáng xấu hổ!

Đợi đến khi anh ta rời đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới hừ lạnh nói: “Con kỹ nữ tâm cơ kia, nói lời xin lỗi cũng lộ ngực ra, cho ai xem vậy? Cô ta tưởng mình rất bự à?”

“Cái gì, cô ta vừa mới lộ ra ư? Mẹ kiếp, anh quá chính nhân quân tử rồi, lúc nãy mắt chỉ nhìn thẳng, thiệt thòi quá đi mất.” Lê Văn Vân nói.1

Phạm Nhược Tuyết quay đầu nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười khinh thường.

Lê Văn Vân bị cô nhìn đến mức hơi chột dạ, nên ho khan một tiếng nói: “Anh chỉ nhìn thoáng qua thôi.”

“Xì! Tra nam!” Phạm Nhược Tuyết mắng một câu rồi xoay người đi vào sảnh tiệc ở bên cạnh.